Riêng Tư: Yêu Phải Quái Vật – Ngoại Truyện

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

[Yaoi] Yuri!!! on Ice Doujinshi – Rượu Ngon & Quái Vật

Yuri!!! on Ice Doujinshi – Rượu Ngon & Quái Vật

01

Tác Giả: Isasaka.

Pixiv: 17513638.

Phát Hành Bởi: Omni Corporation.

Ngày Phát Hành: 25-2-2018.

In Ấn: STARBOOKS.

Cặp Đôi: Victor Nikiforov x Yuuri Katsuki.

CHÚ Ý: BỞI VÌ TÁC GIẢ CÓ CẢNH BÁO RẰNG KHÔNG ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ LÊN MẠNG, CHỈ CHO PHÉP ĐỌC MỘT MÌNH NHƯNG MÀ QUẢN GIA VẪN CỨ LÀM LIỀU, NÊN MONG CHỦ NHÂN ĐỪNG MANG TRUYỆN ĐI ĐÂU, CÁM ƠN CHỦ NÂN RẤT NHIỀU.

Đọc Online: Rượu Ngon & Quái Vật

Download: Rượu Ngon & Quái Vật

 

 

 

 

 

 

 

 

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 12 ☆ Fan Hâm Mộ Bám Theo

Chương 12 ☆ Fan Hâm Mộ Bám Theo

Drink

Trang Uẩn vội vã trở về trường, thật ra cũng không phải là do trường học có việc, mà là liên quan tới công việc làm thêm của anh. Sau khi Trang Uẩn học xong thì sẽ đến quán trà sữa gần trường để làm thêm. Trong thời gian nghỉ lễ Quốc Khánh, không ít học sinh về nhà, bởi vậy quán trà sữa sẽ không quá bận rộn, Trang Uẩn cũng được ông chủ cho phép nghỉ mấy ngày.

Có điều, sáng sớm ngày thứ ba, Trang Uẩn lại nhận được cuộc điện thoại của ông chủ quán trà sữa, nói trong quán bận quá không đỡ nổi, kêu anh tới hỗ trợ. Ông chủ biết Trang Uẩn chính là người của thành phố C.

Trang Uẩn tất nhiên đồng ý, có điều anh rất hiếu kì vì sao Quốc Khánh năm nay lại đột nhiên kinh doanh tốt đến vậy?

Trên đường về trường học, Trang Uẩn cũng không quá vui vẻ, không phải là vì ông chủ đột nhiên gọi điện thoại đến nói anh đi làm thêm, mà là! Buổi sáng hôm nay, anh không còn cảm giác được cơ thể của mình nữa rồi, eo đau, chân đau, toàn thân đều đau ~

Đã nói ngâm suối nước nóng xong thì sẽ tốt hơn mà? Anh cảm giác cơn đau so với ngày trước còn nặng hơn đấy! Không tốt hơn một chút nào cả TAT

Trang Uẩn oán niệm nhìn Tùy Phong một chút, cái tên nhóc lừa đảo.

Nghe Trang Uẩn nói muốn trở về sớm, Tùy Phong không kịp chờ đợi lập tức gửi cho Sở Điềm một tin nhắn, sau đó hai người dọn dẹp một chút thì trở về.

Ngồi trên xe trở về, Trang Uẩn nghĩ thầm, tôi về, cậu đi theo làm cái gì. . . . . Nếu như mấy cô đàn em kia biết được chuyện khẳng định sẽ rất thất vọng cho mà coi.

Điện thoại rung lên một cái, hai ngày này Trang Uẩn đều đã bị rung đến thành quen.

Phong: (mỉm cười)

Trang Uẩn: Cái gì?

Phong: (ủy khuất)

Trang Uẩn: . . . . .

Phong: (chảy nước miếng)

Trang Uẩn: =-=

Phong: (trừng mắt)

“Cậu muốn gì?” Trang Uẩn không thèm gửi Wechat liền trực tiếp hỏi người ngồi ngay bên cạnh mình.

Phong: Không có gì, chỉ là trên đường khá nhàm chán, đốt thời gian một chút thôi (kính râm)

Phong: (thẹn thùng)

Phong: (le lưỡi)

Phong: (đáng thương)

“Thật là muốn anti cậu.”

Phong: (ngậm miệng)

Phong: Nói đến đây mới nhớ, tại sao anh lại đi làm thêm? Bởi vì khóa học quá tốn kém sao?

“Bởi vì nghèo rớt mồng tơi.”

Phong: . . . . . Thật sao?

Trang Uẩn ngay cả con mắt đều không nháy một cái, “Đương nhiên, không phải ai cũng nhàn rỗi đi làm thêm đâu.”

Phong: À. . . . .

Sự yên lặng tuyệt đối đầy ý sâu xa này, Trang Uẩn hiện tại không hề để ý đến.

Vào lúc Trang Uẩn đang nói chuyện, tài xế lái xe ngồi đằng trước rất khó hiểu nhìn Trang Uẩn một chút, trong lòng tự nhủ, người tuổi trẻ bây giờ đọc sách đến mức choáng váng rồi hay sao, tại sao lại bắt đầu nói chuyện một mình. Trong mắt tài xế lái xe, thì Tùy Phong đang chơi điện thoại, chỉ có Trang Uẩn ngồi nói chuyện một mình.

Ký túc xá của Trang Uẩn với Tùy Phong đều là khu Bắc, có điều không cùng một tòa nhà.

“Ký túc xá của cậu là tòa nhà nào?”

Tùy Phong duỗi thẳng hai tay, mỗi bàn tay giơ ra một ngón trỏ.

“Tòa nhà thứ 11 à. . . . . Vậy ký túc xá của tôi hẳn là chếch đối diện với cậu, tòa nhà thứ 5.”

Trang Uẩn hồi tưởng lại, học kỳ này có đôi khi anh đi qua căn tin, lúc bước tới tòa nhà thứ 11 đều nhìn thấy dưới lầu có không ít nữ sinh bước xuống, anh vốn không để ý lắm, hiện tại suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là do Tùy Phong ở đây sao?

Nói đến đây mới nhớ, Tết đầu năm ở C đại đều sẽ bình chọn nam thần toàn trường cùng mười nam thần nổi tiếng nhất, tuy Trang Uẩn ngây người ở đây đã là năm thứ ba, lần đầu tiên nhìn thấy còn được hoan nghênh, trái xem phải xem, thật ra thấy Tùy Phong cũng không nam thần hơn so với mấy người khác là bao nhiêu, nhiều nhất thì chính là biết đánh đàn dương cầm mà thôi.

C đại là trường đại học lớn thứ hai trong tất cả các trường đại học trong thành phố, từ cổng trường đi đến tận sâu trong khu ký túc xá phía Bắc cần ngồi xe buýt đưa đón của trường. Trang Uẩn là đàn anh hơn hai khoá cùng Tùy Phong leo lên xe buýt đều cảm giác được ánh mắt mấy nữ sinh ngồi cùng chuyến xe dừng lại trên người anh. . . . . Trên người Tùy Phong ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng rực, cực kỳ mãnh liệt.

Không chỉ đơn thuần là nhìn, các cô còn ‘nhỏ giọng thì thầm‘ chỉ chỏ vào Tùy Phong, “Ai ai ai, là Tùy Phong đấy, Tùy Phong đấy, thừa dịp cậu ấy không chú ý tới, nhanh nhanh nhanh, tranh thủ thời gian chụp lén vài tấm! ! !”

