Chương 13: Thuốc
‘Oh My God! Chuyện này mà cũng có thể xảy ra sao?’
~~~~~~~~~~~~~~~~
Ánh nắng buổi sớm xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu thẳng vào trong, Gin bị nắng chói chiếu tới mắt đau nhức đến khó chịu, giơ cánh tay trái lên che, lại thêm một thứ khiến hắn không ưa, buổi ban mai cuối cùng cũng lên rồi.
Gin hơi ngồi dậy dựa vào đầu giường, tay trái theo thói quen lục lọi tủ đầu giường một lát mới ý thức được đây không phải phòng của hắn, mà là gian phòng của tên tiểu quỷ kia.
Nhận thức được điều này khiến hắn có chút nóng nảy, Gin cúi đầu nhìn về phía thiếu niên đang nằm bên cạnh hắn, thiếu niên ngoan ngoãn ngửa mặt nằm trên giường, hô hấp nhẹ đi một tầng, sắc mặt hồng có chút bất thường.
Mặt Gin không cảm xúc nhấc chăn ra, đi vào nhà tắm vốc nước vỗ lên mặt, nước chảy xuống từ trên sợi tóc, dọc theo khuôn mặt trượt tới lồng ngực cường tráng lại hoàn mỹ.
Trong gương phản chiếu một người đàn ông da trắng với mái tóc vàng óng nhạt lộn xộn vương trên vai, nửa thân trên để trần toát lên vẻ đẹp khó cưỡng, Gin hơi xử lý chính mình một chút, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài.
Shinichi nằm trên giường ngủ tựa hồ cũng cảm nhận được nhiệt độ, một tay đặt bên ngoài chăn, lông mày nhăn lại thành một đoàn.
Gin cầm lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, trực tiếp bấm máy gọi Vodka: “Mua chút thuốc về.”
“Đại ca, mua cái gì. . . . . .” Mới vừa tiễn đám người khoa học gia trong tổ chức kia lên máy bay, Vodka còn đang trên đường về lại bị âm thanh đô đô cắt đứt, yên lặng đem chữ ‘thuốc’ nuốt trở lại trong bụng.
Vodka tùy tiện mua một đống các loại dược phẩm trị liệu từ trong hiệu thuốc, lúc quay trở về đến cửa nhà Kudo Shinichi thì lại bắt gặp Vermouth ý đồ đến không rõ.
“Vodka, anh mua cái gì vậy?” Vermouth cởi mũ bảo hiểm xuống rồi bước khỏi xe mô tô, mái tóc dài màu bạc theo động tác lắc đầu của Vermouth mà phất qua phất lại trên không hai lần.
Vodka quơ quơ cái túi trong tay rồi nói: “Đại ca muốn.”
“Có thuốc tây, thuốc giảm đau, thuốc cảm, thuốc hạ sốt. . . . . . Còn có thuốc tránh thai? Vodka, anh xác định Gin cần thứ này sao?” Vermouth cùng Vodka vừa đi vào nhà trong vừa cúi đầu lục đồ trong túi, có điều chỉ chốc lát sau liền kinh ngạc lấy ra một cái hộp từ trong túi.
“Lo trước khỏi họa.” Vodka vừa nghĩ tới người nằm bên trong phòng ngủ chính là vị thiếu niên kia, trong đầu liền quỷ dị xuất hiện loại ý niệm này.
Vermouth ung dung theo Vodka đi tới lầu hai, mở cửa phòng ngủ chính ra.
“Oh My God! Chuyện này mà cũng có thể xảy ra sao?” Sau khi Vermouth tỉnh táo lại sau khi nhìn thấy rõ mọi chuyện trong phòng, kinh ngạc cộng thêm một chút vui mừng hô một tiếng.
“Ta không nhớ có gọi cô đến đây.” Đang ngồi bên giường lật xem bản tin, mắt dài của Gin hơi nheo lại, hàn khí trong con ngươi xanh sẫm lạnh lẽo mà sắc bén.
“Gin, đừng vô tình như vậy mà.” Vermouth đưa một tay vuốt sợi tóc dài buông xuống khỏi bả vai, ý cười giễu cợt, “Rõ ràng lúc nào cũng tha cho cậu ấy, lẽ nào tất cả cũng là do muốn nhắm vào tôi thôi sao?”
