Chương 22: Cảnh Sát
‘Kir vốn yểm trợ rất hoàn hảo, nhưng cô ấy lại bị gián điệp ẩn núp bên trong CIA phản bội.’
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai vị lão đại khác ở đây đều đồng loạt liếc mắt nhìn, Yamamoto kịp thời thông báo vệ sĩ trước tiên không cần nổ súng, chờ đợi xem Gin có ý gì.
“Dựa vào cái gì?” Gin ôm Shinichi, tay trái nâng cằm Shinichi lên, ép buộc cậu đối mặt với con mắt của mình.
“Bởi vì. . . . .” Shinichi nỗ lực nghĩ ra lời giải thích, Gin sẽ không quan tâm đến loại lý do phạm pháp giết người này, cho dù có là cảnh sát địa phương Nhật Bản hay là FBI, CIA, cho đến nay cậu chưa từng nhìn thấy Gin e ngại chút nào, thỉnh thoảng nghe Gin nhắc đến ‘quý ngài’ trong tổ chức kia, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo ý xem thường, mà từ trước đến giờ vào thời điểm đứng trước kẻ phản bội, hắn sẽ không bao giờ nương tay. Kir đã vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, lý do cậu nói ra khỏi miệng, nhất định không thể để cho Gin từ chối.
“Hử? Không nói ra được lý do sao? Vậy chỉ có thể để Kir ăn đạn thôi.” Môi Gin hơi mấp mở, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai Shinichi.
“Bởi vì tôi là người của anh, tôi có cái quyền lợi này.” Trong ánh mắt Shinichi lúc này không có sự yếu đuối cùng dao động, chỉ có bình tĩnh cùng bình tĩnh.
Tay phải siết ở eo Shinichi, ngón tay lạnh như băng luồn vào trong áo, dọc theo đường eo trượt tới đằng sau lưng, cố ý như có như không lướt nhẹ qua điểm mẫn cảm trên người Shinichi.
“Tôi không muốn anh thương tổn cô ấy.” Shinichi hơi hất cằm lên, hai con ngươi trong suốt sáng sủa, không có chút lo sợ đón nhận ánh mắt của Gin.
“Người của tôi, không có gì là không thể làm.” Trong tròng mắt của Gin nổi lên ánh sáng rét buốt sắc bén, lãnh đạm mà lạnh lùng nói rằng, “Thế nhưng cần phải nhớ kỹ, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội tôi.”
Shinichi giống như hoảng sợ, cả người đều chấn động. Cậu nghe xong liền lập tức nghĩ đến người Gin đang nói không phải là mình, mà chính là người của tổ chức, danh hiệu là Sherry • Haibara Ai, từ sau khi cậu khôi phục thân thể trở lại thành Kudo Shinichi, vẫn luôn muốn lấy thêm một viên thuốc giải cho Haibara Ai từ chỗ Gin, sau sự kiện ở khách sạn Beika cậu liền biết Gin sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu như vậy, Gin để lại chiếc điện thoại chính vì muốn chờ thời cơ chín muồi cậu liên lạc cho Gin, tuy rằng cậu biết sau khi Gin trở lại thì chính cậu sẽ phải đối mặt với điều gì.
Cô Jodie đến nhờ cậu chính là một thời cơ tốt, cậu xác thực cũng định lợi dụng cơ hội này, vốn dự định chờ Gin trở về từ Italy liền tìm một lý do thăm dò một chút, cho dù không thể lấy được thuốc giải, cũng có thể lấy chất độc hoá học trở về cho Haibara Ai nghiên cứu.
Nhưng Gin vừa nói như thế, cậu thật sự không biết cuối cùng Gin chỉ đơn thuần muốn nhắc nhở hay là hắn đã nhìn ra được gì đó rồi!
“Kurosawa?” Quý ngài Yamamoto bất ngờ với việc Kurosawa bao dung với thiếu niên, lão quen biết Kurosawa đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Kurosawa quyết định một người mà không quan tâm đến phải trái như vậy.
