Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 04 ☆ Lần Đầu Gặp Mặt

Chương 04 ☆ Lần Đầu Gặp Mặt

piano2

Những buổi dạ tiệc mà C đại chịu trách nhiệm từ trước đến nay đều được tổ chức rất náo nhiệt, các bạn học cũng rất hào hứng với dạ tiệc Trung Thu lần này, bởi vì sau buổi dạ tiệc Trung Thu kết thúc thì sẽ được nghỉ lễ 10 ngày. Tết Trung Thu năm nay đúng lúc trùng với ngày Quốc Khánh.

Sân khấu tổ chức buổi dạ tiệc Trung Thu được đặt trong khuôn viên trường đại học, là bởi vì sinh viên trường quá nhiều, nếu chỉ có một hai chuyên ngành thì còn được, nhưng nếu để tất cả các sinh viên chuyên ngành cùng ngồi chung thì hội trường vốn không thể chứa nổi.

C đại là trường đại học có thành tích tốt nhất, cũng rất chú trọng việc xây dựng cảnh quan trường học, trong mỗi chi nhánh của trường đại học đều có một quảng trường nhỏ, bên trong quảng trường nhỏ mà chi nhánh trường đại học chịu trách nhiệm cho bữa tiệc lần này còn có một cái đài phun nước nhỏ, ở đây chính là nơi dạ tiệc được cử hành.

Trang Uẩn tham gia loại hoạt động này, nhưng vẫn luôn không quá tích cực, cho dù có tiết mục nào đặc sắc đi chăng nữa thì cũng vậy, hơn nữa trời đầy gió lạnh đã được mấy tiếng rồi, cũng may có thể nửa đường vụng trộm trốn đi.

Chẳng qua lúc Trang Uẩn đi vào quảng trường nhỏ, đã bị cảnh tượng người đông nghìn nghịt hù dọa, tình huống gì thế này? Mặc dù người trong đại học chi nhánh rất nhiều, nhưng nào có nhiều đến như vậy chứ?

Anh cố gắng tìm ra vị trí ban mình, nhưng điện thoại đã reo lên trước một bước, là cô đàn em nhỏ gọi tới, nói anh đến hậu trường nhìn một chút. Trang Uẩn tìm tới lớp của mình, ký cái tên xong mới đi qua hậu trường. Hậu trường được dựng sau sân khấu, còn 5 phút nữa là dạ tiệc bắt đầu, nhưng phía sau lại loay hoay loạn thành một đoàn.

Lúc Trang Uẩn tiến vào hậu trường, nhanh chóng nhìn thấy cô đàn em nhỏ gấp đến độ dậm chân, anh bước qua, “Sao vậy?”

“Tùy Phong vẫn chưa tới, điện thoại cũng không nhận, cậu ta muốn lừa chết em rồi! ! !”

Tùy Phong? Trang Uẩn ngẫm nghĩ, hình như là người đánh đàn dương cầm hôm đó. . . . .

“A, là tiểu sư đệ đánh khúc mở màn kia sao?”

“Đúng vậy. . . . .” Vẻ mặt của cô đàn em nhỏ vào thời khắc này như muốn tìm chết.

Trang Uẩn cầm tờ giấy sắp xếp chương trình lên, tiết mục đầu tiên của buổi dạ tiệc chính là khúc dương cầm này, sau khi khúc dương cầm kết thúc thì người chủ trì sẽ ra sân, cho nên ý nghĩ để người chủ trì kéo dài thời gian là điều không thể thực hiện được, bởi vì là tiết mục ra sân đầu tiên, nên không có phần giới thiệu đến, cũng không thể tùy ý thay đổi trình tự với những tiết mục khác. Hơn nữa, những tiết mục khác cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, tiết mục kế tiếp vẫn là tiểu phẩm, mở màn rồi đến tiểu phẩm, chuyện này quả thực buồn cười.

“Còn có hai phút a a a, Tùy Phong cậu mau nghe máy đi a a a a a a. . . . .” Bên cạnh là giọng cô đàn em nhỏ đang phát điên. Rốt cục tia hi vọng cuối cùng cũng biến mất, cô không thể không từ bỏ ý nghĩ Tùy Phong có thể đến kịp hay không, chỉ có thể điều chỉnh lại tiết mục với người chủ trì mà thôi.

Trong lòng Trang Uẩn tự nhủ, cậu đàn em này thật đúng là không đáng tin mà.