Gin nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía Vermouth, khóe miệng xuất hiện một đường cong trào phúng: “Ta không có hứng thú đối với đồ vật đã bị tên khác dùng qua.”
Vermouth lười biếng dựa trên khung cửa, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ có đáy mắt hơi trầm xuống.
“Đại ca, thuốc đã mua rồi.” Vodka rất đúng lúc cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, đem thuốc đặt trên bàn trong phòng.
Gin hiển nhiên sẽ không vì một tiểu quỷ mà hạ mình hầu hạ, Vodka liếc nhìn đại ca của mình vẫn lạnh lùng như thế song lại nhìn qua người thiếu niên với gương mặt hồng hào kia, liền lấy ra từ trong đống thuốc một hộp thuốc hạ sốt.
“Vodka, thuốc không thể dùng bậy. Loại thuốc hạ sốt này là dùng cho trẻ em dưới hai tuổi, không có tác dụng gì với người lớn đâu. Loại này là thuốc ngăn sốt cao, loại có độc tính này tác dụng phụ rõ ràng. . . . . . A, giữ cẩn thận, một ngày dùng ba lần.” Có lẽ hứng thú của Vermouth đã trở lại, hoặc cũng có thể là do nhìn thấy cách làm việc của Vodka gây chướng mắt, ả lựa chọn ra một hồi trong đống thuốc mới lấy ra một hộp ném vào trong ngực Vodka.
Vodka kinh ngạc nhìn Vermouth, người phụ nữ này lại quản chuyện vô bổ của Gin.
“Vodka, tôi tốt xấu gì cũng đã thử làm qua ‘bác sĩ’ rồi.” Vermouth vỗ vỗ vai Vodka, thong thả đi ra khỏi phòng.
Sau khi Kudo Shinichi uống xong thuốc, quả nhiên bệnh tình rõ ràng có biểu hiện giảm sút, chờ đến buổi tối sau khi Gin hoàn thành xong công việc trở về thì Shinichi đã tỉnh.
Mười mấy phút đầu sau khi Shinichi tỉnh lại đều là nằm trên giường ngây dại, suy nghĩ của cậu còn đang dừng lại ở mảnh hỗn loạn đêm hôm qua, bàn tay lớn lại nóng rực kia, đôi môi mềm mại, mỗi lần đều đưa cậu lên từng đợt cao trào, một cảm giác xấu hổ khó nói thành lời nghẹn ở trong lòng cậu không có cách nào phát tiết ra được.
Sự tình không nên phát triển thành bộ dạng này, chí ít cậu cảm thấy kế hoạch ban đầu Gin bày ra cũng không phải chuyện này. Tuy đêm hôm qua đầu óc cậu không tỉnh táo, thế nhưng Gin nói một số chuyện cùng làm một số thứ thì cậu vẫn còn có chút ấn tượng. Ban đầu Gin đưa cậu đến Scotland đã từng giám định qua DNA của cậu, điều tra rõ thân phận cậu là Kudo Shinichi, sau đó mấy vị khoa học gia trong Tổ chức Áo đen lợi dụng phương pháp điều chế thuốc APTX – 4869 của Haibara Ai để lại mà chế ra được thuốc giải, Gin theo mệnh lệnh của người đứng đầu Tổ chức Áo đen giữ cho cậu một mạng trở thành vật thí nghiệm, đồng thời muốn thử thuốc để giết chết cậu. Nhưng mà đến cuối cùng Gin lại không chấp hành mệnh lệnh của thủ lĩnh Tổ chức Áo đen, nói như vậy là muốn cậu cảm kích tất cả sự việc đêm hôm qua sao?
Kudo Shinichi càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, vì tất cả mọi chuyện của đêm hôm qua cũng là tại bản thân mà thôi.
“Cool Guy, cậu ở đây suy nghĩ làm sao giết chết Gin à?” Chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, Vermouth khoanh tay nghiêng người dựa vào bên khung cửa, cười mà như không cười nhìn Shinichi.
“Vermouth?” Shinichi men theo thanh âm nhìn lại, một khuôn mặt quen thuộc khắc sâu vào mi mắt.