Trang Uẩn ngồi ở một bên đặc biệt muốn lau mồ hôi nói cho mấy nữ sinh kia biết, thật ra giọng của các cô không hề nhỏ đâu, nói cách khác chính là rất lớn, lớn đến mức ngay cả người đang chờ xe ở phía sau cổng trường còn nghe thấy nữa.

Một đường trở về ký túc xá cùng Tùy Phong, một đường nhanh chóng nhìn thấy có người cực kỳ hưng phấn chỉ vào Tùy Phong, hơi hàm súc một chút thì chính là một đường đi xa đều nhìn chằm chằm vào Tùy Phong, không dừng bước. . . . .

Đi qua một đoạn đường này đều có người nhìn chằm chằm, cảm giác thật quá kỳ quái! Lại nói anh xưa nay vì sao lại không biết nhóm nữ sinh của C đại đều nhiệt tình không gì cản trở được đến như vậy chứ!

Tới trước lầu ký túc xá, Trang Uẩn tựa như trút được gánh nặng nói một câu gặp lại với Tùy Phong, rồi lập tức lên lầu. Hiện tại vẫn là ngày nghỉ Quốc Khánh ngắn hạn, người trong trường học không nhiều, tuy vậy thôi nhưng cũng đã biến thành cái loại tình trạng này, nếu là bình thường khi đi học, không biết sẽ còn rầm rộ đến mức nào nữa?

Quả thật Trang Uẩn không có chút hâm mộ nào đối với loại đãi ngộ này, phiền muốn chết. Có cảm giác như mình là động vật quý hiếm, bị người khác tùy ý thưởng thức.

Bản thân Tùy Phong đi một đường đều rất bình tĩnh, nhìn thẳng không hề chớp mắt.

Trang Uẩn cất kỹ đồ đạc của mình vào trong ký túc xá rồi nhanh chóng chuẩn bị đi đến quán trà sữa. Trong phòng ký túc xá của bọn họ có tất cả 4 người, trong đó một người giống như anh là người của thành phố C, còn có hai người khác cách thành phố C không xa, bởi vậy tất cả đều về nhà, trong phòng chỉ còn lưu lại một mình Trang Uẩn.

Thời điểm Trang Uẩn đến quán trà sữa, lập tức sợ hết hồn, nhanh chóng đi đến quầy hỗ trợ, “Tình huống này là sao vậy, sao lại xếp hàng dài đến thế?”

Một người làm thêm cùng chính là đàn em năm hai của trường đại học sát vách, gọi là Thẩm Di Châu, cậu ta một bên bận bịu một bên trả lời Trang Uẩn, “Hai ngày nay có vị đạo diễn tuyển diễn viên ở trường đại học chúng em, nên người tới rất nhiều, tất cả mọi người đều không chịu đi, còn gọi tới không ít quần chúng không có quan hệ tới vây xem.”

“Có đạo diễn tuyển diễn viên sao cậu không ở trong trường?”

Đại học trong thành phố C, nằm ở con đường phía bên trái C đại, cách C đại một con phố, là Học viện Điện ảnh Truyền hình của thành phố C, Thẩm Di Châu chính là sinh viên trong đó. Trước cổng học viện điện ảnh C thường xuyên có sinh viên ở trường khác đến nhìn quanh ở cổng ra vào, nhìn ra ngoài từ quán trà sữa, vừa vặn có thể nhìn thấy cổng Học viện Điện ảnh C, Trang Uẩn quả thực thường xuyên nhìn thấy hiện tượng này.

Mặc dù bên trong Học viện Điện ảnh C đều là những người còn là sinh viên, nhưng cũng không thiếu người tuổi nhỏ đã thành danh, tỉ như người được đạo diễn Giang Thành chọn trúng vừa nhận được bộ phim truyền hình đầu tiên đã đảm nhiệm vai chính, hiện tại vẫn còn là sinh viên năm ba của Học viện Điện ảnh C, Trịnh Văn Hiên, xem như vừa đóng một bộ đã thành danh, hiện tại gã đảm nhận vai chính trong phim truyền hình đã là lần thứ ba, nhưng tỉ lệ người xem vẫn không giảm như cũ, tốc độ tăng trưởng của fan hâm mộ Trịnh Văn Hiên cũng giống như tên lửa bay vụt vụt vụt. . . . .

“Em quả thật có đi qua xem, nhưng hình như đã đến trễ, đạo diễn đã tìm được người thích hợp rồi.” Thẩm Di Châu cười bất đắc dĩ.

Thật ra Trang Uẩn đã từng hỏi Thẩm Di Châu, nếu cậu là sinh viên của Học viện Điện ảnh C thì tại sao không đi tìm nơi làm thêm liên quan đến chụp ảnh tạp chí, quảng cáo gì đó, như vậy mới làm nền tảng cho con đường diễn suất về sau, vận khí tốt thì còn có thể khiến người xem quen mặt.

Sau khi nhận được câu trả lời của Thẩm Di Châu, anh mới biết được bình thường Thẩm Di Châu làm thêm không ít nơi, hỗ trợ trong quán trà sữa chỉ là một trong số đó. Cậu thích biểu diễn, từ nhỏ đã muốn làm một diễn viên, nhưng người trong nhà không đồng ý, gây cho cậu không ít áp lực, nguyện vọng này là cậu giấu người trong nhà vụng trộm đổi, cho nên ngay cả học phí và tiền sinh hoạt đều phải dựa vào chính mình làm thêm kiếm ra.

“Có thể tìm được việc làm thêm đứng trước ống kính thì sẽ làm, nhưng nếu như không tìm thấy thì cũng phải kiếm tiền sinh hoạt trước đã.” Khi Thẩm Di Châu nói xong câu này thì lập tức cười, trên mặt còn hiện ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Đưa tiễn một đợt khách, hai người cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi một chút.

“Thật ra lúc Trịnh Văn Hiên về trường thì có không ít người, anh ấy hiện tại rất đỏ, có rất nhiều đàn anh, đàn chị và đàn em đều hâm mộ anh ấy.” Thẩm Di Châu dừng một chút, “Thật ra em cũng rất hâm mộ, nếu có một ngày em cũng có thể may mắn giống anh ấy thì tốt rồi. . . . . Không cần giống như anh ấy khi còn trẻ đi chỗ nào cũng có fan hâm mộ theo đuôi, chỉ cần có một ngày em đi trên đường có một người nhận ra em thì em cũng đã rất hài lòng rồi.”

“Nhất định sẽ có ngày đấy, em sẽ đỏ hơn cả Trịnh Văn Hiên, người xem cả nước đều biết tên em.”

C đại cũng có không ít học sinh lén lút chạy tới Học viện Điện ảnh C nhìn ngó miếng thịt ngon, nhất là Trịnh Văn Hiên hiện tại lại đỏ như vậy, hiếm khi phải về trường, có điều khi Trang Uẩn đi dạo trong sân trường đều không nghe thấy có người nói đến Trịnh Văn Hiên, nhân khí của Tùy Phong coi vậy mà vượt trên cả anh ta, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc quá mức.

Thẩm Di Châu chống đầu gật gật, cũng có ước mơ đối với tương lai, có chờ mong, nhưng cũng có chút mê man.

“Chờ sau khi em đỏ lên, anh cũng có thể nói khoác với người khác, nói anh biết một đại minh tinh đấy!”

Giọng điệu của Trang Uẩn khiến Thẩm Di Châu mặt đỏ hồng, ngượng ngùng cười cười.

Lúc này, một vị khách bước vào cửa, Trang Uẩn còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, theo thói quen nói một câu, “Chào quý khách, xin hỏi ngài muốn dùng trà sữa gì. . . . . Tại sao lại là cậu?”

