Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 06 ☆ Giọng Dễ Nghe Mềm Mại

Chương 06 ☆ Giọng Dễ Nghe Mềm Mại

sleep1

Câu nói “Im miệng” mà Trang Uẩn vừa nói không hề có chút sức lực, nhưng vẫn khiến Sở Điềm cảm thấy kinh hãi, trong lòng tự nhủ, đàn anh bình thường luôn nho nhã lễ độ, tại sao hôm nay lại không khách khí đến mức trực tiếp quát người im miệng như vậy chứ? Nhất định là do thân thể không thoải mái nên hơi bực mình đi, đúng vậy.

Sở Điềm cố tình chú ý đến vẻ mặt của Tùy Phong một chút, thấy hắn mặc dù hơi không hiểu, nhưng có điều lại không hề tức giận. Cô cảm thấy Tùy Phong hôm nay có chút không đúng, kể từ đêm qua đã cảm thấy không đúng rồi. . . . . Thế mà lại chủ động liên hệ với cô nói muốn tham gia hoạt động du lịch này, hôm nay ở trên xe còn phản ứng với Trang Uẩn, sau đó còn nói rất nhiều câu, khiến Sở Điềm cảm thấy rất kinh ngạc.

Phải biết, bình thường Sở Điềm chủ động nói chuyện với Tùy Phong, hắn có thể phun ra được một chữ, cô đã cảm thấy mình, oa, thật may mắn. Chẳng lẽ là do nam sinh với nhau nên có thể dễ dàng trò chuyện? Nhưng cô cũng đâu nghe bọn họ nói chuyện cái gì đâu. . . . .

Tùy Phong khép miệng lại, sau đó chân Trang Uẩn rất nhanh đã không còn mềm nhũn, mặt cũng không còn nóng. Sáu người lập tức đi đến trước nhà nghỉ tư nhân đặt 3 phòng, hai người một gian, bởi vì chỉ có 2 nam, nên tất nhiên Trang Uẩn cùng Tùy Phong ở chung một phòng. Trang Uẩn biết cách sắp xếp này rất bình thường, nhưng vẫn có chút không thể tiếp nhận nổi, giọng của Tùy Phong đối với anh mà nói chính là sát thương lớn nhất đấy!

Mặc dù nhìn Trang Uẩn có vẻ đã khoẻ hơn một chút rồi, nhưng khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn, nên Sở Điềm vẫn kiên trì kêu Trang Uẩn ở trong phòng nghỉ ngơi, trước đừng đi tham quan du lịch, dù sao đây cũng là một chuyện rất cần thể lực.

Sở Điềm vừa nói xong, liếc thấy Tùy Phong cũng nằm dài trên cái giường khác, cô sững sờ, “Cậu cũng không đi à?”

Tùy Phong đánh ngáp một cái, lắc đầu.

Lại bắt đầu tích chữ như vàng, Sở Điềm cực kỳ hoài nghi người buổi sáng nói nhiều lời với Trang Uẩn như vậy có thật sự là bản thân Tùy Phong hay không, “Tốt lắm, vậy phiền cậu tiện thể quan tâm đến đàn anh Trang luôn nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Sở Điềm rời khỏi phòng của hai người, hai em gái khác đã đợi ở ngoài cửa, nếu như không phải vì sợ bất lịch sự, các cô cũng muốn vào trong xem thử, có thể nhìn Tùy Phong nhiều thêm một chút, kết quả khi biết được Tùy Phong không đi, hai người đều cảm thấy rất thất vọng. Lúc đầu còn nghĩ khi đến địa điểm du lịch rồi thì có thể lấy cớ chụp ảnh chung với Tùy Phong để lưu làm ảnh lưu niệm, như vậy thì sẽ có cơ hội được gần nhau hơn. . . . .

Sở Điềm vừa đi, Tùy Phong lập tức ngồi thẳng dậy, có điều hắn vẫn đổi qua một tư thế thoải mái hơn, gối đầu để sau vai, tựa ở đầu giường, đôi chân dài duỗi thẳng ra, “Đàn anh, anh thật sự không sao chứ?”

Thân thể nhỏ nhắn của Trang Uẩn run lên một cái, anh thật sự rất muốn đi tìm chết, tại sao Tùy Phong lại nói chứ. Dẫu vậy Tùy Phong hiện tại quả thật hơi buồn ngủ, ngữ khí so với khi ở trên xe tùy ý hơn mà cũng lười biếng hơn, bộ dạng này càng đâm vào tim anh hơn đấy! Trái tim truyền đến cảm giác tê dại, cả người như có ảo giác lâng lâng.

Trang Uẩn “Ừ” một tiếng, kéo chăn mền qua đắp lên trên người, giả bộ như mình lại muốn ngủ, ý đồ khiến Tùy Phong chủ động ngậm miệng.

“Đàn anh, tại sao lúc ở trên xe anh lại muốn em im miệng, là chê em nói nhiều sao?” Trong giọng nói của Tùy Phong mang theo ủy khuất, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt của hắn!

Nhưng càng là giọng này, càng có lực sát thương rất lớn đối với Trang Uẩn, sống hơn 20 năm trong cuộc sống hiện thực không gặp được thanh âm chân chính khiến anh cảm thấy tê dại, lúc trước anh vẫn luôn nghĩ việc mất khống chế với âm thanh này sẽ không mang lại phiền toái gì cho bản thân, nhưng một khi gặp được đúng người. . . . . Cả người đều cảm thấy khó chịu. Mất khống chế với âm thanh khiến anh rơi vào bệnh trạng này, thật sự muốn giết người mà.

“Ừm, đúng, cậu nói nhiều quá.”

Tùy Phong bên kia trầm mặc một chút, “Nhưng đàn chị nói nhiều hơn em mà.”

Trang Uẩn lại run rẩy một cái, chầm chậm nói, “Giọng của em ấy êm tai hơn cậu. . . . . .” Mới là lạ.

“À. . . . .”

Trong tiếng “À” của Tùy Phong không hề có vẻ thất vọng cũng không hề có vẻ không vui, ngược lại còn có chút ý sâu xa, chỉ là hiện tại Trang Uẩn khẳng định không còn tâm tư gì để đi chú ý đến chút biến hóa bé nhỏ này.

Sau đó Tùy Phong cứ một mực không lên tiếng, Trang Uẩn cũng đồng thời thở dài một hơi, nhưng lại cảm thấy đôi chút có lỗi với cậu đàn em, một câu nói kia sẽ không tổn thương đến trái tim bé nhỏ của cậu đàn em chứ? Nhưng cũng hết cách. . . . . Anh ở trong lòng thầm nói một câu xin lỗi, hắn có nhiều mỹ nữ fan hâm mộ vây quanh đến như vậy, muốn có người khen giọng của hắn đẹp là chuyện cực kì dễ dàng, hi vọng hắn sẽ không để ý đến câu nói này của anh.

Đây không phải là câu nói thật —— Kỳ thực giọng của cậu đặc mùi dễ nghe cực kỳ mềm mại, khiến cả người tôi tê dại.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Một lát sau, Trang Uẩn làm bộ xoay người, nhìn thoáng qua Tùy Phong ở bên kia, chỉ thấy hắn cầm điện thoại di động không biết gửi tin nhắn cho ai.

Ừm. . . . . Có lẽ hắn không để trong lòng.

Vừa rồi đã ngủ một đường trên xe, cho nên tạm thời Trang Uẩn không có buồn ngủ, vì vậy anh cũng lấy điện thoại ra, dù sao nhà nghỉ có wifi, lên YY cũng không cần đau lòng tốn lưu lượng điện thoại.

