Chương 18: Gặp Lại
‘Gin từ lâu đã nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày phải tìm đến hắn sao?’
~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Shinichi, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật cậu, cậu có dự định làm chuyện gì để trải qua ngày đó không?” Tiếng chuông tan học vang lên, Ran nhìn thấy Shinichi xách ba lô rời khỏi phòng học, liền vội vội vàng vàng thu thập sách vở một hồi trên mặt bàn đuổi theo, ôm lấy cánh tay Shinichi.
Shinichi không thoải mái tránh khỏi tay của Ran, mất tập trung nói: “Sinh nhật thôi mà, có cái gì tốt để trải qua chứ?”
Sau khi Gin rời đi từ nửa năm trước, không biết tại sao Shinichi lại bắt đầu cảm thấy không quen tiếp xúc thân thể cùng người khác, cho dù là bạn thanh mai trúc mã như Ran cũng không được.
Ran không hề cảm giác được sự tránh né của Shinichi, vẫn tràn ngập phấn khích đề nghị: “Bác trai với bác gái không có ở Nhật Bản, bác tiến sĩ Agasa lại qua Mĩ tham gia nghiên cứu khoa học, đến ngày đó tớ qua nhà cậu giúp cậu tổ chức sinh nhật nhé.”
“Ừ.” Shinichi không tiện cự tuyệt tâm ý của Ran, thuận thế liền đồng ý.
Ran nghe thấy cậu đồng ý một cái, liền xoay xoay ngón tay nói rằng: “Chỉ còn ba ngày nữa, trong nhà của cậu khẳng định không có nguyên liệu nấu ăn, ngày hôm nay chúng ta đi siêu thị lớn chọn mua đi. Sushi, cơm đậu đỏ, mì sợi, bánh mật. . . . . . Đúng rồi, trước đó còn phải đặt bánh ga tô nữa, chờ đến lúc chúng ta tiện đường thì tới tiệm bánh gần đó đi.”
Shinichi nhìn Ran tràn ngập phấn khích, chợt cảm thấy bó tay toàn tập.
Hai người cười cười nói nói thong thả bước tới cổng trường học, bên ngoài có một người phụ nữ bước xuống từ trên một chiếc ô tô đỗ trước cổng trường, chính là một người phụ nữ trưởng thành có mái tóc ngắn màu vàng óng, cô Jodie.
“Cô Jodie, đã lâu không gặp!” Ran cười tươi hướng về phía cô Jodie chào hỏi, lần cuối cùng gặp mặt hình như là cách đây đã được nửa năm rồi.
Cô Jodie hướng Ran vẫy vẫy tay: “Bạn học Mori, đã lâu không gặp.”
“Shinichi, vị này chính là người đã từng đảm nhiệm lớp anh văn của chúng ta, cô Jodie.” Ran giới thiệu cô Jodie với Shinichi, trước đây vào thời điểm cô Jodie đến nhận lớp thì Shinichi không có ở trong trường.
“Cô Jodie.” Shinichi làm bộ như lần đầu nhìn thấy cô Jodie, dù sao chuyện cậu thực ra là Conan không thể nhắc đến.
“Bạn học Kudo, tôi đang có chuyện muốn xin nhờ cậu.” Cô Jodie nghiêm túc nói, trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Shinichi nghi hoặc cau mày nói: “Cô Jodie?”
“Gần đây tôi đang tìm một cậu nhóc tên là Conan, nghe nói cậu bé về Mĩ đi học, thế nhưng tôi không tra ra được bất kỳ thông tin gì ở Mĩ. Trước đó Conan có ở nhờ nhà bạn học Mori, thật giống như hay liên lạc với cậu, cho nên tôi mới đến làm phiền cậu giúp tôi liên lạc với Conan một chút.” Cô Jodie nhìn chằm chằm vào Shinichi, muốn nhìn thấy Shinichi lộ ra vẻ mặt dao động.
Ran nghe xong cũng oán giận nói: “Nhóc Conan thiệt là! Kể từ khi trở về Mĩ liền không gọi về một cú điện thoại nào cả, Shinichi cậu có liên lạc với em ấy không?”