Người trước mặt đưa màn hình điện thoại qua.

Phong: Em tới nhìn hoàn cảnh công việc của anh một chút ^^

Tùy Phong nhìn thấy bên cạnh Trang Uẩn còn có một người khác, hơn nữa lúc hắn vừa mới đi vào, trông thấy dáng vẻ hai người trò chuyện rất phấn khởi, khiến hắn có chút không vui.

Phong: Không phải anh nói bận đến mức không thể qua nổi sao, rõ ràng không có người nào mà.

“Vừa đưa tiễn một đợt, bận rộn thì cũng phải có lúc tạm ngừng chứ.”

Phong: Vậy cũng không cần hai người mà.

“Cậu có muốn mua trà sữa hay không, không nên cản trở con đường của người khác.”

Tùy Phong quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía sau mình không biết từ lúc nào đã có hai ba em gái đi theo.

Phong: Tùy tiện lấy cho em một ly đi.

“A, giữ nguyên mùi vị, hay muốn thêm trân châu không?”

Tùy Phong lắc đầu.

Trang Uẩn đưa trà sữa cho hắn rồi nói với vị khách phía sau, “Các em gái phía sau có thể đi qua bên này, để anh chàng đẹp trai này giúp các cô.”

Kết quả không có một ai qua bên Thẩm Di Châu.

Còn Tùy Phong chọn một chỗ ngồi cách nơi Trang Uẩn đứng gần nhất, bất mãn nhìn anh chằm chằm.

Đến lượt em gái phía sau.

Có ngượng ngùng, “Cái kia. . . . . Em muốn giống như Tùy Phong.”

Có mắt hạt châu chuyển qua chuyển lại, “Em cũng thế.”

Có thẳng một đường nhìn chằm chằm vào Tùy Phong, “Em cũng muốn giống như Tùy Phong.”

Có nhát gan thẹn thùng, “Ừm. . . . . Cái kia. . . . . Em. . . . .”

“Tôi biết, giống như Tùy Phong.” Trang Uẩn hiểu được ý trong lòng của cô, chỉ thấy em gái gật đầu rất mạnh.

Trách không được vì sao không chịu chuyển hàng, hóa ra là do Tùy Phong mang đoàn hậu viện tới, đi ra ngoài còn có fan hâm mộ theo đuôi, nhân khí còn cao hơn nhân khí của sinh viên trong Học viện Điện ảnh C.

Ngay cả Thẩm Di Châu cũng lén lén lút lút lôi kéo ống tay áo của Trang Uẩn nói, “Vị kia chính là Tùy Phong của trường đại học các anh sao, cậu ta nổi danh lắm. . . . . Trong trường của chúng em có không ít người nói tới, cậu ta còn đẹp trai hơn cả Trịnh Văn Hiên nữa, em cũng cảm thấy vậy đấy.”

Trang Uẩn nghe vậy, tay lập tức run rẩy, thiếu chút nữa đã lật ngược ly trà sữa, anh cực kỳ muốn nói, đàn em nhỏ à, ý nghĩ này của em rất nguy hiểm đấy.

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 11 ☆ Cảnh Tượng Tái Hiện

Chương 11 ☆ Cảnh Tượng Tái Hiện

Ăn cơm

Đây là lần đầu tiên Trang Uẩn tắm suối nước nóng, chủ yếu là do suối nước nóng cách trường học và nhà mình đều rất xa, anh lười phải chạy xa đến thế chỉ vì chuyện muốn tắm suối nước nóng một lần.

Trang Uẩn ngoại trừ khi còn bé được mẹ mình đón đến B thị ở một đoạn thời gian thì sau đó không hề rời khỏi thành phố C nữa, giống như một loại tập quán, nhưng cũng giống việc lười rời khỏi thành phố mà mình đã lớn lên từ nhỏ, ngay cả khi điền vào phiếu ghi đại học theo nguyện vọng anh cũng không nghĩ đến chuyện học ở nơi khác.

Nói đến đây thì có khả năng người khác cũng sẽ không tin, anh ngây người ở thành phố C hai mươi năm, có rất nhiều cảnh đẹp đều chưa từng đi qua, phạm vi hoạt động từ nhỏ của anh rất có hạn, chỉ loanh quanh nhà mình cùng trường học gần đó, tính cách của anh rất kỳ quái, không thích đến nơi mình không quen, hoàn cảnh lạ lẫm sẽ khiến tâm trạng anh hoang mang rối loạn. Năng lực thích ứng của anh không tốt lắm, nhất là khi phải thích ứng với hoàn cảnh.

Ngâm suối nước nóng xong, lúc ban đầu toàn thân Trang Uẩn đều uể oải, vừa rồi ngồi trong suối nước nóng quả thật thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp, chỉ tiếc, đợi một lúc sau, lập tức cảm thấy hơi khó chịu.

Một bước đi ra khỏi suối nước nóng, Trang Uẩn không biết mình đã ngồi được bao lâu, chỉ biết lúc đi ra thì nhanh chóng cảm thấy hơi chóng mặt, vào thời điểm như thế này Tùy Phong luôn cực kỳ nhanh tay lẹ mắt, lúc đi theo anh thì vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này của Trang Uẩn, nhìn anh bước ra khỏi suối nước nóng, rồi thấy Trang Uẩn nhẹ nghiêng người một cái, hắn lập tức đưa thẳng tay ra đỡ lấy anh.

Tùy Phong há to miệng muốn nói chuyện với anh, nhưng chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, chỉ có thể nén trở về.

Chờ Trang Uẩn ổn định lại, hắn mới buông tay, cũng bước cái chân còn lại ra. Khẽ siết chặt bàn tay, tựa hồ muốn lưu lại chút cảm giác da thịt va chạm vừa rồi.

“Cám ơn.” Trang Uẩn nhẹ nói một câu, ánh mắt khó tránh khỏi quét qua cơ thể trần truồng của Tùy Phong, anh có chút không được tự nhiên quay đầu đi, anh bất giác nhớ tới tình huống mới vừa rồi ở trong suối nước nóng, bản thân mất mặt vùi đầu vào trước ngực hắn, thân thể mềm nhũn thành vũng nước. . . . .

Mặc dù anh là gay, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên anh tiếp xúc thân mật với một người con trai đến như vậy.

Dáng vẻ mất tự nhiên của Trang Uẩn rất rõ ràng, Tùy Phong đi qua bên cạnh vừa liếc mắt đã nhìn ra, chỉ là hắn không biết vì sao Trang Uẩn lại mất tự nhiên, là do ở cùng với mình sao, hay là do mình đã chạm vào anh? Vô luận là thế nào, hắn đều không muốn chấp nhận.

Khi Trang Uẩn đi trên đường về nhà nghỉ cùng với Tuỳ Phong thì thấy túi mình rung lên một cái, bèn lấy điện thoại di động ra xem thử.

Phong: Có phải cơ thể của anh không thể vận động mạnh có đúng không?

Trang Uẩn nghi hoặc nhìn Tùy Phong một chút, lắc đầu, “Thật ra tôi luôn hi vọng cơ thể mình thật sự có loại vấn đề này, mỗi học kỳ đều có cái cớ để trốn khỏi thi thể lực.”

Tùy Phong có chút không vui bắt lấy cánh tay của anh.

“Ừm?”

Nhìn ánh mắt của Trang Uẩn, Tùy Phong có chút ảo não buông tay anh ra, đánh chữ trên điện thoại di động.