“Đứa trẻ đáng thương, thần trí còn không tỉnh táo. . . . . . Đã bị Gin bắt nạt tàn nhẫn rồi.” Vermouth cảm thán một tiếng, chỉ sợ ‘viên đạn bạc’ đến bây giờ còn chưa phục hồi lại tinh thần thì đã lại bị Gin ăn sạch mất.
Shinichi không đáp, thấy thế nào cũng biết Vermouth đang đùa bỡn cậu, hơn nữa đối với cái đề tài này cậu quả thực không muốn nhiều lời.
“Nói đến Cool Guy, cậu phải cảm tạ đêm hôm qua cái tên tiểu quỷ trinh thám kia không lao vào đây, nếu như tên nhóc đó liều lĩnh xông vào làm hỏng chuyện tốt của Gin, Gin cũng sẽ không buông tha cho cậu ta đâu.” Vermouth cố ý kéo dài thanh âm, chỉ đơn thuần muốn cố ý mở miệng nói lời trêu Shinichi.
“Bọn Hattori thế nào rồi?” Đề cập đến chuyện Hattori Heiji cùng Ran, Shinichi trong nháy mắt đầy khẩn trương.
“Tối hôm qua đúng lúc xảy ra một vụ bắt cóc trẻ em ở bên trong khu vui chơi Tropical Land, tên thám tử quái quỷ kia đã căn cứ theo manh mối tôi để lại leo lên máy bay bay sang Mỹ rồi, người của chúng ta ở bên kia đã vì cậu ta mà chuẩn bị một khách sạn cao cấp năm sao, cậu ta có lẽ sẽ ở bên Mỹ hưởng thụ một kỳ nghỉ vui vẻ. Còn nơi của Angel, tôi đã dùng giọng của cậu gọi điện cho em ấy, Edogawa cậu đã được mẹ đến đón quay trở về Mĩ tiếp tục học tiểu học rồi, sau đó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.” Vermouth nói ra toàn bộ việc làm của ả vào đêm qua, Gin đã phái ả đi làm nhiệm vụ cực kỳ tẻ nhạt.
“. . . . . .” Kudo Shinichi yên lòng, giống như Gin đã nói hắn sẽ không đụng chạm đến một cọng tóc của bọn Ran.
“Cool Guy, lần đầu tiên tôi thấy Gin nhân từ như vậy đấy. . . . . .” Vermouth cúi người về phía trước, tiến đến bên tai Shinichi nói rằng: “Cool Guy, trên tay ác ma dính đầy máu tươi chắc chắn sẽ không biết thay đổi vì người nào đâu, cậu vĩnh viễn sẽ không có cách nào đi vào thế giới của anh ta, mà anh ta cũng sẽ không xông vào thế giới của cậu.”
Kudo Shinichi không hiểu kêu một tiếng: “Hả?”
“Cũng có thể là tôi đã nghĩ nhiều rồi, được rồi, Cool Guy, mau mặc quần áo vào rồi đi xuống lầu ăn cơm, cứ nằm đấy là mọi người đều cảm thấy mốc meo hết chơn rồi.” Vermouth đi tới trước tủ quần áo, lật ra một bộ quần áo mới tinh rồi ném cho Shinichi.
Shinichi đưa tay tiếp được quần áo ném về phía cậu, không nói gì nhìn người phụ nữ nghênh ngang rời đi, rốt cuộc người phụ nữ này cứ nói chuyện thần thần bí bí là có ý gì?
Chờ Shinichi mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu thì đã qua nửa tiếng, ở ven đường đi cậu phát hiện vì phòng ngừa người ngoài nhận ra được bên trong có người ở, tất cả cửa sổ đều đã thay đổi cùng một loại rèm cửa không để lọt chút ánh sáng ra ngoài, chẳng trách Gin ở gần bên cạnh cậu mà cậu trước nay vẫn luôn không nhận ra.
Còn chưa xuống tới lầu dưới Shinichi đã ngửi được mùi của món gì đó bị cháy khét, Shinichi đỡ tay vịn cầu thang vừa khập khễnh lại thong thả bước xuống, lúc đi qua chỗ ngoặt cầu thang thì đã nhìn thấy Vodka cầm một cái nồi gì đó chạy ra từ trong phòng bếp.
“Khụ khụ. . . . . .” Mặt Vodka đều bị hun đen, một bên ho khan một bên đi về phía bàn ăn.