Gần đây anh đã quen nghe nhạc một chút trước khi ngủ, tai nghe hiển nhiên cũng là thứ thiết yếu. Anh còn chưa rõ cách sử dụng YY, kiếm rất lâu mới tìm được kênh cần đến, ấn vào, rồi nhảy vô.

Anh cực kỳ nhớ rõ Kênh Khuynh Ca Lan Âm 78748 —— Đi thôi, đi chết nào, thật là may mắn quá đi.

Trung Thu cộng thêm ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, nhưng tại sao lại không có ca sĩ nào hát chứ, với lại các em gái trong kênh trò chuyện nhiều như vậy, xem ra trạch nam trạch nữ quả thật không ít.

Mấy người trên bình luận đang đếm số, lúc đầu Trang Uẩn không hiểu vì sao, về sau mới biết được hoá ra các cô đang nhao nhao báo lại lần nghỉ lễ ngắn hạn này có thể nghỉ ngơi được bao nhiêu ngày. Ngắn nhất thì 3 ngày, dài nhất thì 20 ngày, Trang Uẩn vẫn cảm thấy ngày nghỉ mà C đại cho thật sự đã rất có nhân tính rồi, tốt lắm, so với các trường khác thì quả thực có nhân tính. Chỉ là ít khi thất thường như vậy thôi.

Ở lại kênh ca hội một lúc, nghe hai ca sĩ lên mạch, Trang Uẩn đều cảm thấy không có cảm giác gì. Lỗ tai Trang Uẩn rất kỳ quái, giống như chỉ cần không phải loại thanh âm mà anh mất khống chế, thì các loại giọng khác đều không có cảm giác gì, cảm thấy giọng nói của những người kia đều cực kỳ bình thường, không có gì đặc sắc, hầu như đều cùng một dạng.

Mân mê nửa ngày mới tìm được nút nhảy kênh, tìm từ khoá Cổ Phong, thì thấy được một kênh cực lớn, hù Trang Uẩn lập tức chạy thoát ra khỏi kênh.

Đã từng nghe qua « Bang Chủ Phu Nhân » (1) phiên bản hung tợn chưa? Chính là bài mà ca sĩ Cổ Phong Cùng Kỳ đang biểu diễn trên Khuynh Ca Lan Âm đấy, quả là hù chết người không đền mạng. . . . .

Trang Uẩn đợi một hồi, xem chừng Cùng Kỳ đang trên mạch, nên anh cố ý ra ngoài tắt tiếng vì chưa phòng ngừa vạn nhất, làm xong mới lại nhảy vào, vừa rồi rời đi quá đột ngột nên chưa nhìn kĩ Phượng Khởi có đang lên mạch hay chưa.

Anh nhìn thoáng qua mạch, quả nhiên không có Phượng Khởi, nhưng cũng không thất vọng bao nhiêu. Thấy trên mạch đổi người anh yên lòng ấn mở tiếng, đồng thời cũng chú ý trên bình luận, cùng người nói chuyện phiếm trên khung bình luận đôi khi cũng khá vui, dùng để giết thời gian rất tốt.

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Dâu Xanh: QAQ Bảo bảo vừa mới bị Cùng Kỳ đại đại dọa sợ.

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Ô Mai: Áo may ô của đại đại lấy hình tượng rất đặc biệt, không hổ là một trong tứ đại mãnh thú, quả nhiên cực kỳ hung tàn 2333

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Chuối Tiêu: Xin ghi âm vừa rồi! Mang lại cảm giác rất đặc biệt!

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Quà Dừa: Mang lại cảm giác +1 @Bảo Bảo điều khiển hiện trường, về sau trên mạch không có ca sĩ, muốn thả ghi âm, làm ơn hãy giữ lại khúc nhạc này rồi thả vào nhé.

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Quả Chanh: Nói là mang lại cảm giác, sức đề kháng của các cậu thật mạnh mẽ _(:зゝ∠)_

Bây giờ trên mạch đã chuyển sang ca sĩ tên Triều Ca, xem ra chính là nghệ danh đặc biệt của ca sĩ Cổ Phong, người đang hát rất nghiêm túc chọn một bài Cổ Phong, nhưng y lại cực kỳ ngạo kiều nói trên khung bình luận rằng không có người nghe y hát, y cũng muốn hát một ca khúc giống vậy.

Sau đó trời đất xoay chuyển. . . . . Trang Uẩn không kịp đóng mạch, lập tức nghe thấy y hát bài « Uy Phong Đường Đường » (2). . . . .

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Chuối Tiêu: CMN! Chảy máu mũi!

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Quả Chanh: Tao tao tao!

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Lê Tuyết: A~~~ A~~~ Triều Ca đại đại không nên gọi là Triều Ca, phải gọi là Triều Phun mới đúng! ! ! !

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Quà Dừa: Y~ Lầu trên tốt lắm~

Trang Uẩn không hề kích động như trên khung bình luận, « Uy Phong Đường Đường » quả đúng là một bài hát cực kỳ cợt nhả, nhìn phản ứng trên bình luận, Triều Ca quả thực cũng rất cố sức hát cợt nhả, nhưng Trang Uẩn lại không có cảm giác, hoàn toàn không có cảm giác, nên chỉ cảm thấy giống bài Cổ Phong nghiêm túc trước đó.

Nghĩ như vậy, anh nhịn không được nhìn Tùy Phong một chút. . . . . Nếu như Tùy Phong hát bài hát này. . . . . Tốt lắm, anh không có cách nào tưởng tượng nổi, Tùy Phong căn bản không cần giả bộ cợt nhả, hắn tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến cho mình cả người mềm nhũn.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Trang Uẩn, Tùy Phong quay đầu nhìn về phía Trang Uẩn, Trang Uẩn lập tức chột dạ cúi đầu, giả bộ như cái gì cũng không biết. Tim của anh đập rất nhanh, có loại cảm giác chột dạ khi nhìn trộm nhưng lại bị phát hiện, ngay cả khi Cùng Kỳ trong kênh YY đang hát « Uy Phong Đường Đường » phiên bản hung tợn cũng không có chú ý.

Đương nhiên anh càng không chú ý tới chính là, trong một khắc khi anh cúi đầu xuống, Tùy Phong cũng lặng yên cong khóe môi lên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Bang Chủ Phu Phân:

https://www.youtube.com/watch?v=Ke5i_Cem7Rk (Hãy vào đây để xem bản dịch)

https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/bang-chu-phu-nhan-ky-nhien.h5aZngtoCfYG.html (Vào đây để nghe bản thụ hát)

(2) Uy Phong Đường Đường: https://www.youtube.com/watch?v=x_up04C0-Cc

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 05 ☆ Đi Du Lịch

Chương 05 ☆ Đi Du Lịch

sleep

Thành phố C có không ít địa điểm du lịch, cách đại học hai giờ đi xe, có một nơi gọi là cốc Jacob, là một địa điểm du lịch thu hút nhiều khách tham quan đến thành phố C nhất, nghe nói phong cảnh bên trong xinh đẹp tuyệt trần, ẩm thực cũng mang đến dư vị vô tận, nơi này cũng trở thành địa điểm du ngoạn của đám học sinh khi có ngày nghỉ ắt sẽ đến đây.

Bên trong có khu vui chơi, còn có hướng dẫn viên du lịch, trong cốc Jacob có nhà nghỉ tư nhân, nhà ở tập thể cũng đầy đủ mọi thứ.