Phong: Loại chuyện này không nên nói lung tung. Em thấy anh hai ngày này luôn bất chợt không ổn, mặt vừa đỏ hơn nữa nhiệt độ cơ thể lại tăng.

“Không, không có gì, chắc là do lạ chỗ, tôi không thích đến nơi mình xa lạ.”

Trang Uẩn lấy cái cớ này, nghe xong lập tức cảm thấy rất sứt sẹo, có điều Tùy Phong cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Hai người về nhà nghỉ ăn cơm, nếu không phải Tùy Phong có nói nhà nghỉ còn cung cấp tiệc đứng, thì Trang Uẩn thật sự sẽ không biết, hai ngày này anh ra vào nhà nghỉ nhiều lần, tại sao lại không thấy nhà nghỉ có cả phòng ăn nữa chứ. Kết quả Tùy Phong dẫn anh lượn quanh một vòng, mới nhìn ra phòng ăn đính kèm là ở đâu.

Giấu thật kĩ, phòng ăn bình thường không phải đều đặt ở nơi có ánh sáng chiếu tới sao, như vậy thì du khách mới dễ dàng tìm thấy.

Phong: Anh có để ý tới tên nhà nghỉ không?

Trang Uẩn khẽ giật mình, khi ngày đầu tiên tới đây, anh có nhìn qua một chút, “Hình như là nhà nghỉ Hữu Duyên.”

Phong: Ừm, cho nên người có thể tìm được mới là người hữu duyên.

“. . . . . Ông chủ quá tùy hứng.”

Giá định sẵn ở nơi này là một người một trăm năm mươi, tùy ý ăn, ăn đến no bụng, nhưng lại hạn chế thời gian, mỗi người không thể ở trong phòng ăn hơn 1 giờ.

“Kỳ thật ngẫm lại thì thấy bát bún 30 đồng có lợi hơn, 150 đồng ăn xong không quay trở lại.” Trang Uẩn nhìn thoáng qua đồ ăn trong đó, đều thấy rất bình thường, chi phí mua đồ vốn không cao.

Phong: So với hoàn cảnh trong quán bún thì tốt hơn một chút.

Đúng vậy, Trang Uẩn gật đầu, chấp nhận cách giải thích này của Tùy Phong.

Trang Uẩn chọn lấy đồ ăn mình thích, sau đó vào lúc ngồi xuống ghế, chân lại phát đau, “Hôm nay ngâm suối nước nóng, ngày mai thật sự sẽ hết đau chứ?”

Tùy Phong trầm mặc một chút, đánh chữ: Ngày mai sẽ biết.

Trang Uẩn khẽ hừ một tiếng, “Nếu ngày mai còn đau như hôm nay, về sau tôi sẽ gọi cậu là nhóc lừa đảo đấy.”

Ngón tay Tùy Phong vô thức vẽ một vòng tròn ở trên mặt bàn, không nói gì.

Sau khi Trang Uẩn ở quen với Tùy Phong mới biết được, đây là lúc Tùy Phong thấy chột dạ, mới vô thức làm ra động tác quen thuộc này.

Nhưng anh hiện tại còn chưa biết, cho nên anh vừa ăn cơm, vừa chờ mong ngày mai thật sự có thể không còn đau nữa.

Sở Điềm mang theo mấy đàn em leo núi trở về, từng người không muốn mệt mỏi cũng không được, nghỉ ngơi trong phòng hai giờ, lập tức tìm đến Tùy Phong với Trang Uẩn, “Đàn anh, bọn em định xế chiều sẽ đi tắm suối nước nóng, anh có muốn đi cùng không? Leo núi xong rồi ngâm suối nước nóng là thoải mái nhất đấy.”

“. . . . . Ách, nhưng buổi sáng hôm nay anh với Tùy Phong đã đi ngâm suối nước nóng rồi.”

Sở Điềm nhìn về phía Tùy Phong, Tùy Phong gật đầu, cô luôn cảm thấy màn này có chút quen thuộc, giống như không lâu trước đó vừa mới xảy ra, “A, vì sao đàn anh luôn đi trước bọn em một bước chứ!”

“Có lẽ là. . . . . Trùng hợp?”

“Ai, thật ra em không sao cả, chỉ là hai đàn em khác luôn cực kỳ ngượng ngùng hỏi em, lúc nào thì Tùy Phong mới ở bên chúng ta nha~ Anh có biết bọn họ vừa dùng cái điệu bộ đấy để nói đến Tùy Phong không! Khiến em nổi hết cả da gà!”

Trang Uẩn gật đầu, “Biết.”

Buổi sáng hôm nay có một đàn em đến đây, biểu diễn một bản hiện trường rồi.

“Sớm biết vậy thì đã không cho Tùy Phong tới, Tùy Phong đến một lần thì lại gặp rất nhiều phiền phức. Đàn anh cũng thật là, Tùy Phong không đến anh cũng không tới, có Tùy Phong, anh mới đồng ý tới.”

“. . . . .”

“Vậy em mang bọn họ đi tắm suối nước nóng đây, ngày mai nhớ cùng đi xem Thảo Cầm Viên đấy, các anh đừng có đề cập đến chuyện đi trước hành trình nữa đó!”

Trang Uẩn nhanh chóng gật đầu.

Đưa tiễn Sở Điềm xong, Trang Uẩn quay đầu thì lập tức trông thấy ánh mắt Tùy Phong sáng rực nhìn mình, tựa như rất vui vẻ, “Sao, sao vậy?”

Phong: Lời Sở Điềm vừa nói là có ý gì?

Trang Uẩn khẽ giật mình, Sở Điềm vừa nói không ít, ý hắn chỉ là câu nào?

Phong: Chính là câu em đến anh mới đồng ý tới.

“À. . . . . Câu đó à.” Lúc Trang Uẩn nghe Sở Điềm nói đã cảm thấy có chút 囧, câu nói khiến cho người ta hiểu lầm cực kỳ, “Trước đó anh không nghĩ đến, luôn cảm thấy bọn họ đều là nữ sinh, một nam sinh đi cùng một đám nữ sinh thì thật sự không tốt lắm, buổi sáng hôm đó Sở Điềm nói với tôi có một nam sinh tham gia, cho nên tôi mới bất đắc dĩ bị con bé kéo tới.”

Tùy Phong nghe vậy thì lập tức trầm mặc, nhìn vẻ mặt không còn vui vẻ như vừa rồi nữa.

“Thật ra lúc nhìn thấy cậu ở trên xe cũng nằm ngoài dự liệu của tôi, trước đó tôi không hề biết người Sở Điềm nói tới lại là cậu. Lời vừa rồi của Sở Điềm đều là nói hươu nói vượn, không cần coi là thật.” Trang Uẩn bổ sung.

Bổ sung xong, Tùy Phong càng thêm không vui.

Phong: Nói cách khác, anh không hề để ý tới việc người chung phòng với anh lần này có phải là em hay không?

“À. . . . . Ai đến thì ở chung với người đó, chuyện này cũng đâu quyết định được.”

Vẻ mặt Tùy Phong càng thêm âm trầm.

“Có điều đàn em nhỏ này, chúng ta xem ra là có duyên ghê đấy đúng không.” Mới chỉ tiếp xúc với Tùy Phong có hai ngày này, anh đã cảm thấy Tùy Phong mà anh thấy hoàn toàn khác với Sở Điềm thấy, người mà bọn họ cảm thấy thật sự là cùng một người sao?

Tùy Phong nghe được câu nói này của Trang Uẩn, sắc mặt hòa hoãn đi không ít, còn nhẹ gật đầu.