Vermouth giả vờ kinh ngạc há to miệng: “Vodka, anh đang muốn phóng hỏa đốt nhà bếp sao?”
Vodka trừng mắt oán niệm nhìn Vermouth, tuy rằng mặt bánh mì này làm cái vẻ mặt kia trông cũng thật buồn cười.
“Cool Guy, đã giữ sẵn cho cậu một chỗ rồi đây.” Vermouth nhìn thấy Kudo Shinichi đứng ở chỗ bậc cầu thang, đang nghiêng đầu nhìn Gin ngồi ở vị trí chủ bàn chào hỏi một chút.
Shinichi chậm rì rì đi qua, ngồi ở bên cạnh Gin, lúc ở trong phòng cậu đã cố gắng gây dựng lại tâm lý, vì thế lúc này nhìn thấy Gin đã có thể gần như dễ dàng tiếp nhận.
“Nghe nói người Nhật Bản lúc bị bệnh đại đa số đều là húp cháo, cho nên Gin mới gọi Vodka đến nấu đồ ăn, bên trong còn cho một ít quả mơ nữa.” Vermouth đưa đến cho Shinichi một bát cháo, tuy rằng cháo nhìn có chút thê thảm vô cùng, còn bay đến mùi khét, nhưng so với mấy thứ ở trên bàn thì đây là thức ăn duy nhất thích hợp với Shinichi. Mà lúc nãy nhìn xuống trên bàn đều là đủ loại đồ ăn nhanh, sườn bò bít tết cùng bánh mì, bia, tất cả đều là bỏ vào trong lò vi sóng làm ấm lên là có thể ăn, nhưng đối với người vừa mới trải qua loại chuyện làm nóng người kia như tiểu quỷ thì không thể ăn được, vì lẽ đó mới ép buộc Vodka tiến vào phòng bếp nấu cháo, trong đầu ả lại bắt đầu xuất hiện dáng vẻ Vodka một mặt thiếu kiên nhẫn lại liều mạng nhìn chằm chằm vào Gin cầu cứu.
Gin không nhìn Vermouth đang bừa bãi, không nói một lời tiếp tục dùng bò bít tết ngay trước mặt.
Kudo Shinichi tin Vermouth, hơn nữa còn có chút ngoài ý muốn với sự săn sóc của Gin, cậu múc một muỗng cháo uống vào, mùi vị tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Shinichi cùng ba người thành viên Tổ chức Áo đen không nói thêm lời nào nữa, Gin trời sinh không thích phí lời, Vodka tựa hồ rất thích ăn bánh mì, một mực cúi đầu gian khổ ăn, mà người vừa mới bắt đầu bầu không khí sinh động, Vermouth ngay lúc này cũng chịu im lặng, bữa tối liền diễn ra trong lúc mọi người lặng yên không tiếng động.
Shinichi một bên húp cháo, một bên nghĩ tới cách đối phó với Gin, con mắt bất giác nhìn chăm chú lên người Gin, vẫn là cái áo gió thân thuộc kia, có lẽ là bởi vì như vậy cậu cũng chỉ có thể thoáng nhìn thấy được đường viền cây súng.
Vì phòng ngừa nguy hiểm nên Gin luôn mang súng bên người, nếu như cậu có thể cướp được cây súng kia. . . . . .
“Ăn no liền đi nghỉ ngơi.” Gin đặt đĩa xuống rồi dùng khăn giấy lau miệng, bên trong lời nói nhàn nhạt nhưng lại không che giấu được lạnh lùng.
Shinichi mới ăn được lửng dạ, nghe thấy Gin nói vậy cũng giả vờ ngoan ngoãn lên lầu, trong đầu vẫn tự hỏi làm thế nào mới có thể đoạt được cây súng kia. Trước đây cha cậu Kudo Yusaku cũng đã từng dạy cậu làm sao để nghịch súng, cầm cái này để uy hiếp Gin rời khỏi nhà cậu. . . . . . Cũng có thể là một cách.
“Gin, anh không thể cứ bắt nhốt cậu ấy như vậy được.” Vermouth ngồi vào vị trí của Kudo Shinichi lúc trước, tay phải đặt trên đùi Gin, ám muội sờ soạng trên dưới một hồi.