“Conan là con bên họ hàng xa của tớ, chúng ta vẫn còn liên lạc, có điều sau khi em ấy quay về Mĩ đi học, bởi vì mẹ em ấy quản lý rất nghiêm ngặt cho nên không còn liên lạc nữa, cô Jodie tìm Conan có chuyện gì không?” Shinichi đã trải qua chuyện sinh tử một lần, bây giờ làm sao có thể dễ dàng để lộ ra tâm tư của bản thân chứ.
Cậu nghĩ thầm, cô Jodie là một thành viên của FBI, muốn điều tra tư liệu của một tên nhóc tiểu học ở Mĩ, quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng thân phận của Conan lúc đó là do cậu thuận miệng nói ra dưới tình thế cấp bách, tuy bác tiến sĩ Agasa cùng cha cậu thật sự đã giúp cậu làm một cái hộ tịch ở Mĩ, nhưng căn bản khó mà nắm chắc được có bị điều tra ra hay không, cô Jodie nhất định đã hoài nghi thân phận của Conan. Nhưng có việc quan trọng gì lại khiến cho cô Jodie vội vàng tìm kiếm cậu đến như vậy?
“Tôi quả thật có chuyện quan trọng muốn tìm cậu bé, nếu như cậu có thể liên lạc được với Conan, phiền cậu giúp tôi chuyển lời.” Cô Jodie đưa cho Shinichi một tấm danh thiếp, mặt trên chỉ viết một chuỗi số điện thoại di động.
“Em sẽ cố gắng.” Shinichi tiếp nhận tấm danh thiếp, cô Jodie không chịu tiết lộ một chút tin tức gì đối với người ngoài, xem ra sự tình thật sự không đơn giản.
Shinichi đi dạo cùng Ran qua các cửa hàng xong, rồi đưa Ran vẫn chưa nguyện ý trở về nhà, mới bắt đầu suy nghĩ mình có nên gọi một cú điện thoại này hay không.
Sự việc mà đến FBI cũng không thể giải quyết được, tại sao tìm Conan là có thể giải quyết? Shinichi suy đi nghĩ lại mà vẫn chỉ nhận được một kết luận, người của FBI đã từng thấy cậu và Gin ở cùng nhau, người cô Jodie muốn tìm có lẽ không phải là Conan, chỉ sợ là Gin mà thôi.
Do dự chốc lát, chung quy Shinichi vẫn bấm số điện thoại của cô Jodie, đương nhiên trước khi gọi điện thoại cậu có gọi đến nhờ bác tiến sĩ Agasa đưa tín hiệu định vị điện thoại của cậu đặt ở nước Mĩ, tuy rằng không biết liệu cô Jodie sẽ lần theo hay không, thế nhưng vì lý do an toàn cậu vẫn phải làm vậy.
“Cô Jodie, chào buổi tối, anh Shinichi nói cô có việc muốn tìm cháu?” Shinichi dùng máy biến đổi giọng nói biến giọng của mình thành của Conan, ngữ khí khi nói chuyện cũng mô phỏng theo ngữ khí của con nít.
“Conan, cô. . . . . . Cô. . . . . . Shuichi mất tích rồi!” Cô Jodie ở đầu bên kia điện thoại hơi kích động nói, không nghĩ tới việc nhanh như vậy đã có thể nhận được điện thoại của Conan.
“Sĩ quan Akai mất tích?” Tay cầm điện thoại di động của Shinichi không khỏi căng thẳng, một vị FBI bị coi là mất tích, khả năng rất lớn có thể là do đã chết khi đang làm nhiệm vụ.
“Conan, cô vốn không muốn kéo cháu cuốn vào chuyện này, thế nhưng Shuichi anh ấy. . . . . . Nửa năm qua bên trong Tổ chức Áo đen tựa hồ đã xảy ra biến động lớn, FBI chúng ta một mực theo dõi, cho đến ba tháng trước gián điệp của FBI chúng ta ẩn núp trong Tổ chức Áo đen liên tiếp bị bắn chết, người của CIA tổn thất cũng rất lớn, Shuichi cảm thấy sự tình có liên quan đến Gin, không hề báo cáo lên cấp trên liền cứ vậy hành động một mình, sau đó chúng ta không còn thu được tin tức gì của Shuichi nữa.” Cô Jodie nửa che nửa mở nói ra sự tình, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, cô căn bản sẽ không đem chuyện của FBI nói cho Conan nghe.