Có duyên. . . . . Cũng vậy, đều không phải.

Nếu như lần đầu tiên Tùy Phong biết người này thì xem như là có duyên, nhưng hiện tại ở chung với anh cùng một thành phố, một trường học, một gian phòng, thì chính là do hắn đã tìm trăm phương ngàn kế.

Ngày thứ hai, Sở Điềm có chút mệt mỏi, bởi vì cô xuất hiện triệu chứng giống như Trang Uẩn, toàn thân đều đau nhức! Nhưng hành trình mình đã sắp xếp dù có khóc lóc thì cũng muốn đi.

Tình huống của Sở Điềm còn khá ổn, cô tốt xấu gì lúc bình thường còn có vận động đôi chút, nhưng tình hình đau nhức của hai đàn em khác, lại nghiêm trọng hơn nhiều, tuy vậy khi các cô nghe nói hành trình một ngày này, cuối cùng Tùy Phong cũng sẽ đi chung với mình, dù đau đến đâu cũng muốn đứng lên!

Trước lúc đấy, mấy cô đàn em tỉ mỉ xem lại cách ăn mặc của mình, đi theo Sở Điềm đến Thảo Cầm Viên, các cô thấy Sở Điềm không đi gõ cửa phòng Tùy Phong, còn tưởng rằng hẹn gặp nhau ở đấy.

Kết quả đến Thảo Cầm Viên rồi nhưng vẫn không thấy người, không yên lòng đợi mười mấy phút, cuối cùng không còn kiên nhẫn hỏi Sở Điềm, “Người đàn chị kia, Tùy Phong lúc nào sẽ đến?”

Sở Điềm nhìn khuôn mặt các cô hóa vội vàng đến mức khoa trương, chớp mắt mấy cái, “A, chị quên nói với các em, đàn anh Trang hôm nay có chút việc ở trường, phải quay về trước, Tùy Phong cũng trở về cùng anh ấy rồi.”

“. . . . .”

“Đàn chị, loại chuyện này sao chị có thể quên chứ, chúng ta bận rộn cả buổi sáng không phải đã toi công rồi sao!”

Sở Điềm có chút mất hứng, “Chúng ta vốn tới đây vui chơi, cái gì gọi là toi công? Lúc các em đi theo, chị cũng đâu có nói Tùy Phong sẽ tới.”

Cô đàn em kia bị chặn họng một hồi, hoàn toàn chính xác, vào lúc các cô đi theo, vốn không biết Tùy Phong cũng tới, nhìn thấy Tùy Phong là chuyện vui ngoài ý muốn, các cô luôn cảm thấy rất may mắn vì có thể được đi chơi cùng với Tùy Phong, kết quả thời gian ba ngày lại không có một ngày nào được ở cùng Tùy Phong, cô ta đương nhiên không cam lòng, “Vậy, vậy sao đêm qua chị còn nói Tùy Phong sẽ cùng đi. . . . . Cho nên dù hôm nay thân thể không thoải mái em cũng đứng lên. . . . .”

Cô ta còn chưa nói xong đã bị bạn cùng phòng kéo tay một chút, sau đó lại mất hứng giựt tay trở về, Sở Điềm thấy thế thì lập tức hừ lạnh một tiếng, xem ra cái danh bạn cùng phòng của bé cán sự dưới tay mình chỉ là trên mặt, cô không nói thêm lời nặng gì, nhưng có điều cũng lười để ý đến hai người kia.

Bé cán sự xoa xoa bàn tay bị đập đỏ, ánh mắt có chút ý xin lỗi nhìn Sở Điềm, tính cách bé cán sự rất hiền, bình thường Sở Điềm vẫn luôn đặc biệt để ý đến cô.

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 10 ☆ Ngâm Suối Nước Nóng

Chương 10 ☆ Ngâm Suối Nước Nóng

Onsen

Bởi vì Trang Uẩn chân đau tay đau toàn thân đều đau, nên chỉ nguyện ý đợi trong nhà nghỉ, đi hơn một bước lập tức thêm nhiều thống khổ.

Trang Uẩn vừa ăn hộp cơm mà Tùy Phong mua giúp anh vừa khuyên hắn, “Nghe nói nơi vui chơi ở đây rất nhiều, cậu có thể một mình ra ngoài xem một chút, không cần phải để ý đến tôi đâu.”

Tuy Tùy Phong không nói lời nào nhưng trông ánh mắt hắn nhìn mình thật sự khiến toàn thân anh khó chịu, anh tình nguyện để bản thân nằm một mình trong phòng còn hơn.

Trang Uẩn vuốt vuốt chân của mình, hơi ấn mạnh một chút là cảm thấy một trận đau nhức, loại thống khổ này đoán chừng sẽ còn tiếp tục thêm vài ngày, trước kia vào ngày thứ hai sau khi thi thể lực xong, đi thang lầu, chân đau đến mức gần như không thể nhấc lên nổi, lần này so với lần đó còn nghiêm trọng hơn. Ngẫm lại thì thấy có chút hâm mộ với Tùy Phong, rõ ràng hôm qua đi cùng một đường núi, vì sao Tùy Phong lại không bị làm sao chứ!

Giống như cảm giác được tâm trạng oán niệm của Trang Uẩn, Tùy Phong cầm điện thoại di động lên đánh mấy chữ, điện thoại của Trang Uẩn đặt ở trên đầu giường ngay tức khắc rung rung.

Phong: Anh đau chân là do thể năng quá kém, cần rèn luyện nhiều, về sau kéo anh đi chạy bộ sáng sớm nhé?

Tay Trang Uẩn run rẩy một cái, nhìn Tùy Phong, cậu ta nghiêm túc chứ? Anh nhìn dáng vẻ Tùy Phong hình như rất nghiêm túc nên nhanh chóng lắc đầu, không muốn, chết cũng không cần.

Tùy Phong nhún nhún vai, không hề cưỡng cầu.

Lúc này, cửa phòng bị gõ. Hai người đều khẽ giật mình, bọn Sở Điềm đều đã đi, theo lý thuyết thì sẽ không có người đến tìm bọn họ mới đúng.

Tùy Phong đi ra mở cửa thì thấy một em gái nhỏ đang đứng ngay trước cửa.

“Ai vậy?” Trang Uẩn ngồi ở trên giường hỏi.

“Anh, anh khoẻ. . . . .” Em gái nhỏ đỏ mặt nhìn Tùy Phong.

Tùy Phong nhíu mày, “Có việc gì?”

“Chuyện đó. . . . . Hôm nay các anh đi đâu chơi, em, em đi theo các anh. . . . .”

Trang Uẩn nghe thấy là giọng của một đàn em nào đó, có điều cô không phải là người của hội học sinh, cho nên Trang Uẩn trước đó cũng không quen biết, “Tùy Phong, cậu để đàn em nhỏ vào đi, cản ở cửa làm gì.”

Tùy Phong nghe vậy, không quá tình nguyện tránh ra, cô đàn em thụ sủng nhược kinh tiến vào, “Đàn anh khoẻ.”

“Em nói muốn cùng chúng ta đi chơi?” Trang Uẩn hỏi, “Em không theo bọn Sở Điềm leo núi sao?”

“Ừm, cơ thể em không tốt lắm, không thể làm vận động quá mạnh, không thể leo núi. . . . . Đàn chị Sở Điềm nói có thể đi theo đàn anh. . . . .” Nói đến đây cô đàn em lập tức ngượng ngùng nhìn Tùy Phong một chút, “Cùng Tùy, Tùy Phong.”