Kế hoạch du lịch ngày 1 tháng 10, Sở Điềm chọn ở trong cốc Jacob, thời gian tạm định là 3 ngày. Sở Điềm chính là cô đàn em nhỏ trong ban văn nghệ kia của Trang Uẩn, cô nàng cùng mấy bạn học đều không thể về nhà trong ngày nghỉ nên hẹn nhau đi chơi, cũng đồng thời túm Trang Uẩn theo.

Lúc đầu Trang Uẩn quả thực đã cự tuyệt, bởi vì nghe Sở Điềm nói người đi chơi cùng đều là con gái, một nam sinh như anh xen lẫn trong đám em gái là muốn làm gì? Hơn nữa còn ở bên ngoài hai đêm, anh luôn cảm thấy rất không ổn.

Sau đó Sở Điềm vẫn không từ bỏ mọi cơ hội để thuyết phục anh, vào buổi sáng cùng ngày xuất phát đột nhiên xông vào ký túc xá nam một mình, lôi Trang Uẩn dậy từ trên giường. Cô ấy kiên quyết như vậy, khiến Trang Uẩn không thể không phục.

Ký túc xá nam của C đại không cho phép nữ sinh ở lại quá lâu, trên lý thuyết thì nữ sinh không được tiến vào ký túc xá nam, nhưng quản lý của ký túc xá nam bình thường đều mở một mắt nhắm một mắt, mặc dù là thế, nhưng không có mấy nữ sinh thực sự có can đảm nghênh ngang đi vào, nhưng Sở Điềm là một trong số ít những người có gan làm như vậy.

Thẳng đến hiện tại thì đây là lần đầu tiên Trang Uẩn bị một đứa con gái lôi đầu ra từ trong chăn, từ trước đến nay đều không có người nào. Lại nghe Sở Điềm nói qua, trong đội ngũ đi du lịch có thêm một người, có một nam sinh gia nhập, tốt lắm, Trang Uẩn đành thu dọn đồ đạc một chút lập tức đi theo Sở Điềm.

Người đi du lịch lần này, bao gồm cả Trang Uẩn thì có tất cả 6 người, 4 nữ sinh, 2 nam sinh, Sở Điềm đã bao hết một xe.

Sau khi Trang Uẩn lên xe, mới biết được nam sinh gia nhập mà Sở Điềm nói, chính là Tùy Phong. Hắn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lưng dựa vào ghế, nhắm mắt lại, không biết đang nhắm mắt dưỡng thần hãy là đã ngủ rồi nữa.

Có hai cô đàn em khác mà Trang Uẩn cảm thấy quen mắt, hẳn là người trong ban văn nghệ của hội học sinh, các cô cũng nhận ra Trang Uẩn, còn chủ động gọi một tiếng “Đàn anh”.

“Đàn anh, anh ngồi bên cạnh Tùy Phong đi. Bởi vì người của chúng ta khá ít, bao xe cũng không lớn, hơi chật một chút.”

Trang Uẩn không quan tâm, đi đến hàng ghế cuối cùng cạnh Tùy Phong rồi ngồi xuống.

Hình như nghe thấy tiếng Sở Điềm, Tùy Phong nhanh chóng mở to mắt, nhìn Trang Uẩn.

Trang Uẩn có một loại ảo giác, đôi mắt kia không giống như của người thường, yên lặng nhìn anh, giống như muốn hút cả người anh vào, anh có chút sửng sốt rồi mới kịp phản ứng, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên chào hỏi một câu, “Đàn em sớm.”

Tùy Phong không nói gì nhưng vẫn nhìn anh như cũ, không biết vì sao, ánh mắt này nhìn Trang Uẩn có chút hoảng loạn, ngay vào lúc anh bắt đầu hoài nghi trên mặt mình có phải dính thứ gì đó không sạch sẽ hay không, Tùy Phong rốt cục cũng nói chuyện, đây là lần đầu tiên Trang Uẩn nghe thấy Tùy Phong nói, nhưng anh tình nguyện mình chưa bao giờ nghe qua.

Chỉ thấy vẻ mặt diện vô biểu tình của Tùy Phong trở nên nhu hòa, hắn chậm rãi cong môi nở một nụ cười, “Đàn anh sớm.”

Cả người Trang Uẩn đều mềm nhũn, là thật, trên mặt chữ chính là mềm nhũn, nếu như không phải đã ngồi xuống trước rồi, đoán chừng ngay cả đứng anh cũng đứng không vững.

Giọng của Tùy Phong. . . . .

Trước đó có đề cập tới, Trang Uẩn là người mất khống chế với âm thanh, nhưng khác với những người mất khống chế với âm thanh khác, anh đại khái chỉ có cảm giác với một loại thanh tuyến nhất định, thế nên cho đến nay gặp được người khiến anh có phản ứng mãnh liệt như thế thì chỉ có hai người, mà hai người kia đều là trong thế giới 2D.

Tùy Phong chính là người đầu tiên mà Trang Uẩn gặp trong cuộc sống hiện thực, chỉ vừa mới mở miệng là đã có thể khiến cho toàn bộ thân thể anh tê dại, hơn nữa giọng của Tùy Phong hình như có hơi giống Phượng Khởi, mà không trùng hợp như vậy chứ, nếu anh đã mẫn cảm đối với loại thanh âm này, nói như vậy thì giọng của Tùy Phong với Phượng Khởi khá giống nhau cũng là chuyện rất bình thường, bằng không thì tại sao thân thể anh lại có phản ứng như vậy chứ.

Trang Uẩn có chút hối hận vì đã đồng ý đi du lịch cùng Sở Điềm, phải ở bên ngoài ngốc ba ngày, trừ phi ba ngày này Tùy Phong đều không nói gì như trước, nếu không thì mình phải sống sao đây. Đi được nửa đường chân đột nhiên phát run, chẳng lẽ lại nói bụng đói quá nên không còn sức để đi bộ à?

Trang Uẩn chậm một hồi, mới nói, “Ừm, tôi hơi buồn ngủ, tôi ngủ chút nhé.”

“Được.”

Thân thể nhỏ nhắn của Trang Uẩn giật bắn một cái, tôi giết, thật sự không có cách nào sống nổi mà. . . . .

“Đàn anh có muốn dựa vào người em một chút không, như vậy sẽ dễ chịu hơn đấy.”

Nói một câu dài như vậy! Trang Uẩn cảm giác nhiệt độ trên mặt mình không ngừng ấm lên, hiện tại khẳng định đã đỏ rực, cả người mềm nhũn đưa lưng về phía Tùy Phong rúc vào một chỗ, trong lòng lại nghĩ, buổi tối hôm qua Tùy Phong không phải còn lãnh đạm ngay cả một chữ cũng không chịu nói hay sao, tại sao mới qua một đêm, cậu ta đột nhiên lại nhiệt tình đáp lời mình như vậy chứ. . . . .

Tốt lắm, là do anh chào hỏi trước. Nhưng anh trước đó đã làm xong công tác chuẩn bị đâu.

“Đàn anh?” Tùy Phong nghi hoặc gọi một tiếng.

Trang Uẩn cố gắng khống chế phản ứng thân thể có chút mãnh liệt của mình, nhưng chuyện anh nghĩ khống chế nào có thể khống chế ngay được, anh thở phào một hơi, chỉ có thể giả chết.

Quả nhiên không thấy anh đáp lại, Tùy Phong cũng không nói tiếp, Trang Uẩn lặng lẽ thở dài một hơi.

Hai giờ xe chạy, thoạt đầu mấy người vẫn còn nói chuyện rất náo nhiệt, về sau bên trong xe nhanh chóng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngủ thiếp đi.