“Cháu có thể giúp cô được gì ạ?” Shinichi biết mục đích của cô Jodie, muốn cậu hỗ trợ tìm hành tung của Gin, nhưng cậu làm sao biết được Gin đang ở đâu chứ?
“Conan, lúc trên du thuyền ở sông Danube nước Áo cháu đã từng ở chung một chỗ với Gin, khi đó Shuichi đã từng nói quan hệ giữa cháu với Gin không giống như con tin cùng tên bắt cóc, Conan cháu với Gin. . . . . .” Cô Jodie không nói tiếp nữa, cô nói ra suy đoán của mình nhưng lại không có căn cứ chính xác, nhiều nhất chỉ là một loại cảm giác mà thôi, cô cảm thấy cho dù Conan không biết hành tung của Gin thì cũng có cách kiếm được một con đường dẫn đến chỗ hắn ta.
“Cô Jodie, hết sức xin lỗi, cháu không giúp được gì cho cô rồi.” Shinichi cúp điện thoại, FBI bọn họ không thể giải quyết được, thì cậu có thể làm được gì đây?
Shinichi nằm ở trên giường, tay phải giơ lên đặt ở trước mắt, hơi ngăn cản tia sáng từ đèn chân không, nhắm mắt lại dự định nghỉ ngơi một chút.
Nhưng vừa nhắm mắt lại thì ác mộng nửa năm dây dưa cùng hắn liền liên tục cuốn tới, màu máu đỏ tươi trên sàn nhà, thi thể lạnh buốt như băng, còn có hình ảnh da thịt hai người thân mật gắn kết. Cậu thậm chí vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn tự nhiên như ngày đó thân thể bị đạn bắn trúng, còn có đôi bàn tay lớn kia nhen lên ngọn lửa dục vọng vô số lần trên người cậu, cậu nhìn chính mình nằm trong vũng máu tươi, chăm chú ôm cổ người đàn ông, cảm thụ cảm giác như từng làn sóng biển cuốn tới, ở nơi nào đó trên thân thể cần được phát tiết gấp nhưng mong mà không được. . . . . .
“Hộc. . . . . .” Shinichi mồ hôi đầm đìa ngồi bật dậy, lại là cơn ác mộng mệt mỏi kia.
Shinichi mở ra ngăn tủ thứ nhất trên đầu giường, bên trong đặt một chiếc điện thoại di động màu đen, chính là ngày ấy, Gin thừa dịp hỗn loạn mà bỏ vào trong túi quần cậu.
Bên trong chiếc điện thoại di động màu đen không có số điện thoại, cũng không có thẻ di động, cậu tìm bác tiến sĩ Agasa để xem qua, bác tiến sĩ Agasa nói đây là một chiếc điện thoại di động chuyên dụng, chỉ có thể liên lạc với một thiết bị chuyên dụng gắn sẵn khác.
Nếu là Gin lưu lại, đầu bên kia điện thoại là ai không cần đoán cũng biết, Gin từ lâu đã nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày phải tìm đến hắn sao?
Shinichi phẫn hận khép lại tủ đầu giường, tiến vào bên trong phòng tắm dội nước lạnh, nhưng khó chịu trong lòng cậu vẫn không thể tiêu tan, cậu lại đi đến phòng bếp dự định nấu một bát mì sợi để phát tiết phẫn nộ trong lòng.
Nhưng vì vào ngày thường không quen việc bếp núc thì khi thời điểm Shinichi đang tức giận làm sao có thể nấu xong, kết quả chỉ chốc lát sau bên trong phòng bếp liền bay ra từng làn khói mỏng màu đen đầy khả nghi, Shinichi chán nản chạy ra ngoài.
Đem mì sợi đen ngòm trong bát đổ vào trong thùng rác, Shinichi giống như thỏa hiệp thở dài, trở về phòng lấy điện thoại di động, nhấn xuống nút bấm màu xanh lục.
Tít tít tít. . . . . . Sau khi chờ đợi hồi lâu, điện thoại cuối cùng cũng được nhấc máy.
“A lô.” Thanh âm của Gin vẫn lạnh lẽo như trong ký ức, tựa như sẽ không lay động vì bất cứ việc gì.