“Cơ thể anh hôm nay không tốt, có thể không đi ra ngoài, em hỏi Tùy Phong một chút rồi tính toán đến đâu chơi đi, kêu cậu ta mang em theo.”

“Nhưng, có thể sao?” Cô đàn em nhận được đáp án thì lập tức tràn ngập mong đợi nhìn về phía Tùy Phong.

Tùy Phong lười biếng ngáp dài một cái, “Tối hôm qua ngủ không ngon, tí nữa muốn ngủ bù, có lẽ sẽ không ra khỏi cửa.”

“Chuyện đó. . . . . Buổi chiều thì sao?” Mặc dù em gái có chút thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.

“Buổi chiều bọn Sở Điềm sẽ leo núi xong trở về.”

Ý từ chối rất rõ ràng, em gái tìm không ra cớ gì, chỉ có thể thất vọng rời đi.

“Đàn em muốn hẹn cậu ra ngoài, cậu cứ từ chối như vậy sao?”

Tùy Phong nửa ngồi nửa nằm trên giường.

Phong: Người muốn hẹn với em rất nhiều, nếu mỗi một người em đều đồng ý, vậy còn cần phải làm việc khác sao?

Lời nói này của Tùy Phong không có chút khiêm tốn, nghe vào còn có chút tự luyến, nhưng quả thực là lời nói thật. Nhớ tới bữa dạ tiệc Trung Thu lúc Tùy Phong vừa mới lên sân khấu, một đám em gái dịu dàng lập tức hóa thân thành sói tru kêu vang trong nháy mắt, chỉ sợ đời này của Trang Uẩn cũng sẽ không bao giờ quên.

Nhưng, dù là lời nói thật, cũng không cần cậu bày ra cái vẻ mặt đắc ý đến như vậy đâu! Giọng điệu này, giống y chang tổng tài bá đạo, không hề phù hợp với tuổi tác và dáng vẻ của đàn em nhỏ cậu đâu!

Tùy Phong thấy vẻ mặt của Trang Uẩn hình như không tốt lắm, chủ yếu là do trước đó nói quen những lời này với hai anh của mình, nên không kịp sửa đổi, hắn nhanh chóng gửi tới một tin nhắn.

Phong: Thật ra em là người rất chung tình.

Trang Uẩn liếc mắt quét qua Tùy Phong một vòng, “Nhìn không ra đấy, bộ dáng của đàn em cậu quá thu hút hoa đào, không được không được.”

Phong: Về sau anh sẽ biết.

Trong lòng Trang Uẩn tự nhủ, tôi biết thì để làm gì, không phải cậu nên nói rõ ràng với bà xã tương lai của mình mới đúng hay sao?

Phong: Chân anh còn đau phải không?

Trang Uẩn hít sâu một hơi, thật vất vả lắm mới dời lực chú ý đi lúc nói chuyện, “Cậu hết chuyện để nói rồi à!”

Phong: Hình như cốc Jacob có suối nước nóng, chúng ta có thể đi tắm suối nước nóng, tắm xong rồi thì sau ngày mai anh sẽ không còn thấy đau nữa.

“Thật hay giả?”

Tùy Phong kiên định gật đầu.

Trang Uẩn hơi động tâm, ở mãi trong phòng một ngày cũng rất nhàm chán. . . . . Nhưng cơn đau nhức này, đoán chừng ngày mai cũng không thể làm gì, bị cô đàn em lôi đi một chuyến, không thể làm chuyện gì, chỉ leo núi thôi mà cũng quá thảm rồi.

“Xa không? Nếu xa tôi đi không được.”

Phong: Không xa không xa, em đã xem bản đồ rồi.

“Vậy đi đi.” Trang Uẩn nói, “Có muốn kêu thêm đàn em nhỏ vừa rồi không?”

Tùy Phong lập tức vội vàng lắc đầu, phản ứng nhanh như vậy khiến cả Trang Uẩn cũng phản ứng không kịp.

“Thật ra tôi cảm thấy bề ngoài của cô đàn em nhỏ vừa rồi rất xinh, vậy mà cậu lại chướng mắt, xem ra mắt nhìn người của cậu rất cao.” Trên đường đến suối nước nóng, Trang Uẩn câu được câu không nói chuyện với Tùy Phong.

Phong: Anh không phải cũng không thích sao, còn nói em?

Trang Uẩn cũng là một bộ ‘tôi thèm vào‘ nhìn Tùy Phong, trong lòng tự nhủ phản kích này của cậu tôi cho max điểm. Nhưng tôi là gay đó đàn em, thân là gay, dù nữ sinh đẹp đến đâu cũng đều cảm thấy chướng mắt.

Tư thế đi đường của Trang Uẩn có chút cứng ngắc, cả hai chân đều không nhấc lên nổi, nếu như gần đấy có hủ nữ ẩn hiện khẳng định hai mắt sẽ lóe ra ánh sáng, sau đó hiểu sai.

Được sự giúp đỡ của Tùy Phong, hơi có chút chật vật mới đến được suối nước nóng, đến nơi Trang Uẩn lập tức thoải mái thở ra một hơi. Trách không được cốc Jacob hàng năm đều có nhiều du khách đến như vậy, muốn leo núi thì có thể leo núi, muốn tắm suối nước nóng thì có thể tắm suối nước nóng, còn có ‘Cổng Hạnh Phúc‘ hấp dẫn bao đôi tình nhân đến cầu nguyện, hơn nữa còn có Thảo Cầm Viên, mặc dù không thể so với những danh lam thắng cảnh cấp 4A, 5A (1), nhưng mấu chốt của nơi này chính là giá vé vừa túi tiền, dù cho giá cả bên trong khu du lịch đã sớm bù lại phần nào rồi. . . . .

Tùy Phong ngồi xuống, dựa lưng vào bên cạnh Trang Uẩn.

Trang Uẩn nhắm mắt lại, dễ chịu thật, anh giật giật chân, hình như không còn cảm giác đau nhức như trước đó nữa.

Vào lúc đang hưởng thụ, đột nhiên cảm giác được hình như trên đùi bị người ta sờ vuốt, chấn kinh đá một cái, cmn, dưới nước có yêu râu xanh nhìn trộm còn lấy tay mò! Ngay cả đàn ông cũng không tha!

Tùy Phong khó hiểu nhìn Trang Uẩn.

“Có người sờ chân tôi!”

“Là em sờ.” Tùy Phong nói, bởi vì không có điện thoại nên hắn chỉ có thể mở miệng.

Cơ thể Trang Uẩn lập tức mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng cách Tùy Phong ra xa một chút, một mặt hoá ra cậu dẫn tôi đến tắm suối nước nóng là có ý này, nhìn về phía Tùy Phong.

“Em giúp anh xoa bóp, ngày mai sẽ khoẻ hơn, yên tâm, em có kinh nghiệm.” Tùy Phong giải thích.

Một câu dài như vậy. . . . . Tùy Phong vừa dứt lời, đã thấy cả cơ thể Trang Uẩn chầm chậm trượt vào trong nước, cuối cùng ngay cả đầu cũng biến mất tiêu.

Tùy Phong giật nảy mình, mau chóng kéo người lên, “Anh sao vậy?”

Trang Uẩn yếu ớt dựa vào lực của Tùy Phong để chống đỡ, “Cậu. . . . . Đừng. . . . . Nói, nói chuyện.”