Lúc đầu Trang Uẩn chỉ giả chết, có điều giả vờ trong thời gian dài, nên cũng chậm rãi ngủ thiếp đi, dạ tiệc Trung Thu tối hôm qua, tất cả mọi người đều chơi rất nhiệt tình.

Đến hơn nửa đường, cả xe ngoại trừ tài xế, cũng chỉ có một người thanh tỉnh. Tùy Phong miễn cưỡng ngồi dựa lưng, nhưng bên trong đôi mắt lại có tinh thần toả ra ánh sáng lấp lánh, hắn không che giấu ánh mắt mình chút nào, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Trang Uẩn.

Đại khái là do tư thế ngủ không hề dễ chịu, không biết từ lúc nào, trong lúc Trang Uẩn đang say trong giấc mộng đã vô tình xoay người, đổi tư thế, lúc đầu đưa lưng về phía Tùy Phong, bây giờ lại quay mặt về phía Tùy Phong, trên khuôn mặt vẫn phiếm hồng như cũ.

Tùy Phong nhìn qua Trang Uẩn, ánh mắt có chút tham lam, tựa hồ thấy thế nào cũng nhìn không đủ. Đường cong khuôn mặt từ từ nhu hòa nói rõ tâm tình hắn vào giờ khắc này rất không tệ.

Đến nửa đoạn đường sau, người trong xe lần lượt tỉnh lại. Có hai em gái lặng lẽ nhìn thoáng qua phía sau, nhìn thấy Tùy Phong chống một tay ở lan can nâng huyệt Thái Dương, đã nhắm mắt lại, ánh mắt của các cô mới lớn mật hơn một chút, dừng lại ở trên người hắn rất lâu, hai người nắm lấy cánh tay của đối phương, có chút hưng phấn, liếc nhìn nhau, đều thấy trong ánh mắt của đối phương viết hai chữ —— Đẹp trai.

Có em gái cảm thấy Tùy Phong chắc chắn sẽ không chú ý tới, nên vụng trộm lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp lén một tấm. Giá ảnh chụp tư nhân của Tùy Phong bán trên diễn đàn rất cao, đương nhiên các cô cũng không thiếu tiền, chẳng qua nếu như có thể có được một tấm ảnh chụp của Tùy Phong, khi quay trở về khoe khoang với các nữ sinh khác cũng không tệ.

Các cô không phải người của hội học sinh, chỉ đi theo bạn cùng phòng ở trong hội, ban đầu thực sự là muốn đi chơi, nhưng không nghĩ tới lại có được niềm vui lớn đến như vậy, thế mà Tùy Phong cũng đi.

Kỳ thật bộ dáng của Trang Uẩn cũng không tệ, ban đầu ở trong hội học sinh cũng rất tốt, còn được bình chọn là một trong mười nam thần của trường đại học. Có điều năm nay Tùy Phong đến, lập tức chèn ép danh tiếng của các nam thần trước kia xuống, nhóm đàn em cũng chỉ còn biết đến Tùy Phong.

Em gái đưa tay di chuyển đến công năng máy ảnh, vừa đưa di động lên, đã thấy Tùy Phong đột nhiên mở mắt, tay em gái kia run rẩy một cái, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất, cô nàng nhanh chóng ấn xuống nút tắt, vội vàng cất điện thoại di động đi, không còn dám tiếp tục nhìn về phía sau nữa.

Một nữ sinh khác nói khẽ, “Chụp tới đâu, chụp tới đâu rồi?”

Mở những bức ảnh vừa mới chụp ra, ảnh chụp đều bị cháy, hơn nữa chỉ có nửa cái trán Tùy Phong là thấy rõ, còn khuôn mặt thì không sáng.

Hai em gái kia có chút thất vọng, nhưng không dám quay lại lần thứ hai, sợ bị Tùy Phong nắm được sự thật.

Kỳ thật Trang Uẩn cũng đã sớm tỉnh lại, có điều anh vẫn một mực nhắm mắt lại giả vờ ngủ, sợ rằng mình vừa mở mắt ra thì Tùy Phong sẽ lập tức nói chuyện với mình.

Thẳng đến khi xe chậm rãi dừng lại, anh mới giả bộ như vừa mới tỉnh, mở mắt ra, khắp cơ thể đều hơi tê, không hề dễ chịu, anh nhíu nhíu mày.

“Đàn anh, anh ngủ một giấc này sâu thật đó.” Sở Điềm nói ở phía trước.

“Đúng vậy, tối hôm qua ngủ không ngon.”

Trang Uẩn nhịn không được nhìn thoáng qua Tùy Phong một chút, thấy hắn không có ý định nói chuyện, lập tức thở dài một hơi, xe dừng lại, mấy người chuẩn bị xuống xe.

Trang Uẩn vừa đứng lên, Tùy Phong bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng, “Đàn anh, lúc nãy anh nhìn lén em làm gì?”

Chân Trang Uẩn mềm nhũn, lại ngồi xuống trở lại.

“Chân đàn anh tê sao, để em xoa bóp giúp anh. . . . .”

Hô hấp của Trang Uẩn hơi gấp, anh sốt ruột lắc đầu, tuy không muốn trì hoãn lại, nhưng cũng không dám mở miệng, bởi vì anh biết lúc này giọng của mình nhất định rất run.

Phản ứng của Trang Uẩn bị Tùy Phong đặt vào trong mắt, nhưng hắn chắc chắn sẽ không nghĩ đến là do giọng của mình, trong đầu hắn lúc này đang nghĩ Trang Uẩn có phải bị bệnh về đường hô hấp hay không, “Thân thể đàn anh không thoải mái sao?”

Sở Điềm thấy hai người vẫn chưa xuống xe, cho nên đi qua nhìn một chút, “Sao vậy, sao vậy? Đàn anh, anh bị say xe à?”

Trang Uẩn cắn răng, rốt cục cũng phun ra được một câu, “Có lẽ vậy. . . . . Thực ra, có, có chút, say. . . . . Xe.”

“Vậy anh đi nghỉ ngơi một chút đi thì sẽ khoẻ lại ngay thôi.” Sở Điềm thấy Trang Uẩn khó chịu đến mức nói không lưu loát.

“Đàn anh có cần em cõng anh đi không?” Tùy Phong đột nhiên nói.

Thật vất vả lắm Trang Uẩn mới hết run, “Cậu. . . . . Cậu. . . . . Im miệng!”

“A?” Tùy Phong chớp mắt, trong ánh mắt đều mang theo vẻ ủy khuất, vẻ mặt này thật sự rất không phù hợp với Tùy Phong.

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 04 ☆ Lần Đầu Gặp Mặt

Chương 04 ☆ Lần Đầu Gặp Mặt

piano2

Những buổi dạ tiệc mà C đại chịu trách nhiệm từ trước đến nay đều được tổ chức rất náo nhiệt, các bạn học cũng rất hào hứng với dạ tiệc Trung Thu lần này, bởi vì sau buổi dạ tiệc Trung Thu kết thúc thì sẽ được nghỉ lễ 10 ngày. Tết Trung Thu năm nay đúng lúc trùng với ngày Quốc Khánh.

Sân khấu tổ chức buổi dạ tiệc Trung Thu được đặt trong khuôn viên trường đại học, là bởi vì sinh viên trường quá nhiều, nếu chỉ có một hai chuyên ngành thì còn được, nhưng nếu để tất cả các sinh viên chuyên ngành cùng ngồi chung thì hội trường vốn không thể chứa nổi.