Shinichi nghe được đầu bên kia điện thoại ầm ĩ tiếng nhạc hòa lẫn tiếng thở dốc của nam nữ khi hoan ái, cơn tức giận không biết bắt đầu từ đâu bốc lên đến đỉnh đầu, một câu còn chưa nói liền cúp máy.
Cái lão đàn ông này lại đang lêu lổng ở ngoài quán bar, chẳng lẽ không sợ nhiễm phải bệnh kỳ quái gì đó hay sao chứ!
Một bên chửi rủa, một bên ném điện thoại di động vào trong ngăn kéo, Shinichi ôm gối che một bên mặt rồi ngã xuống giường, quyết định đi ngủ.
Đêm muộn liên tục suy nghĩ lung tung khiến Shinichi không phụ sự mong đợi của mọi người, trên mặt liền xuất hiện hai vành mắt đen thui. Ran ôm một đống nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua được, vừa đi vừa nói chuyện: “Shinichi, có phải mấy ngày nay cậu lại thức khuya xem tiểu thuyết trinh thám rồi đúng không? Một năm mới có một lần sinh nhật, vì sao cậu lại buồn bã ỉu xìu như vậy chứ.”
“Sớm xem xong rồi, là do không ngủ được.” Hai tay Shinichi đặt sau đầu, gian nan thở dài một tiếng.
“Cậu bị bệnh rồi sao?” Loại bỏ khả năng mệt mỏi quá độ, Ran lo lắng hỏi.
“Không có.” Thân thể Shinichi cứng đờ, sắc mặt không được tự nhiên.
Sau sự kiện ở khách sạn Beika, Shinichi đã từng có một quãng thời gian không thể ngủ được, không muốn giao lưu cùng người khác, cha Kudo Yusaku vô cùng lo lắng, sau đó có dẫn cậu quay trở về Mĩ làm tâm lý trị liệu mới dần dần tốt lên.
“Shinichi. . . . . .” Ran còn muốn nói điều gì đó, nhưng đã đứng trước cửa nhà Kudo, cô không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Shinichi mở cửa đi vào, trực tiếp ngã mình trên ghế sô pha, dùng điều khiển từ xa mở ti vi rồi chỉnh đến chương trình mình thích xem nhất.
Ran bê nguyên liệu nấu ăn tiến vào trong phòng bếp, từ từ lấy ra đặt trên bàn, sau đó mở tủ lạnh ra muốn tìm đồ ăn đã mua ở cửa hàng bên ngoài lần trước.
“Ơ? Shinichi, tại sao trong tủ lạnh đều là đồ ăn nhanh vậy, lẽ nào mỗi ngày cậu đều chỉ ăn mấy thứ này thôi sao?” Ran tức giận gọi lớn tên Shinichi, mỗi ngày đều ăn đồ ăn nhanh thì làm sao có thể đủ chất dinh dưỡng để hoạt động được chứ!
“Tiện lợi mà.” Shinichi hiện tại đang say sưa xem vụ án chiếu trên TV, thanh âm của Ran liền như nước đổ đầu vịt, căn bản không hề suy nghĩ qua.
“Lần trước có mua đồ ăn ở mấy cửa hàng mà, cậu giấu đi đâu rồi?” Ran tính toán ở trong lòng, thôi thì sau này mỗi ngày đều qua đây làm cơm cho cái tên thám tử ngu ngốc này vậy, miễn cho ngày nào đó trên bản tin sáng xuất hiện tin tức, một tên thám tử phổ thông trung học nào đó chết vì dinh dưỡng mất cân bằng.
Shinichi lắc lắc đầu, hô lớn về phía phòng bếp: “Tớ không có động tới.”
Ran không hi vọng gì ở cái tên thám tử ngớ ngẩn này ngoại trừ phá án ra thì sẽ có cái thú vui nào như người bình thường khác, bản thân cô tìm kiếm ở trong phòng bếp một hồi, rồi đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy ra từ trong phòng bếp, cầm thêm một bao đồ chất vấn Shinichi: “Shinichi, cậu từ lúc nào thì học được cách hút thuốc rồi?”
“Tớ không. . . . . .” Shinichi mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn lại, trên ti vi lúc này đang chiếu đến đoạn phá án ngàn cân treo sợi tóc, Ran muốn cậu nhìn cái gì. . . . . . Thuốc lá Mild Seven!