Bên kia, cô đàn em nhỏ đang chuẩn bị sửa đổi tiết mục, xách tiết mục nào lên trước cũng đều không thích hợp, cô dự định trực tiếp chém đứt khúc mở màn này, để người chủ trì trực tiếp ra sân.

Phía này, Trang Uẩn đứng ở một bên, thấy bạn học đang vội vàng di chuyển đạo cụ, bèn tình cờ phụ giúp một tay.

“Một phút cuối cùng.” Cô đàn em nhỏ đang mong muốn chết.

Khi hai người chủ trì đang chuẩn bị ra sân, Trang Uẩn chợt cảm giác được có một người đang đứng bên cạnh, anh còn tưởng rằng mình lại cản đường nhân viên công tác, nên lui về phía sau một bước, nhưng người bên cạnh vẫn không hề động đậy.

Lúc này Trang Uẩn mới quay đầu lại nhìn người kia một chút, sau khi thấy lập tức ngây ngẩn cả người, đó là một khuôn mặt diện vô biểu tình không chút gợn sóng, nhưng lại vô cùng. . . . . Xinh đẹp, đúng, chính là xinh đẹp, hoặc nên nói là tinh xảo thì mới đúng. Nhưng từ xinh đẹp cùng tinh xảo kia không những có thể hình dung được nhan sắc của người này, ngũ quan xinh xắn lại thêm góc cạnh, không hề giống với khuôn mặt nhu hoà của người Trung Quốc.

Trang Uẩn nhìn qua đôi mắt của hắn một chút, không giống con ngươi màu đen của người Trung Quốc, cặp mắt màu nâu nhạt, nhìn qua một cái, thật thâm thúy.

Trang Uẩn chưa từng gặp được con lai trong cuộc sống hiện thực, nhưng lúc vừa nhìn thấy tướng mạo của người này, cơ hồ có thể xác định hắn chính là con lai. Mang theo dáng vẻ huyết thống của quốc gia khác, trong đám người, rất dễ có thể nhận ra.

Trong lúc bất tri bất giác, Trang Uẩn đã nhìn hắn chằm chằm hai, ba mươi giây, người kia tựa hồ sớm đã thành thói quen nên ở trước ánh mắt của người khác cũng không cảm thấy sót ruột, cũng không xoay đầu lại nhìn Trang Uẩn một chút.

Lúc này, cô đàn em nhỏ hình như phát hiện ra cái gì đó, cực kỳ kích động chạy tới, “Tùy Phong, tôi quỳ lạy cậu, sao cứ phải đến chuẩn lúc như vậy chứ! Mau tới đây, đứng ở đó bày pose (1) gì vậy! Gấp chết tôi rồi!”

Cô đàn em vô cùng lo lắng gọi hắn đến, đếm ngược mười giây, nhưng bước chân Tùy Phong vẫn không nhanh không chậm như cũ.

Hoá ra hắn chính là Tùy Phong. Dáng dấp của con lai từ trước đến nay đều không tệ, hơn nữa còn biết đánh đàn dương cầm, trong suy nghĩ của mọi người thì đây không phải chính là hình ảnh của hoàng tử hay sao.

Có điều. . . . . Cậu đàn em nhỏ này có vẻ là người chậm chạp, cô đàn em đã gấp đến độ nhảy dựng lên rồi, nhưng Tùy Phong vẫn không nhanh không chậm như vậy.

Tùy Phong đã lên sân khấu, nhưng tiếng đàn dương cầm còn chưa vang lên, Trang Uẩn đã liên tục nghe thấy tiếng thét chói tai. . . . . Khiến cho anh có một loại ảo giác rằng mình đang tham gia vào buổi hoà nhạc của một vị minh tinh nào đó, có cần khoa trương đến như vậy không?

“Rất đẹp trai ha?” Không biết cô đàn em nhỏ đã quay trở lại bên cạnh Trang Uẩn từ lúc nào, “Anh ngồi đi.”

Vỗ vỗ cái rương hình như là đạo cụ giả ở sau lưng, cô đàn em nhỏ ngồi xuống không chút khách khí, Trang Uẩn cũng ngồi theo, nếu không phải vì thiếu thời gian, không ngồi thì chính là kẻ ngu.

“Chắc cậu ta là con lai hả?” Trang Uẩn hỏi.