C đại là trường đại học có thành tích tốt nhất, cũng rất chú trọng việc xây dựng cảnh quan trường học, trong mỗi chi nhánh của trường đại học đều có một quảng trường nhỏ, bên trong quảng trường nhỏ mà chi nhánh trường đại học chịu trách nhiệm cho bữa tiệc lần này còn có một cái đài phun nước nhỏ, ở đây chính là nơi dạ tiệc được cử hành.

Trang Uẩn tham gia loại hoạt động này, nhưng vẫn luôn không quá tích cực, cho dù có tiết mục nào đặc sắc đi chăng nữa thì cũng vậy, hơn nữa trời đầy gió lạnh đã được mấy tiếng rồi, cũng may có thể nửa đường vụng trộm trốn đi.

Chẳng qua lúc Trang Uẩn đi vào quảng trường nhỏ, đã bị cảnh tượng người đông nghìn nghịt hù dọa, tình huống gì thế này? Mặc dù người trong đại học chi nhánh rất nhiều, nhưng nào có nhiều đến như vậy chứ?

Anh cố gắng tìm ra vị trí ban mình, nhưng điện thoại đã reo lên trước một bước, là cô đàn em nhỏ gọi tới, nói anh đến hậu trường nhìn một chút. Trang Uẩn tìm tới lớp của mình, ký cái tên xong mới đi qua hậu trường. Hậu trường được dựng sau sân khấu, còn 5 phút nữa là dạ tiệc bắt đầu, nhưng phía sau lại loay hoay loạn thành một đoàn.

Lúc Trang Uẩn tiến vào hậu trường, nhanh chóng nhìn thấy cô đàn em nhỏ gấp đến độ dậm chân, anh bước qua, “Sao vậy?”

“Tùy Phong vẫn chưa tới, điện thoại cũng không nhận, cậu ta muốn lừa chết em rồi! ! !”

Tùy Phong? Trang Uẩn ngẫm nghĩ, hình như là người đánh đàn dương cầm hôm đó. . . . .

“A, là tiểu sư đệ đánh khúc mở màn kia sao?”

“Đúng vậy. . . . .” Vẻ mặt của cô đàn em nhỏ vào thời khắc này như muốn tìm chết.

Trang Uẩn cầm tờ giấy sắp xếp chương trình lên, tiết mục đầu tiên của buổi dạ tiệc chính là khúc dương cầm này, sau khi khúc dương cầm kết thúc thì người chủ trì sẽ ra sân, cho nên ý nghĩ để người chủ trì kéo dài thời gian là điều không thể thực hiện được, bởi vì là tiết mục ra sân đầu tiên, nên không có phần giới thiệu đến, cũng không thể tùy ý thay đổi trình tự với những tiết mục khác. Hơn nữa, những tiết mục khác cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, tiết mục kế tiếp vẫn là tiểu phẩm, mở màn rồi đến tiểu phẩm, chuyện này quả thực buồn cười.

“Còn có hai phút a a a, Tùy Phong cậu mau nghe máy đi a a a a a a. . . . .” Bên cạnh là giọng cô đàn em nhỏ đang phát điên. Rốt cục tia hi vọng cuối cùng cũng biến mất, cô không thể không từ bỏ ý nghĩ Tùy Phong có thể đến kịp hay không, chỉ có thể điều chỉnh lại tiết mục với người chủ trì mà thôi.

Trong lòng Trang Uẩn tự nhủ, cậu đàn em này thật đúng là không đáng tin mà.

Bên kia, cô đàn em nhỏ đang chuẩn bị sửa đổi tiết mục, xách tiết mục nào lên trước cũng đều không thích hợp, cô dự định trực tiếp chém đứt khúc mở màn này, để người chủ trì trực tiếp ra sân.

Phía này, Trang Uẩn đứng ở một bên, thấy bạn học đang vội vàng di chuyển đạo cụ, bèn tình cờ phụ giúp một tay.

“Một phút cuối cùng.” Cô đàn em nhỏ đang mong muốn chết.

Khi hai người chủ trì đang chuẩn bị ra sân, Trang Uẩn chợt cảm giác được có một người đang đứng bên cạnh, anh còn tưởng rằng mình lại cản đường nhân viên công tác, nên lui về phía sau một bước, nhưng người bên cạnh vẫn không hề động đậy.

Lúc này Trang Uẩn mới quay đầu lại nhìn người kia một chút, sau khi thấy lập tức ngây ngẩn cả người, đó là một khuôn mặt diện vô biểu tình không chút gợn sóng, nhưng lại vô cùng. . . . . Xinh đẹp, đúng, chính là xinh đẹp, hoặc nên nói là tinh xảo thì mới đúng. Nhưng từ xinh đẹp cùng tinh xảo kia không những có thể hình dung được nhan sắc của người này, ngũ quan xinh xắn lại thêm góc cạnh, không hề giống với khuôn mặt nhu hoà của người Trung Quốc.

Trang Uẩn nhìn qua đôi mắt của hắn một chút, không giống con ngươi màu đen của người Trung Quốc, cặp mắt màu nâu nhạt, nhìn qua một cái, thật thâm thúy.

Trang Uẩn chưa từng gặp được con lai trong cuộc sống hiện thực, nhưng lúc vừa nhìn thấy tướng mạo của người này, cơ hồ có thể xác định hắn chính là con lai. Mang theo dáng vẻ huyết thống của quốc gia khác, trong đám người, rất dễ có thể nhận ra.

Trong lúc bất tri bất giác, Trang Uẩn đã nhìn hắn chằm chằm hai, ba mươi giây, người kia tựa hồ sớm đã thành thói quen nên ở trước ánh mắt của người khác cũng không cảm thấy sót ruột, cũng không xoay đầu lại nhìn Trang Uẩn một chút.

Lúc này, cô đàn em nhỏ hình như phát hiện ra cái gì đó, cực kỳ kích động chạy tới, “Tùy Phong, tôi quỳ lạy cậu, sao cứ phải đến chuẩn lúc như vậy chứ! Mau tới đây, đứng ở đó bày pose (1) gì vậy! Gấp chết tôi rồi!”

Cô đàn em vô cùng lo lắng gọi hắn đến, đếm ngược mười giây, nhưng bước chân Tùy Phong vẫn không nhanh không chậm như cũ.

Hoá ra hắn chính là Tùy Phong. Dáng dấp của con lai từ trước đến nay đều không tệ, hơn nữa còn biết đánh đàn dương cầm, trong suy nghĩ của mọi người thì đây không phải chính là hình ảnh của hoàng tử hay sao.

Có điều. . . . . Cậu đàn em nhỏ này có vẻ là người chậm chạp, cô đàn em đã gấp đến độ nhảy dựng lên rồi, nhưng Tùy Phong vẫn không nhanh không chậm như vậy.

Tùy Phong đã lên sân khấu, nhưng tiếng đàn dương cầm còn chưa vang lên, Trang Uẩn đã liên tục nghe thấy tiếng thét chói tai. . . . . Khiến cho anh có một loại ảo giác rằng mình đang tham gia vào buổi hoà nhạc của một vị minh tinh nào đó, có cần khoa trương đến như vậy không?

“Rất đẹp trai ha?” Không biết cô đàn em nhỏ đã quay trở lại bên cạnh Trang Uẩn từ lúc nào, “Anh ngồi đi.”

Vỗ vỗ cái rương hình như là đạo cụ giả ở sau lưng, cô đàn em nhỏ ngồi xuống không chút khách khí, Trang Uẩn cũng ngồi theo, nếu không phải vì thiếu thời gian, không ngồi thì chính là kẻ ngu.

“Chắc cậu ta là con lai hả?” Trang Uẩn hỏi.

“Hình như là vậy, quả là rất dễ nhìn ra sự khác biệt ha.”