“Em biết anh không thích giọng của em, nhưng bây giờ không có điện thoại, anh cố chịu đựng một chút.” Cảm giác da thịt ma sát trong ngực rất tốt, khiến Tùy Phong còn muốn hưởng thụ thêm một chút nữa, nhưng vừa mới dứt lời, đã thấy người trong ngực mình mềm nhũn hơn rồi trượt xuống một chút, hắn không ngừng cố gắng kéo lên.

Trang Uẩn đã nói không ra lời, chỉ có thể yếu ớt dựa vào người Tùy Phong, cũng không đoái hoài tới việc hai người không mặc quần áo, vốn ngâm mình trong suối nước nóng, lại có giọng nói Tùy Phong văng vẳng bên tai, cảm giác toàn thân đều phiếm hồng, nóng quá.

Tùy Phong tất nhiên cũng cảm thấy được nhiệt độ trên người Trang Uẩn, không thể nào, mới ngâm được mấy phút đã có phản ứng lớn như vậy? Tùy Phong giật mình, mau chóng ôm người chạy ra khỏi suối nước nóng.

Trang Uẩn nhịn không được khẽ hừ nhẹ, Tùy Phong nghe vào trong tai, cảm giác trên người mình đang nóng lên.

Trang Uẩn nằm trên mặt đất, mặc dù cơ thể mềm nhũn như không còn là của chính mình, nhưng não vẫn còn rất rõ ràng, thật là mất mặt quá đi. . . . . Anh không muốn, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào khống chế được cái phản ứng này.

Tùy Phong lo lắng nhìn anh, “Anh không sao chứ? Có muốn trở về không?”

Trang Uẩn khó khăn lắc đầu, tôi đã gấp đến sắp khóc rồi, cậu đừng có nói nữa mà!

Giống như nghe được tiếng lòng của Trang Uẩn, Tùy Phong ngậm miệng lại, khó có lúc khẩn trương lại thêm chút luống cuống, trong lòng hắn nghĩ Trang Uẩn mắc phải bệnh xấu nào đó, lúc trở về nhất định phải hỏi cho rõ ràng, về sau mình tốt xấu gì cũng biết chuyện nào không thể làm.

Tùy Phong im lặng, Trang Uẩn nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó vội vàng nói, “Cậu đừng nói chuyện với tôi, để tôi bình yên ngâm suối nước nóng.”

Tùy Phong khẽ giật mình, nhìn Trang Uẩn hình như đã tốt hơn một chút, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nghe thấy câu Trang Uẩn nói, trong lòng lại có chút không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu.

Trang Uẩn lại từ từ đi xuống nước, ánh mắt Tùy Phong hơi bận tâm nhìn theo anh, chờ trong chốc lát cũng không thấy Trang Uẩn có dị thường gì nữa, mới thoáng an tâm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Cấp 4A, 5A:

+ Hiện nay, Trung Quốc đã chia mức chất lượng của khu du lịch từ cao xuống thấp thành 4 cấp độ, đó là AAAA, AAA, AA và A-level. Địa điểm danh lam thắng cảnh cấp 4A là địa điểm phù hợp với Tiêu chuẩn quốc gia về phân loại và đánh giá mức độ chất lượng của các địa điểm ngắm cảnh, du lịch và các biện pháp hành chính để đánh giá các địa điểm chất lượng của từng danh lam thắng cảnh theo đánh giá ban đầu của Ủy ban xếp hạng chất lượng danh lam thắng cảnh của tỉnh.

+ 5A là một bộ hệ thống đánh giá chất lượng tiêu chuẩn, được quy định toàn diện từ tám khía cạnh: vận tải du lịch, du lịch, an toàn du lịch, y tế, dịch vụ bưu chính viễn thông, du lịch và mua sắm, quản lý toàn diện, bảo vệ tài nguyên và môi trường, trung tâm nổi bật đối với khách du lịch. Nhấn mạnh vào nhu cầu của con người, Tổng cục Du lịch đã cho ra mắt danh lam thắng cảnh du lịch thí điểm cấp 5A, để chọn lựa một nhóm các sản phẩm du lịch chất lượng cao, cạnh tranh quốc tế.

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 09 ☆ Ngủ Cùng Một Chỗ

Chương 09 ☆ Ngủ Cùng Một Chỗ

Ngủ Chung

Trang Uẩn với Tùy Phong vừa xuống dưới chân núi thì đã mệt mỏi như chó chết, chân run rẩy đến mức như không còn là của bản thân. Sau khi đi qua ‘Cổng Hạnh Phúc‘, anh mới phát hiện ra nơi bọn họ vừa đến không phải là đỉnh núi, muốn đến đỉnh còn phải đi thêm một đoạn đường dài. ‘Cổng Hạnh Phúc‘ này giống như một đường thông hướng đến cửa đỉnh núi vậy.

Lúc này Trang Uẩn lập tức đáng thương nhìn Tùy Phong, sợ hắn sẽ vươn tay ra lần nữa, muốn lôi kéo mình đi.

Cũng may Tùy Phong có lương tâm phát hiện ra, cuối cùng không đi lên nữa, mà mang anh xuống núi. Trang Uẩn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời muốn nói một tiếng không có duyên với cô em gái đã nói gặp lại nhau trên đỉnh núi kia, sau đó vui mừng đi xuống.

Tâm tình đã đổi sang vui vẻ, nhưng cơ thể lại mệt mỏi đến mức theo không kịp vui vẻ trong lòng, một đường xuống núi như đi trên thảm đinh. Nếu như không phải Tùy Phong còn đang vịn lấy anh, thì anh đã run chân đến mức chỉ sợ sẽ trực tiếp lăn xuống dưới.

Trở về nhà nghỉ, Trang Uẩn lập tức ngã thẳng lên giường, nhanh chóng cảm thấy đây mới chính là Thiên Đường. Lại nhìn qua Tùy Phong một chút, người kia như không có việc gì, còn thu xếp đồ đạc. . . . . A, hoá ra là lấy quần áo. Trang Uẩn cụp nửa mí mắt, nhìn Tùy Phong cởi áo thun ngay trước mắt mình.

Do thực sự quá mệt mỏi, nên khi nhìn thấy Tùy Phong cởi trần ở ngay trước mặt mình anh cũng không kịp phản ứng. Lúc Tùy Phong cầm lấy quần áo vừa thay mang đi giặt thì có nhìn qua Trang Uẩn một chút, phát hiện anh không có phản ứng đặc biệt gì, lập tức tiến thẳng vào phòng tắm, vẻ mặt có chút. . . . . Phiền não.

Trang Uẩn nằm trên giường đánh ngáp một cái, sau đó mí mắt rốt cuộc chịu không nổi. Trước khi ngủ, cảm giác duy nhất trong lòng của anh chính là —— Mệt mỏi, quá mệt mỏi.

Chỉ tắm rửa sơ qua một chút, sau khi Tùy Phong ra ngoài vốn định gọi Trang Uẩn đi tắm, kết quả vừa đi tới, lập tức phát hiện ra Trang Uẩn đã ngủ thiếp đi.

Hắn lau sạch sẽ những nơi còn ướt trên cơ thể, mặc quần áo vào xong, mới nhẹ nhàng đi đến trước giường Trang Uẩn. Trang Uẩn duy trì tư thế nằm sấp, đầu nghiêng qua một bên, hai cánh tay đều đặt dưới đầu, hai đùi duỗi thẳng rạng ra, bàn chân còn đặt ở bên ngoài giường, bởi vì còn chưa cởi giày.

Tùy Phong nhìn một hồi lâu, rốt cục nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng đụng đụng mặt Trang Uẩn, Trang Uẩn không có phản ứng gì, giống như không nhận ra được chút động tác nhỏ này.