“Hình như là vậy, quả là rất dễ nhìn ra sự khác biệt ha.”

Từ khúc mà Tùy Phong chọn rất nhẹ nhàng, cô đàn em nhỏ vừa nghe qua lập tức hơi tức giận, “Đã trao đổi với cậu ta rất nhiều lần rồi, khúc mở màn thì nên sôi động một chút, kết quả cậu ta gật đầu đồng ý rồi, em còn tin tưởng cậu ta, quay đầu thì lại chọn một dạ khúc êm dịu như vậy! Là muốn khiến mọi người vừa mở trận đã ngủ mất à!”

Theo tiếng đàn dương cầm vang lên, tiếng thét chói tai bên ngoài cũng kiềm nén xuống một chút, nhưng vẫn khiến Trang Uẩn muốn bịt lỗ tai, “Cứ như vậy thì sẽ không có ai có thể ngủ được đâu, mấy bạn nữ kia quá nhiệt huyết rồi.”

“Cũng thế, do Tùy Phong thôi, người của trường đại học khác cũng tới không ít, chen nơi này thành cái trạm xe lửa.”

“Anh còn đang tự hỏi tại sao lại có nhiều người đến thế.”

Dạ khúc Chopin, chỉ có bốn phút, nhưng nghe phản ứng của người xem bên ngoài, hận không thể có hơn bốn mươi phút, hơn bốn giờ.

Cô đàn em nhỏ đột nhiên nháy mắt với Trang Uẩn mấy lần, “Đàn anh, nếu không thì anh cũng suy nghĩ đến việc đi học dương cầm một chút đi, đến lúc đó em khẳng định nhân khí của anh sẽ không thể thấp hơn Tùy Phong đâu.”

Trang Uẩn buồn cười lắc đầu, “Anh không có cái thiên phú này.”

Tùy Phong xuống sân khấu, cô đàn em nhỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trông ánh mắt đang phát sáng của các em gái ban văn nghệ khi nhìn thấy Tùy Phong, thật sự không dời nổi bước chân.

“Kỳ thật lúc đầu em cũng thấy Tùy Phong rất đẹp trai, thiếu chút nữa đã biến thành fan cuồng, nhưng sau khi tiếp xúc được hai lần, thì lại cảm thấy tính cách của cậu ta thực sự quá kỳ quái, nếu anh ở bên cạnh cậu ta 1 giờ, cậu ta cũng không nói được một chữ, quá nhàm chán. Tìm bạn trai nha, vẫn nên tìm người có thể dỗ dành mình, không cần mỗi ngày nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng tình cờ cũng phải nói được vài câu, hơn nữa quá đẹp trai cũng không tốt, quá hấp dẫn nhiều người.”

“Kiểu người này mang ra ngoài có ánh hào quang, đối tượng mà các cô gái bây giờ luôn tìm kiếm không phải chính là loại tuỳ hứng như vậy sao?”

Cô đàn em nhỏ lắc đầu, “Vẫn là nên tìm một người đáng tin, nếu tìm một người yêu là hình mẫu lý tưởng của đại chúng thì sẽ dễ dàng khiến cho lòng mình khuyết thiếu lòng tin, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng người khác đào tường, như vậy không được, không được.”

Hai người còn đang trò chuyện thì Tùy Phong đã bước tới trước mặt, cô đàn em nhỏ đứng lên, “Nhanh như vậy đã xuống rồi, không đi qua đoàn hậu viện hỗ trợ một chút à, các cô ấy nhất định rất thương tâm đấy.”

Tùy Phong gật đầu với cô đàn em nhỏ, nhưng không hề mở miệng nói chuyện, nhanh chân chuẩn bị rời đi.

Cô đàn em nhỏ cũng không sợ Tùy Phong nghe thấy, cô biết Tùy Phong sẽ không để ý đến những việc này, quay qua nói với Trang Uẩn, “Anh nhìn đi, em đã nói rồi mà, tính cách kia thật sự khiến người ta không chịu nổi.”

“Vẫn tốt mà, có khả năng người ta không thích nói chuyện thôi, sợ biểu hiện ra dáng vẻ thẹn thùng.”

Cô đàn em nhỏ lộ ra một bộ gặp quỷ nhìn Trang Uẩn, ý chỉ — Anh cảm thấy bộ dạng lạnh lùng như băng của cậu ta thì sẽ có dáng vẻ thẹn thùng sao?