Từ khúc mà Tùy Phong chọn rất nhẹ nhàng, cô đàn em nhỏ vừa nghe qua lập tức hơi tức giận, “Đã trao đổi với cậu ta rất nhiều lần rồi, khúc mở màn thì nên sôi động một chút, kết quả cậu ta gật đầu đồng ý rồi, em còn tin tưởng cậu ta, quay đầu thì lại chọn một dạ khúc êm dịu như vậy! Là muốn khiến mọi người vừa mở trận đã ngủ mất à!”

Theo tiếng đàn dương cầm vang lên, tiếng thét chói tai bên ngoài cũng kiềm nén xuống một chút, nhưng vẫn khiến Trang Uẩn muốn bịt lỗ tai, “Cứ như vậy thì sẽ không có ai có thể ngủ được đâu, mấy bạn nữ kia quá nhiệt huyết rồi.”

“Cũng thế, do Tùy Phong thôi, người của trường đại học khác cũng tới không ít, chen nơi này thành cái trạm xe lửa.”

“Anh còn đang tự hỏi tại sao lại có nhiều người đến thế.”

Dạ khúc Chopin, chỉ có bốn phút, nhưng nghe phản ứng của người xem bên ngoài, hận không thể có hơn bốn mươi phút, hơn bốn giờ.

Cô đàn em nhỏ đột nhiên nháy mắt với Trang Uẩn mấy lần, “Đàn anh, nếu không thì anh cũng suy nghĩ đến việc đi học dương cầm một chút đi, đến lúc đó em khẳng định nhân khí của anh sẽ không thể thấp hơn Tùy Phong đâu.”

Trang Uẩn buồn cười lắc đầu, “Anh không có cái thiên phú này.”

Tùy Phong xuống sân khấu, cô đàn em nhỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trông ánh mắt đang phát sáng của các em gái ban văn nghệ khi nhìn thấy Tùy Phong, thật sự không dời nổi bước chân.

“Kỳ thật lúc đầu em cũng thấy Tùy Phong rất đẹp trai, thiếu chút nữa đã biến thành fan cuồng, nhưng sau khi tiếp xúc được hai lần, thì lại cảm thấy tính cách của cậu ta thực sự quá kỳ quái, nếu anh ở bên cạnh cậu ta 1 giờ, cậu ta cũng không nói được một chữ, quá nhàm chán. Tìm bạn trai nha, vẫn nên tìm người có thể dỗ dành mình, không cần mỗi ngày nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng tình cờ cũng phải nói được vài câu, hơn nữa quá đẹp trai cũng không tốt, quá hấp dẫn nhiều người.”

“Kiểu người này mang ra ngoài có ánh hào quang, đối tượng mà các cô gái bây giờ luôn tìm kiếm không phải chính là loại tuỳ hứng như vậy sao?”

Cô đàn em nhỏ lắc đầu, “Vẫn là nên tìm một người đáng tin, nếu tìm một người yêu là hình mẫu lý tưởng của đại chúng thì sẽ dễ dàng khiến cho lòng mình khuyết thiếu lòng tin, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng người khác đào tường, như vậy không được, không được.”

Hai người còn đang trò chuyện thì Tùy Phong đã bước tới trước mặt, cô đàn em nhỏ đứng lên, “Nhanh như vậy đã xuống rồi, không đi qua đoàn hậu viện hỗ trợ một chút à, các cô ấy nhất định rất thương tâm đấy.”

Tùy Phong gật đầu với cô đàn em nhỏ, nhưng không hề mở miệng nói chuyện, nhanh chân chuẩn bị rời đi.

Cô đàn em nhỏ cũng không sợ Tùy Phong nghe thấy, cô biết Tùy Phong sẽ không để ý đến những việc này, quay qua nói với Trang Uẩn, “Anh nhìn đi, em đã nói rồi mà, tính cách kia thật sự khiến người ta không chịu nổi.”

“Vẫn tốt mà, có khả năng người ta không thích nói chuyện thôi, sợ biểu hiện ra dáng vẻ thẹn thùng.”

Cô đàn em nhỏ lộ ra một bộ gặp quỷ nhìn Trang Uẩn, ý chỉ — Anh cảm thấy bộ dạng lạnh lùng như băng của cậu ta thì sẽ có dáng vẻ thẹn thùng sao?

“Người cũng không tệ, không phải đã tới giúp em lúc bận rộn rồi sao.”

“Đàn anh, chắc không phải anh đã âm thầm kết giao (2) với Tùy Phong rồi chứ, sao tự dưng lại nói đỡ cho cậu ta vậy?”

“Còn dùng thành ngữ à, cái gì gọi là âm thầm kết giao, chết sớm với cách dùng từ của em mất.”

“Đúng vậy nha, tháng trước em vừa mới ăn mừng việc thăng chức lên làm giáo viên dạy ngữ văn tiểu học, thế nên. . . . . Ai nha, nghiêm túc mà nói, ” Cô đàn em nhỏ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “Đàn anh, ngày 1 tháng 10 anh có về không, nếu không thì tham gia hoạt động leo núi với tụi em đi.”

“Leo núi? Mấy đứa sợ sinh hoạt quá an nhàn sao, còn tìm cách tự giày vò mình.”

Trang Uẩn biết nhà cô đàn em nhỏ cách thành phố C quá xa, trở về một chuyến cũng không dễ dàng, ngoại trừ kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè thì các ngày nghỉ khác đều không quay trở về.

Trang Uẩn có trở về hay không cũng không quan trọng, dù sao trong nhà cũng chỉ có một mình anh, có điều, “Anh có thể đi làm thêm.”

“Đàn anh, anh đừng liều mạng như vậy nữa, thỉnh thoảng cũng nên buông lỏng một chút, đừng buộc mình quá chặt.”

Hai người chuyên tâm nói chuyện, nên không chú ý tới thời điểm Trang Uẩn vừa mở miệng, Tùy Phong đã đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, đứng ở đằng kia vụng trộm nghe hai người nói chuyện một hồi lâu, thậm chí còn xoay người lại nhìn chằm chằm vào Trang Uẩn mấy giây, lát sau bước chân mới nhẹ nhàng rời khỏi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Bày pose: Tạo tư thế.

(2) Âm thầm kết giao: Phiên âm là Ám Thông Khoản Khúc, có nghĩa là che giấu người khác, nói chuyện riêng tư.

Chờ Đã, Cứ Để Vậy Đi – Kuroko no Basket Doujinshi

Chờ Đã, Cứ Để Vậy Đi – Kuroko no Basket Doujinshi

00c

Tác Giả: Inumog.

Pairing: Kagami x Kuroko.

Thể Loại: Doujinshi, Yaoi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ủng hộ trang nhà bằng cách theo dõi truyện trên Fuhu nhé~

https://fuhuz.com/channel/FujoshiIsMe

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đọc Online: Chờ Đã, Cứ Để Vậy Đi

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 03 ☆ Fan Hâm Mộ Oán Niệm

Chương 03 ☆ Fan Hâm Mộ Oán Niệm

piano1

Đại thần Phong Khởi mà các em gái fan hâm mộ nhắc đến trong bình luận, Trang Uẩn đã từng nghe qua. Lúc anh còn chưa lui về ở ẩn, Phong Khởi đã xuất hiện trong giới Cổ Phong rồi, có điều Phong Khởi của lúc đó quá lắm cũng chỉ là một tiểu phấn hồng (1) mà thôi, mới hát được vài bài, đã thu được khá nhiều fan, không nghĩ tới mới chỉ qua một năm, mọi người khi nhắc đến cái tên Phong Khởi này còn đính kèm thêm hai chữ đại thần.