“Tiểu quỷ không chịu nổi máu tanh, để ông Yamamoto đây chê cười rồi.” Gin kỳ thực cũng không để ý đến việc Kir sống hay chết, tiểu quỷ cũng không biết thủ đoạn mà hắn đối phó với kẻ phản bội cũng không chỉ có mỗi phương thức giết người này, so với giết chết ả, khiến cho ả sống sót như vậy sẽ càng thú vị hơn.
“Đã như vậy, tôi sẽ để ông Koda đưa người đến chỗ cũ.” Quý ngài Yamamoto đã đạt được mục đích, liền vui mừng trả lại cho Kurosawa củ khoai lang nóng bỏng tay này.
Shinichi nghe thấy Gin khiến người ta tạm thời thả Kir ra, trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm.
Ngay vào lúc này, có tiếng người ồn ào trước cửa phòng, người đàn ông trung niên đã tiếp đón Gin lúc đầu nhanh chóng đi vào, hoang mang nói: “Hội trưởng, bên ngoài có cảnh sát cầm lệnh khám xét muốn xông vào.”
Shinichi nhìn về phía Gin, chỉ thấy hắn bình tĩnh ngồi tại chỗ, không chút lay động vì bị quấy nhiễu. Quý ngài Yamamoto cùng ngài Vương cũng vững như núi Thái Sơn, từng người dửng dưng uống ly rươu trước mặt mình, bọn vệ sĩ đóng màn hình phẳng lại, từng người đều đi về phía Boss mình đứng, xem ra có không ít kinh nghiệm với loại tình cảnh này, quay đầu nhìn trong phòng chỉ có một mình cậu hoang mang.
Ngộ nhỡ cảnh sát tiến vào là người quen, Shinichi thật sự không biết nên giải thích thế nào nữa.
Bởi vì cửa phòng bị mở ra, tiếng người ầm ĩ bên ngoài truyền vào, chỉ chốc lát sau thì có cảnh sát tiến vào, la lớn: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”
Quý ngài Yamamoto nhìn thấy một đoàn sóng cảnh sát vọt vào, dẫn đầu là một vị sĩ quan Nhật Bản nhìn qua đã 34, 35 tuổi, liền cười nói: “Hóa ra là cảnh quan Ryugen, lâu rồi không gặp, lại đây cùng uống một ly?”
“Ngài Yamamoto đã mời khách, rượu này không dám không uống rồi!” Một tay cảnh quan Ryugen đút trong túi quần giả bộ lưỡng lự nhưng lại giống như thong thả đi vào, trên gương mặt cương nghị có hai vết sẹo dài do bị chém.
Quý ngài Yamamoto để nhân viên phục vụ rót cho cảnh quan Ryugen một ly rượu đỏ có giá trị không nhỏ, cảnh quan Ryugen nhẹ nhàng đung đưa ly rượu, rồi đưa lên mũi thoáng ngửi, sau đó đặt bên môi nhấp một ngụm nhỏ.
Shinichi chú ý đến vị sĩ quan này có vẻ hiểu rõ loại rượu hồng nhạt kia, phong thái có mấy phần giống quý tộc cao cấp.
“Nghe nói đêm nay ngài Yamamoto đãi khách ở đây, tôi dẫn mấy anh em tới đây xem một chút, không nghĩ tới lại gặp được các anh em phòng khác đang ở đây điều tra, hình như sân sau của ngài Yamamoto đã xảy ra án mạng.” Ngón tay cảnh quan Ryugen nâng ly rượu, rồi nhẹ nhàng đặt ly chứa chất lỏng màu đỏ lên bàn, ánh mắt rất trầm ổn, nhưng bên môi lại là ý cười trêu tức.
“Án mạng? Ở trên địa bàn của tôi, lâu rồi chưa từng xảy ra, cần tôi phái người hỗ trợ điều tra không?” Yamamoto có người bên trong mạch cảnh sát Nhật Bản, loại điều tra gì đó như thế này lão đều có thể thu được thông tin đầu tiên, trước buổi gặp mặt hôm nay ông đã cố ý kêu người bên trong đám cảnh sát lập hồ sơ, chính là vì phòng ngừa cảnh quan Ryugen vẫn đang nhìn chằm chằm lão nắm bắt được từ khóa quan trọng mà đi lấy chứng cứ điều tra, quấy rầy nhã hứng của khách mời. Ai biết cảnh quan Ryugen vẫn nghĩ được trăm phương ngàn kế đến được đây, lần này không biết có án mạng là thật hay là giả nữa.