“Ran, tớ có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, hôm nay chỉ tới đây thôi.” Shinichi đột nhiên đùng một cái nắm chặt tay Ran, lôi kéo cô tiến về phía cửa ra vào.
“Shinichi, cậu làm sao vậy? Ngã bệnh rồi sao? Hay là giọng điệu tớ nói quá nặng chọc cậu mất hứng rồi?” Ran bị Shinichi lôi về phía trước, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Ran. . . . . .” Shinichi mở cửa nhà, đối mặt với Ran, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Tớ không đi!” Nước mắt Ran lan khắp viền mắt, nhào vào trong ngực Shinichi, “Shinichi, tớ chịu đủ lắm rồi! Nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao sau khi cậu trở về lại cứ một mực trốn tránh tớ? Tớ. . . . . . Tớ. . . . . .”
Tớ yêu cậu, Shinichi —— Ran muốn nói câu này ra khỏi miệng, nhưng cô lại sợ hậu quả khi biểu lộ tấm lòng của mình ra, cô thường xuyên cảm thấy Shinichi bây giờ đã không còn là Shinichi của ngày trước nữa, rõ ràng gần trong gang tấc rồi lại như cách xa phía chân trời.
Shinichi do dự đã lâu, mới đặt tay lên vai Ran, làm sao cậu có thể không biết người con gái trước mắt cậu có tâm trạng ra sao chứ? Nhưng cậu đã sớm bị Gin đối xử qua như vậy, còn có quyền được hạnh phúc nữa sao?
Kết quả Shinichi còn chưa kịp xoắn xuýt xong, tiếng giày da đạp trên nền gạch một hồi lại tiếp một hồi vang lên, tiết tấu có quy luật lại quen thuộc.
Cuối cùng, bóng người Gin xuất hiện tại góc quẹo thang lầu.
Thân thể Shinichi bất giác run lẩy bẩy, ánh mắt lạnh lẽo của Gin quan sát cậu như muốn giết người khiến trong lòng Shinichi có chút sợ hãi.
“Shinichi?” Ran nhận ra Shinichi trong phút chốc cứng ngắc, kinh ngạc xoay người, liền nhìn thấy một người đàn ông toàn thân đều là màu đen đang đứng ở góc quẹo trên cầu thang, ánh mắt giao nhau cùng một chỗ khiến cô hoàn toàn bị dọa sợ, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.
May mắn Shinichi giữ chặt lấy eo Ran, đỡ cô đi ra khỏi cửa, tận lực bình phục tâm tình của chính mình, ôn hòa nói: “Y là họ hàng của mẹ tớ, bởi vì chuyện công tác nên mới đến nhà của tớ ở tạm, tối hôm qua vừa tới tớ lại quên mất chuyện này. . . . . . Ran, trong nhà có người không tiện, chúng ta hôm nào lại gặp mặt đi, cám ơn cậu ngày hôm nay lại đây giúp tớ tổ chức sinh nhật.”
Vừa dứt lời Shinichi liền đóng cửa lại, vô luận như thế nào cũng không thể khiến Ran bị liên luỵ vào.
Một bàn tay mạnh mẽ ấm áp ôm chặt lấy cậu, Shinichi kinh hãi, Gin đã tiến đến đây từ lúc nào vậy?
Dưới sự kinh hãi, Shinichi phản xạ có điều kiện giãy dụa, Gin trói lại cánh tay Shinichi, đem Shinichi ấn ở trên cửa, hơi cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực lướt qua bên tai Shinichi.
“Tiểu quỷ, không nên lộn xộn. Muốn giết em đối với tôi mà nói đơn giản giống như giẫm chết một con kiến vậy, dĩ nhiên đối với thanh mai trúc mã của em cũng không khác, em tốt nhất không nên để cho tôi có cơ hội như thế, kiên trì của tôi vô cùng có hạn.” Gin nhẹ nhàng chầm chậm nói, cứ như đang thảo luận thực đơn tối nay ăn gì.
“Anh, cái tên khốn kiếp này!” Shinichi lửa giận ngút trời, nhưng cũng không còn giãy dụa nữa, mỗi lần Gin đều đánh cậu bay xa bảy tấc, ép chặt mạch máu cậu, uy hiếp cậu, trên cõi đời này không có tên đàn ông nào có thể khốn nạn hơn so với Gin!