“Thực tế ta đã bắt giữ được cậu ta, hơn nữa còn phá hủy và nuốt vào bụng, hương vị. . . Rất tuyệt.” Khoé môi Gin khẽ nhếch lên, nụ cười bên môi này tàn nhẫn như cây thuốc phiện ma mị mà mỹ lệ trong bóng tối.
“Ánh mặt trời sẽ khiến chúng ta tổn thương, móc ra tội ác bị chôn dưới da thịt, vết thương bị thối rữa sẽ phơi bày, cuối cùng rồi sẽ có một ngày cậu ta sẽ hại chết anh.” Vermouth giống như tín đồ trung thành không ngừng chăm chỉ khuyên bảo người đàn ông đang bước tới lối rẽ, dù sao ả cũng là nữ diễn viên nổi tiếng người Mỹ, bản lĩnh thật không phải chuyện đùa.
“Nếu là như thế. . . . . . Vì sao ta lại phải buông tha cho cậu ta? So với uy hiếp tiềm tàng, ta lại càng yêu thích đem uy hiếp mang theo bên người, lúc nào cũng giám sát dạy dỗ.” Ý cười nhạt nhẽo tràn ngập trong con ngươi sâu không thấy đáy của Gin, “Vermouth, bất kể là ai kêu cô đến cứu vớt tên tiểu quỷ kia, nói lại với hắn, ta xác định tên tiểu quỷ này rồi.”
Gin đứng dậy rời khỏi bàn, Vodka cũng theo sát rời đi, đảo mắt qua trên bàn ăn cũng chỉ còn sót lại một mình Vermouth.
“Gin, tôi chính là muốn nghe câu nói này của anh.” Vermouth tự nhủ một câu dưới đáy lòng, ả hiểu Gin, hứng thú đối với thiếu niên kia của Gin bất quá cũng chỉ là nhất thời, nhưng dù là vậy tạm thời hắn còn hứng thú nên sẽ không hại chết thiếu niên kia.
Trải qua chuyện tình đêm hôm qua, trong tổ chức đã bắt đầu lưu truyền tin đồn Gin vì một người thiếu niên mà cãi mệnh lệnh của BOSS, ả cũng bởi vì nghe được lời đồn này nên mới chạy tới cửa. Tình hình so với ả tưởng tượng còn gay cấn hơn nhiều, giữa bọn họ đã xảy ra quan hệ, cho nên vào thời điểm này khi Gin không còn hòa hợp được với Tổ chức, thế lực kia sẽ tìm tới thiếu niên. Huống chi bởi vì chuyện này mà Boss cực kỳ bất mãn với thiếu niên, ả nghe nói Boss đang tìm người trừ khử cậu.
Lúc đầu Vermouth cũng không muốn quản chuyện này, nhưng người muốn thiếu niên kia lại là người bạn thân nhất của cậu, là người Angel yêu, trong lúc tình cờ tâm thiện bộc phát cứu người một chút tựa như cũng có thể. Hơn nữa ả phát hiện ra Gin cũng không phải hoàn toàn không để ý đến sự an nguy của thiếu niên, đem căn nhà tạo thành dáng vẻ như không có người ở, thường đỗ Porsche ở cách nơi này gần nhất để phòng ngừa bị theo dõi, không đối phó với người nhà của thiếu niên, đang đánh nhau cũng phải kết thúc sớm vì phòng ngừa thiếu niên phát hiện, hơn nữa ngày hôm nay nhìn thấy Vodka mua thuốc từ cửa hàng còn để xe lại ở đó rồi đi bộ trở về thì đã có thể đánh giá được tâm tư của hắn.
Hay là. . . . . . ‘Viên đạn bạc‘ có thể bắn thủng tim tổ chức đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
“Cool Guy, tôi đã vì cậu lấy được. . . . . . Sự tin tưởng bảo vệ, việc còn lại chỉ có thể nhờ bản thân cậu mà thôi.” Vermouth nhìn về phía cầu thang, uống một hơi cạn sạch ly sữa bò.
Không có người nào có thể che chở cho ai cả một đời, tuy rằng thiếu niên là người vô tội bị liên lụy rơi vào vũng bùn, nhưng cõi đời này ai mới không có tội đây?
Pingback: [Conan đồng nhân đam mỹ] Trò chơi đuổi bắt – Lông Vũ Tản Tác Rơi (EDIT) – Fujoshi Is Me