“Chuyện điều tra vụ án mạng đã có phòng khác phụ trách, ngài Yamamoto có thể tự mình hỏi bọn họ.” Cảnh quan Ryugen hơi nghiêng đầu nhìn về phía cấp dưới của y đang đứng bên cạnh cửa.
Vị sĩ quan tóc nâu ngay lập tức chạy chậm ra ngoài, ở rất xa còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bác thanh tra Megure đáp lại.
Không phải là bác thanh tra Megure đó chứ? Hai tay Shinichi đặt trên đầu mình, thống khổ thảm thiết kêu một tiếng.
“Khách mời của ngài Yamamoto nhìn rất quen mắt đó, xem tuổi tựa hồ mới 16, 17 đi? Là học sinh cấp ba?” Shinichi than ôi kéo tới chú ý của cảnh quan Ryugen, y cười ha hả run rẩy cả vai, tựa hồ cảm thấy trong phòng này xuất hiện một tên học sinh cấp ba trông rất buồn cười.
“Ông Yamamoto, đêm nay cứ tới đây đi.” Gin công khai nắm ở eo Shinichi đứng dậy, đôi mắt màu xanh sẫm ở dưới bóng mũ có vẻ
càng thêm thâm trầm.
Cảnh quan Ryugen cầm lấy bình rượu đỏ cùng ly đế cao trống rỗng trên bàn đi chậm về phía Gin: “Quý ngài này, chỉ sợ ngài bây giờ còn chưa thể rời khỏi nơi này rồi.”
“Cảnh quan Ryugen, chúng ta chỉ là bạn cũ tụ tập lại một chỗ, điều này cũng phạm pháp sao?” Yamamoto nhăn đầu lông mày, cảnh quan Ryugen ngày hôm nay có chút khác thường, tuy nói cảnh quan Ryugen là người chính trực, lấy bắt giữ tội phạm làm nhiệm vụ của mình, nhưng sẽ không có chuyện vô lý nhằm vào một người mà không có chứng cứ.
“Án mạng xảy ra bên trong nhà hàng này, mỗi người đều chính là nghi phạm, tôi chỉ là được mấy anh em phòng khác nhờ hỗ trợ điều tra mà thôi.” Cảnh quan Ryugen rót một ly rượu đỏ, nghiêng người ngồi vào chỗ ghế tựa Gin vừa mới rời khỏi, nâng tay cầm ly đưa tới trước mặt Gin.
“Nếu như ta không muốn phối hợp thì sao?” Gin kéo dài tiếng nói, âm điệu vang lên, phía trên đang cao vút một đoạn sau bỗng nhiên trầm xuống, cảm giác giống như khi xem một bộ nhạc kịch đang đến đoạn cao trào thì lại ngưng bặt, mang theo ý tứ liên tưởng vô hạn.
“Nơi này của ngài Yamamoto có không ít rượu ngon, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, đàm luận xong rồi là có thể rời đi.” Cảnh quan Ryugen nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, nhíu mày lại, chỉ là bộ mặt ban đầu đang nghiêm túc hơi thay đổi trở nên có chút ngả ngớn.
Gin nở nụ cười: “Nếu như đàm luận không tốt?”
“Trước khi chưa phá được vụ án, ai ở trong phòng cũng không thể đi.” Cảnh quan Ryugen đẩy ly rượu thật lâu không có ai đụng tới ở trong tay đến trước chỗ ngồi của Gin, giọng điệu chắc nịch.
Hai người đối lập như vậy, ở đây còn có ai xem không hiểu, mục tiêu tối nay của cảnh quan Ryugen không phải Yamamoto cũng không phải ngài Vương, mà chính là Gin!
“Ngươi có hứng thú với ta? Rất tiếc, ngươi không phải khẩu vị của ta.” Gin đột nhiên khom lưng tiến đến trước mặt cảnh quan Ryugen, một tay đặt ở trên tay vịn ghế tựa, làm thành một góc độ từ trên nhìn xuống cơ hồ như đang đem nửa người kia vòng vào trong ngực.