Phong Khởi, Phượng Khởi, ID đúng là khá giống nhau, có điều Trang Uẩn sẽ không đi tìm hiểu xem cái người xài ID Phượng Khởi này có phải đang tận lực bắt chước Phong Khởi hay không, anh chỉ đơn thuần là có cảm giác đối với cái giọng này mà thôi. Tựa như ổ khoá xưa cũ, đột nhiên tìm được chìa khoá thích hợp, khi cho chìa vào ổ, cánh cửa bị khóa ngay lập tức mở ra, toàn bộ những thứ nằm bên trong đều khởi động, thân thể nhanh chóng không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, dẫu biết rất rõ rằng không có cách nào chống cự lại, nhưng vẫn không nhịn được mà tìm kiếm.

Khiến Trang Uẩn cảm thấy vui mừng chính là, cũng may không gặp phải người có giọng nói hợp khẩu vị lỗ tai anh cao đến như vậy ở trong hiện thực, nếu không lúc nghe hắn nói chuyện xong thì mặt đỏ tim đập chân như nhũn ra, như vậy không phải là xong chuyện rồi sao?

ID trước kia của Trang Uẩn chính là Thanh Thần, bởi vậy lúc anh mới xin vào YY xong, lập tức thuận tay đổi áo may ô thành Thanh Thần. Có vẻ Thanh Khê thật sự xem áo may ô của anh là ‘bản mệnh’ (2) của mình, cho nên lúc Phượng Khởi xuất hiện mới cố ý gửi tin đến nói cho anh biết một tiếng.

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Đại Thủ Tử đang ở trong ổ nhỏ, giẫm qua áo may ô của tôi đi O(∩_∩)O~

Trang Uẩn thầm nghĩ, vận khí của anh coi vậy mà tốt ghê, lại có thể nghe được Phượng Khởi ở hiện trường một ngày hai lần, chẳng phải nói một tháng này Phượng Khởi lên mạch được có vài lần thôi sao.

Anh đạp qua áo may ô của Thanh Khê, nhìn xem người nói chuyện trong kênh bây giờ có hơn chục người. Ổ nhỏ của Phượng Khởi là một kênh mới xây, người online trước mắt cũng chỉ có ba nhân viên quản lý, một em gái khoác áo tím trong kênh của Phượng Khởi, một khoác áo vàng là Thanh Khê, còn có áo cam chính là Phượng Khởi.

Sắp xếp kênh cực kỳ tùy ý, rồi ghim một bài hát ở đầu kênh, cũng không trang trí màu mè nào thêm.

Trang Uẩn chuẩn bị tinh thần thật tốt mới nhảy vào, bởi vì anh biết rõ giọng của Phượng Khởi có bao nhiêu lực sát thương đối với mình, nhưng sau khi anh nhảy vào, chờ hơn hai phút mà bên trong tai nghe vẫn hoàn toàn an tĩnh như cũ. Ngay vào lúc anh còn đang hoài nghi website trường có phải lại rơi hố rồi hay không, khung bình luận yên ắng mới xuất hiện hai hàng chữ.

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Xem xem kênh có 46 người mà không làm gì cả, lại nhìn đại thủ tử treo máy?

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Tàn Nguyệt: Không có mà →_→ Tôi còn đang ở một kênh khác trong khi nghe nhạc ở Khuynh Ca Lan Âm mà.

Ồ. . . . . Hoá ra không phải đang còn sống, Trang Uẩn nhận ra, có điều cũng không tính là đến không, giọng của Phượng Khởi lúc chiều có lực sát thương quá lớn, anh cũng không lo lắng, thừa cơ bây giờ thì nên chú ý một chút.

Lúc này, Thanh Khê lại gửi tin tới.

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Có phải rất thất vọng hay không nha, đại thủ tử không sống rồi ん(*≧▽≦*)ん

Trang Uẩn còn đang lo lắng xem mình nên nói gì, ngay sau đó tin nhắn lại tới.

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Đại Thủ Tử thường xuyên giống người chết như vậy đấy, muốn bắt được anh ấy lúc ở hiện trường cũng không dễ dàng (*/ω *)

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Có điều đôi khi anh ấy lại đột nhiên sống dậy, khiến tổ ghi âm đều trở tay không kịp, có mấy bài hát cũng không kịp ghi âm lại mấy giây đầu ┑( ̄Д  ̄)┍

Thanh Thần: Trong bản ghi âm mà cậu gửi cho tôi có phần ghi âm lúc nói chuyện không?

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Không có đâu, không thể bắt Đại Thủ Tử nói chuyện với các em gái được một chữ, trên cơ bản thì nghe được anh ấy nói chuyện cũng rất ít, một câu vượt qua được 10 chữ thì đã được xem là câu dài rồi 〒_〒

Không chờ Trang Uẩn chủ động hỏi lại.

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Đại thủ tử nói rồi, nói chuyện mệt mỏi ghê 〒_〒

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Nào có ca sĩ biết đánh đàn mà lại lười như vậy đâu, Đại Thủ Tử chính là không muốn nói chuyện, sợ mình ngay khi nói, sẽ không ngừng lưu lại một đống lịch sử đen tối, ừm, nhất định là vậy ( ̄▽ ̄*)

Thanh Thần: Đúng vậy nhỉ.

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Sao cậu có lúc lại không manh nữa rồi, lúc buổi chiều nói chuyện còn đánh ký tự manh mà o( ̄ヘ ̄o#)

Thanh Thần: . . . . . ん(*≧▽≦*)ん

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Cậu dùng áo may ô Thanh Thần này để bán manh tui thật sự không quen, khiến tui cảm thấy như mình đang nói chuyện phiếm với bản mệnh bị một bé thụ đáng yêu chiếm thân thể ấy, loại giả thiết này thật là. . . . . Hơi khó tiếp nhận đấy ╮(╯▽╰)╭

Thanh Thần: Cậu thật khó hầu hạ nha →_→

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Tui thuận miệng mới nói như vậy, cậu không cần để ý đâu, bản mệnh của tui đã sớm rút lui rồi, cũng không biết đời này còn có thể đợi anh ấy đến hiện trường hát một bài hay không nữa  ̄ へ ̄

Tiểu Hạnh Vận: Cũng không thấy cậu chờ mong bao nhiêu đó, không phải đã thích ca sĩ mới kia rồi sao?

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Không giống nhau nha! Một người có thể có rất nhiều nam thần, nhưng bản mệnh vĩnh viễn chỉ có một người mà thôi. Hơn nữa Thanh Thần đại đại là ca sĩ đầu tiên mà tui hâm mộ, ý nghĩa không giống nha ╭(╯^╰)╮

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Với lại áo may ô của cậu là cái quỷ gì vậy (;′⌒’)

Tiểu Hạnh Vận: Không phải cậu nói nhìn quá buồn cười sao, thế này cũng buồn cười à?

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Cay ghê nha, tri kỷ? Có điều xem ra cậu đã bị Tiểu Hạnh Vận của đại thủ tử biến thành fan rồi, có muốn thuận tiện đổi thành áo may ô Lăn Qua Lăn Lại Ổ Nhỏ không. . . . . ~(~o ̄▽ ̄)~o . . . Lăn Qua Lăn Lại. . . . . o~(_△_o~)~. . .

Tiểu Hạnh Vận: Ách, thế này là được rồi, tên áo may ô đấy quá dài. . . . .