“Người cũng không tệ, không phải đã tới giúp em lúc bận rộn rồi sao.”

“Đàn anh, chắc không phải anh đã âm thầm kết giao (2) với Tùy Phong rồi chứ, sao tự dưng lại nói đỡ cho cậu ta vậy?”

“Còn dùng thành ngữ à, cái gì gọi là âm thầm kết giao, chết sớm với cách dùng từ của em mất.”

“Đúng vậy nha, tháng trước em vừa mới ăn mừng việc thăng chức lên làm giáo viên dạy ngữ văn tiểu học, thế nên. . . . . Ai nha, nghiêm túc mà nói, ” Cô đàn em nhỏ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “Đàn anh, ngày 1 tháng 10 anh có về không, nếu không thì tham gia hoạt động leo núi với tụi em đi.”

“Leo núi? Mấy đứa sợ sinh hoạt quá an nhàn sao, còn tìm cách tự giày vò mình.”

Trang Uẩn biết nhà cô đàn em nhỏ cách thành phố C quá xa, trở về một chuyến cũng không dễ dàng, ngoại trừ kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè thì các ngày nghỉ khác đều không quay trở về.

Trang Uẩn có trở về hay không cũng không quan trọng, dù sao trong nhà cũng chỉ có một mình anh, có điều, “Anh có thể đi làm thêm.”

“Đàn anh, anh đừng liều mạng như vậy nữa, thỉnh thoảng cũng nên buông lỏng một chút, đừng buộc mình quá chặt.”

Hai người chuyên tâm nói chuyện, nên không chú ý tới thời điểm Trang Uẩn vừa mở miệng, Tùy Phong đã đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, đứng ở đằng kia vụng trộm nghe hai người nói chuyện một hồi lâu, thậm chí còn xoay người lại nhìn chằm chằm vào Trang Uẩn mấy giây, lát sau bước chân mới nhẹ nhàng rời khỏi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Bày pose: Tạo tư thế.

(2) Âm thầm kết giao: Phiên âm là Ám Thông Khoản Khúc, có nghĩa là che giấu người khác, nói chuyện riêng tư.

1 bình luận về “Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 04 ☆ Lần Đầu Gặp Mặt

Chủ nhân có điều muốn nói hãy nói đi~~~ (*^ω^) (´∀`*) (-‿‿-) ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆ (o^▽^o) (⌒▽⌒)☆ 。.:☆*:・'(*⌒―⌒*))) ヽ(・∀・)ノ (´。• ω •。`) ( ̄ω ̄) `;:゛;`;・(゜ε゜ ) (o・ω・o) (@^-^) ヽ(*・ω・)ノ (o_ _)ノ彡☆ (^人^) (o´▽`o) (*´▽`*) 。゚( ゚^∀^゚)゚。 (´ω`) (☆▽☆) (≧◡≦) (o´∀`o) (´• ω •`) (^▽^) (⌒ω⌒) ∑d(゚∀゚d) ╰(▔∀▔)╯ (─‿‿─) (*^‿^*) ヽ(o^―^o)ノ (✯◡✯) (◕‿◕) (*≧ω≦*) (((o(*゚▽゚*)o))) (⌒‿⌒) \(≧▽≦)/ ⌒(o^▽^o)ノ ☆ ~(‘▽^人) (*゚▽゚*) (✧∀✧) (✧ω✧) ヽ(*⌒▽⌒*)ノ (´。• ᵕ •。`) ( ´ ▽ ` ) ( ̄▽ ̄) ╰(*´︶`*)╯ ヽ(>∀<☆)ノ o(≧▽≦)o (☆ω☆) (っ˘ω˘ς ) \( ̄▽ ̄)/ (*¯︶¯*) \(^▽^)/ ٩(◕‿◕)۶ (#><) (;⌣̀_⌣́) ☆o(><;)○ ( ̄  ̄|||) (; ̄Д ̄) ( ̄□ ̄」) (# ̄0 ̄) (# ̄ω ̄) (¬_¬;) (>m<) (」゜ロ゜)」 (〃>_<;〃) (^^#) (︶︹︺) ( ̄ヘ ̄) ( ̄︿ ̄) (>﹏<) (–_–) 凸( ̄ヘ ̄) ヾ(  ̄O ̄)ツ (⇀‸↼‶) o(>< )o

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.