“Ánh mắt của ngài. . . . . Cũng không giống như thế, tôi năm nay 35 tuổi, độc thân chưa kết hôn, sự nghiệp có, chính trực thiện lương, không ham mê chuyện trái luật pháp.” Vẻ mặt cảnh quan Ryugen bất động, nhìn chằm chằm vào Gin một hồi lâu, sau đó thở dài rất khoa trương nói, “So với tên tiểu quỷ này, tôi thiếu cái gì?”
Gin bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với cảnh quan Ryugen, sau khi hắn quan sát từ khoảng cách gần. . . . . Hừ, lại là một con muỗi bay theo sau mông hắn đuổi mãi cũng không đi.
“Thanh xuân.” Gin lùi về sau một bước, ôm lấy vai Shinichi kéo vào trong ngực, dùng ngón tay nhẹ nhàng niết mạnh khuôn mặt Shinichi.
Khóe miệng khẽ giương lên một chút, chỉ thấy một cảm giác chán ghét truyền từ lòng bàn chân thẳng tiến đến đỉnh đầu, trong lòng tự dưng muốn ra tay đánh người, cậu liền xoay đầu qua một bên không lên tiếng.
“Tức rồi?” Gin cúi đầu nhẹ nhàng chạm một cái lên môi Shinichi, coi người đang ngồi trong phòng như không tồn tại mà show ân ái ở trước mặt mọi người. Shinichi cảm giác thấy máu nóng toàn thân đều muốn phun trào ra khỏi đầu, vào thời điểm cậu đang nghĩ ngợi mình nên làm gì, tiếng kêu kinh ngạc của trung sĩ Takagi liền truyền vào màng nhĩ của cậu.
Bác thanh tra Megure cùng trung sĩ Takagi lúng túng đứng ở cửa, bọn họ chỉ nghe nói nơi này có manh mối mới lại đây phá án, tại sao lại gặp phải Shinichi cùng vị kia nhà cậu chứ?
“Chú em Kudo, tại sao cậu lại ở chỗ này?” Bác thanh tra Megure lại lấy câu nói này làm phần mở màn, có phải Kudo tiếp xúc với Mori Kogoro hơi nhiều rồi không, hay lẽ nào làm một thám tử, tất cả đều có loại ma lực này hay sao?
“Bác thanh tra Megure, cháu chỉ theo bạn tới đây chơi.” Shinichi mơ hồ giải thích, thuận tiện hung ác trừng Gin một chút.
Bác thanh tra Megure cùng trung sĩ Takagi liếc nhìn người bên trong phòng, khuôn mặt đều đồng loạt nhíu mày, có bao nhiêu người làm nghề này của bọn họ cũng đều đã từng qua lại với bọn côn đồ, người như Yamamoto càng trở thành đối tượng quan tâm trọng yếu của lực lượng cảnh sát, nếu Shinichi nói tới bạn hẳn là bạn trai của cậu, nhưng tới nơi này chơi với lão đại xã hội đen? Sau đó bọn họ vừa nghĩ tới bạn trai Shinichi là FBI, vẻ mặt liền bình thường trở lại.
“Cậu chính là nhóc thám tử học sinh cấp ba danh tiếng lừng lẫy đó sao?” Cảnh quan Ryugen có thêm hứng thú nhìn kỹ Shinichi, giơ tay lên muốn thân thiết vỗ một cái lên vai Shinichi.
Nhưng y còn chưa kịp đụng tới Shinichi, hai bàn tay khác đã lặng yên không một tiếng động giữ lại cánh tay y, Ryugen phản ứng lại nhanh chóng vặn người rút súng, nhưng người kia lại lấy tốc độ nhanh hơn cướp lấy cây súng trong tay y, bắt lấy cánh tay cảnh quan Ryugen uốn một cái về phía sau, nhấn đầu của y xuống mặt bàn.
Khiến cho mọi người tại đây sợ đến ngay người. . . Vì bất thình lình lại nhìn thấy cuộc đọ sức này trong nháy mắt này.
“Quý ngài này đang đùa giỡn cùng tôi đấy.” Người trong cuộc là cảnh quan Ryugen lại rất bình tĩnh so với bất cứ ai khác, rõ ràng khuôn mặt già nua đều sắp bị ép thành cái bánh mì lớn rồi.