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Vậy được, cậu tùy ý đi, dù sao mặc kệ cậu có nguyện ý hay không thì tui cũng đã phát áo xanh lam cho cậu rồi, cậu chính là người của đại thủ tử nhà tui ┗|’O′|┛ Gào ~~

Tiểu Hạnh Vận: Trong khung bình luận đều là ký tự của cậu (vỗ trán)

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Nói chuyện phiếm như thế này mới cảm nhận được hình tượng, rõ ràng chính cậu cũng dùng để tỏ vẻ đáng yêu mà = ̄ω ̄=

Thanh Khê cũng đã từng là quản lý ổ nhỏ của Trang Uẩn, xem như cũng nằm trong số ít em gái mà anh thân thuộc, đã từng tán gẫu cùng cô nàng ngày qua ngày, trước đó anh luôn không có thói quen thêm các ký tự phía sau mỗi câu nói.

Có điều mấy cái ký tự này quả thực nhìn rất đáng yêu, cũng khá sinh động, tựa hồ dù có cách cái màn hình nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương vào giờ khắc này.

Trong tai nghe bỗng nhiên có chút động tĩnh nhỏ, Trang Uẩn nhanh chóng quay trở về khung bình luận.

“Tôi chưa xuống đâu. . . . . Ừm, chúc ngủ ngon.”

Giọng của câu nói này cực kỳ nhẹ, người nói chuyện tựa hồ cách Microphone khá xa, còn chưa kịp chờ Trang Uẩn mở lớn âm lượng, mạch bên cạnh áo cam đã tắt, lưu lại trên khung bình luận đám em gái bi thương than thở.

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Tàn Nguyệt: Đại Thủ Tử anh có dám nói thêm hai chữ, hai chữ, hai chữ nữa hay không! Cứ đi như thế, vung ống tay áo lên không thèm mang theo một áng mây 凸(艹皿艹)

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Đại Thủ Tử rõ ràng còn chưa vung tay áo đã rời đi rồi, mỗi lần đi phải nói là vừa nhanh gọn lại linh hoạt  ̄へ ̄

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Linh Tinh: Dù là hát một bài, hoặc là thả một bản ghi âm, hay là thả ghi âm dương cầm cũng được, fan dương cầm mà chưa từng được nghe hiện trường Đại Thủ Tử đánh đàn dương cầm, fan dương cầm thương không nổi mà (=@__@=)

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Tui đã đi nghe lại đoạn ghi âm vừa rồi, đếm qua một chút, lần này Đại Thủ Tử đã nói được 8 chữ.

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Tàn Nguyệt: CMN, tay U Hoàng cậu nhanh như vậy, đột ngột như thế mà vẫn có thể ghi âm lại sao?

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Tui vẫn luôn bật ghi âm mà! Mặc dù Đại Thủ Tử tới không nhiều, nhưng đã sớm lĩnh giáo qua công phu tập kích của anh ấy, ghi âm 3 tiếng rồi, cũng chỉ có một câu như vậy, quá sầu bi 〒_〒 Chờ tui đi cắt đoạn ghi âm 〒_〒

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Vất vả rồi U Hoàng, đừng quên cuối tháng này biên tập lại tất cả bản ghi âm Đại Thủ Tử nói chuyện thành một nha, yêu cậu (*  ̄3)(ε ̄*)

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Ừm, giọng nói quá nhỏ, hậu kỳ như tui không biết có thể tăng âm lượng lớn lên hay không nữa.

Trang Uẩn sợ đến ngây người, các em gái fan hâm mộ bây giờ đều trâu bò như vậy sao? Còn muốn biên tập mỗi một đoạn ghi âm sao? Mà vừa rồi em gái kia bảo ghi âm 3 tiếng cũng chỉ vì một câu nói kia thôi à, tiếng nói chuyện còn có hậu kỳ. . . . . Đúng là quá liều.

Trong tiếng phàn nàn của các em gái, đột nhiên nghe được bản dương cầm Tiểu Hạnh Vận, lúc đầu mọi người còn tưởng rằng là quản lý thả ghi âm vào, mạch bên trên cũng không có ai, nhưng mà. . . . .

Khuynh Ca Lan Âm ☆ Phượng Khởi 【 Cổ Phong thực tập 】: Chợt nhớ ra có ghi âm lại bản nhạc đệm mà xế chiều ghé qua câu lạc bộ dương cầm, thả vào cho các cô nghe.

CMN! Gàooo! A a a!

Đây là nội tâm hiện tại của các em gái trong kênh, áo cam trong khung bình luận sáng lên! Chẳng lẽ là do bình luận oán niệm quá mạnh mẽ, đã gọi được Phượng Khởi quay trở lại rồi sao!

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Đại Thủ Tử! Anh trở về quá đột ngột mà!

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Huhu, mấy giây trước sau khi anh tới em còn chưa kịp ghi âm /(ㄒoㄒ)/~~

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Tàn Nguyệt: Mau chụp lại đoạn bình luận hàng trước! Đại Thủ Tử anh lựa chọn đánh chữ mà không nói lời nào là bởi vì câu nói đã vượt qua 10 chữ rồi sao???

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Linh Tinh: Rất có thể, nhưng rõ ràng đánh chữ mệt mỏi hơn mà! Thế giới của Đại Thủ Tử chúng ta không hiểu cũng không thể hiểu. Có điều nói tóm lại, Đại Thủ Tử trở về là tốt rồi o(*≧▽≦) つ

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Khúc dương cầm của đại thủ tử thấy thế nào cũng rất đẹp, chỉ là không biết phải đợi đến bao giờ mới có thể đợi được anh đến hiện trường thêm lần nữa QAQ

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Linh Tinh: Chờ hiện trường QAQ

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Linh Tinh: A a a, Tiểu Hạnh Vận, nhập hố rồi! Đại Thủ Tử anh nói vài câu hừ cũng tốt lắm nha!

Tiểu Hạnh Vận: Nhập hố rồi +1

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: ↑↑↑ Đâm hoa cúc LS, nhìn áo may ô của cậu liền nhận ra.

Tiểu Hạnh Vận:  ̄へ ̄

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Có một người mới đáng yêu nha, là Thanh Khê kéo trở về à, hắc hắc hắc ~

Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Tàn Nguyệt: Xem ra Đại Thủ Tử rất thích đấy, hôm nay có mấy người mới tới, hát một bài hoan nghênh các cô ấy một chút đi, hãy nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người này (☆▽☆)

Mặc kệ các em gái mãnh liệt yêu cầu Phượng Khởi lên tiếng, hắn vẫn một mực không thèm nói một câu. Thả xong khúc nhạc dương cầm kia xong bèn trực tiếp bỏ đi, ngay cả một tiếng tạm biệt cũng không nói, chính là tùy hứng như vậy.

Trang Uẩn nghĩ thầm Phượng Khởi khẳng định không có chứng trì hoãn, a, ngẫm lại thì sẽ thấy đau thương, phải biết chứng trì hoãn chính là kẻ thù nhiều năm mà anh vĩnh viễn không thể chiến thắng đấy.

Hơn nửa tháng sau, mỗi ngày Trang Uẩn cơ hồ đều lên kênh xem một chút, nhưng không hề thấy Phượng Khởi lên mạch thêm lần nào nữa.

Bên cạnh đó đêm dạ tiệc Trung thu đã đến rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Đại hồng ( đỏ đậm ), tử hồng ( đỏ tím ), đại tử ( tím đậm ), phấn hồng ( hồng nhạt ), trong suốt: Mức độ nổi tiếng trên mạng Trung Quốc, màu càng đậm thì càng nổi tiếng.

(2) Bản mệnh: Ở đây ý chỉ thần tượng mà fan hâm mộ xem như sinh mạng của mình.