“Hừ.” Gin thả cảnh quan Ryugen ra, ngồi vào chỗ cũ, trên mặt không cảm xúc hừ lạnh một tiếng.
Cảnh quan Ryugen nhặt súng của mình lên, uốn éo cái eo bị súng dí vào, chào hỏi: “Thanh tra Megure, có nhóc thám tử học sinh cấp ba ở đây rồi, tôi đi trước đây, hôm nào rảnh rỗi tụ tập lại.”
Nói xong, cảnh quan Ryugen đỡ hông của mình uốn một cái liền thong thả đi ra ngoài.
Bác thanh tra Megure để trung sĩ Takagi gọi mấy viên cảnh sát đến lấy khẩu cung của những người trong phòng, sau đó mời Shinichi đi giúp bọn họ điều tra vụ án, Shinichi thương tình không thể từ chối, ở dưới ánh mắt bất mãn của Gin mà đồng ý.
Gin đem vẻ mặt của cậu thu hết vào đáy mắt, lạnh nhạt nói: “Buổi tối sẽ trừng phạt em.”
Shinichi ghi nhớ vuốt vuốt cái mông nhỏ của mình ha ha cười hai tiếng, xem như ngày hôm nay đã chọc Gin tức giận hoàn toàn rồi.
Địa điểm gây án cách phòng bọn họ một đường đi ra, ở trong phạm vi nội sảnh của nhà hàng, lúc này bên ngoài đã bị cảnh sát phong tỏa, cho dù là người ngoài đi vào cảnh sát cũng không cho phép.
Shinichi lục soát ở hiện trường vụ án một lần, không phát hiện được bất kỳ manh mối gì, chỉ có thể xác định đây không phải là hiện trường gây án ban đầu, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện cậu đã nhận ra được điều gì đó.
Shinichi báo cho bác thanh tra Megure biết phát hiện của mình, sau đó liền lần lượt tìm thấy các manh mối liên quan ở từng căn phòng gần đấy. Khi cậu đi vào phòng 105, thì nhìn thấy cảnh quan Ryugen lẽ ra đã phải rời đi rồi.
“A, quả nhiên là như vậy, thân thể người chết lạnh lẽo, quần áo mặc trên người có thoảng mùi nước khử trùng của bệnh viện, căn cứ vào mức độ thân thể cứng ngắc thì có thể phán đoán thời gian tử vong chí ít cũng phải từ 24h trở lên. Ngoài việc thi thể người chết bị hung thủ giết rồi giấu ở bên trong hầm chứa đá thì sau đó còn bị quăng ở trên lô ghế riêng, loại thủ pháp giết người phức tạp này, là vì thám viên của FBI muốn tìm cách tiến vào bên trong nhà hàng ăn đêm của xã hội đen, tìm cơ hội ngăn cản hành trình của Gin, lý do này càng có thể khiến người ta tin tưởng hơn.” Hai tay Shinichi đút vào trong túi, dựa lưng vào cửa phòng, khóe môi giương lên một nụ cười tự tin.
Bệnh viện đa khoa tổng hợp không cho phép xác chết để lại quá 24h, mà tìm một vụ mưu sát thích hợp đã khó thì càng thêm khó, đây không phải là sự kiện có thể diễn ra đồng thời.
“Cậu rất giống một tiểu quỷ mà tôi biết, hơn nữa các cậu đều có quan hệ mật thiết với Gin. . . Lẽ nào Gin vốn yêu thích khuôn mặt này?” Cảnh quan Ryugen móc ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, giơ tay trái lên che gió vốn không tồn tại, tay phải ấn ấn bật lửa mấy lần, sau đó đặt bên điếu thuốc đốt cháy.
“Anh chỉ muốn nói điều này?” Tầm mắt Shinichi hơi rủ xuống, tóc mái quá dài che trên trán cậu, bản thân cậu vốn đang ở bên trong bóng tối nay càng không thể khiến người ta thấy rõ vẻ mặt của cậu.
“Kir vốn yểm trợ rất hoàn hảo, nhưng cô ấy lại bị gián điệp ẩn núp bên trong CIA phản bội.”