Tùy Phong đi đến cuối giường, hơi uốn gối, chân sau quỳ trên đất, cởi giày cùng vớ của Trang Uẩn ra. Sau đó muốn nhẹ nhàng ôm lấy anh, thay đổi tư thế ngủ khác, nằm sấp ngủ không tốt.

Có điều, hắn đã đánh giá thấp trọng lượng của Trang Uẩn, mặc dù nhìn Trang Uẩn khá gầy gò, nhưng dẫu sao cũng là con trai, hơn nữa lại không thấp, ôm lần đầu tiên không thành công, còn quấy rầy đến giấc ngủ của Trang Uẩn, nghe thấy Trang Uẩn “Ưm” lên một tiếng.

Tùy Phong vô thức thả nhẹ hô hấp. Tùy Phong ngồi ở bên giường, thử nghĩ ra rất nhiều cách muốn giúp anh xoay người, nhưng không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của anh thì dường như không thể nào thực hiện được.

Không đợi Tùy Phong nghĩ ra được cách nào, bản thân Trang Uẩn rụt chân dịch lên trong vô thức. Tùy Phong mới chú ý tới điểm này, vừa lúc Trang Uẩn đi vào cửa thì lập tức mở điều hoà nhiệt độ lên, nhiệt độ không thấp, hắn vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa thì nhìn thấy là 27 độ.

“Rõ ràng ra nhiều mồ hôi như vậy, nên ngủ không thoải mái mới đúng chứ?” Tùy Phong nhìn thấy áo thun dúm dó mặc trên người Trang Uẩn thì nhíu mày, cực kỳ muốn lột nó xuống.

Tùy Phong kéo một bên chăn nhỏ ra, giúp anh đắp lên, nhưng không giúp anh sửa lại tư thế ngủ, về sau sẽ chầm chậm nghĩ cách. Đắp kín mền, Tùy Phong muốn nhìn lại một chút, kết quả vừa liếc mắt đã thấy khuôn mặt Trang Uẩn hơi hồng.

Hắn vô thức “Ừm?” một tiếng, sắc mặt lúc nãy rõ ràng vẫn còn rất tốt mà. Hắn đặt mặt mình trên trán đối phương so nhiệt độ, mặt Trang Uẩn quả thực ấm hơn của hắn một chút, nhưng chắc không phải sinh bệnh.

Hắn mới nhớ tới, vào buổi sáng khi còn ở trên xe, mặt Trang Uẩn cũng hồng như vậy, có điều khi đó là lúc vừa tỉnh ngủ, chẳng lẽ khi Trang Uẩn đang ngủ mặt sẽ bất giác đỏ lên sao? Hắn hình như đã phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị.

Tùy Phong vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ra từng sợi tóc rối che mất đôi mắt của Trang Uẩn, ngón tay duỗi thẳng một chút, tựa hồ chỉ cần đặt lên thì có thể che khuất khuôn mặt anh.

Biết trong lúc Trang Uẩn ngủ mơ, khẳng định sẽ không nghe được tiếng hắn nói, thế nên hắn yên tâm mở miệng, “Em cuối cùng cũng tìm được anh. . . . .”

“Em muốn mãi đặt anh trong lòng bàn tay của mình, sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thời cơ lợi dụng nữa.”

Trang Uẩn tựa như nghe được tiếng của Tùy Phong, từ từ dịch về phía hắn, một tay vô thức đưa lên, mò đến tay Tùy Phong, nắm lấy nó trong tay của mình, sau đó. . . . . Ngủ càng sâu hơn.

Sắc mặt Tùy Phong tối sầm, rốt cục nhịn không được leo lên trên giường. Giường đơn thì thừa sức cho một người nằm, tuy hai tên đàn ông to cao chen chúc nhau cùng một chỗ có khó chịu, nhưng Tùy Phong vẫn không thèm để ý đến chuyện này chút nào.

Trong lúc Trang Uẩn ngủ mơ hình như cảm giác được bên cạnh có người, theo thói quen dịch lại gần chỗ Tùy Phong, tuy thả bàn tay ra, nhưng lại đổi thành ôm eo, anh rốt cục cũng đổi tư thế, đặt đầu mình ở trên người Tùy Phong, còn rụi rụi, sau đó tiếp tục ngủ say thêm lần nữa.

Tùy Phong cũng ôm lấy Trang Uẩn, nhưng hắn lại cực kỳ không vui, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm Trang Uẩn, chậm rãi mở miệng, “Là hắn ta dung túng anh rồi dưỡng thành cái thói quen này sao. . . . .”

Chỉ cần cảm giác thấy bên cạnh có người sẽ ôm chặt theo thói quen, lúc ngủ chính là lúc không có phòng bị nhất, tất cả phản ứng đều dựa theo ý thức, theo thói quen, nhưng cũng là phản ứng chân thật nhất.

Chỉ cần nghĩ đến việc từng có tên đàn ông ôm người trong ngực ngủ như hắn lúc này, khiến cho Trang Uẩn dù ở trong mơ cũng ỷ lại như vậy, thậm chí bọn họ còn làm chuyện thân mật hơn nữa, tâm tình của hắn lập tức tràn ngập tâm tư đố kị, tay ôm người nhịn không được càng dùng thêm sức.

Trang Uẩn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, Tùy Phong mới tỉnh ra thả nhẹ sức tay, nhưng vẻ chiếm hữu trên khuôn mặt vẫn không giảm chút nào, “Anh là của em. . . . . Về sau cũng chỉ có thể là của em. . . . .”

Trang Uẩn nằm trong ngực Tùy Phong co rúm lại một chút, trên mặt càng thêm đỏ.

Trang Uẩn thật sự rất mệt mỏi, bởi vậy vào ban tối khi Sở Điềm đến gõ cửa gọi bọn họ đi ăn cơm anh cũng không nghe thấy, thậm chí lúc anh mơ mơ màng màng bị Tùy Phong đánh thức, ăn một bát mì hoành thánh nhỏ, anh cũng không nhớ rõ. Tựa như cảm thấy mình vừa ngủ một giấc thì lập tức đến hừng đông.

Thời điểm Trang Uẩn tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đều đau nhức, nhất là hai chân, cảm giác đau đến mức như không còn là của chính mình nữa.

Cuối cùng vào lúc anh đưa tay muốn xoa bóp thì nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng, tay của anh bị nắm chặt. . . . . Giống như bên cạnh có người. . . . . Anh hơi cứng đờ giật giật đầu. . . . .

Vì sao mình lại nằm trong ngực của Tùy Phong chứ!

“Cậu, cậu. . . . . Tôi. . . . .” Trang Uẩn có chút ngây ngốc, bởi vì cơ thể quá khó chịu, khiến anh không thể không suy nghĩ nhiều. . . . . Mặc dù anh chưa từng làm, nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng nhìn thấy heo chạy!

Trang Uẩn nhịn không được lùi về sau một chút, trong lúc vô tình lại đụng phải chân Tùy Phong. . . . . Để trần, không có mặc quần. . . . .

Tùy Phong hình như nhận ra anh đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng lại không hề giải thích, nhìn thấy Trang Uẩn thật sự hơi luống cuống, hắn mới cầm tay anh, đặt trên người chính bản thân anh.

Thời điểm Trang Uẩn sờ thấy quần áo của mình, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, về sau rốt cục cũng tỉnh ngộ. . . . . Nếu quả thật đã xảy ra chuyện, trên người anh sẽ không còn mặc quần áo của ngày hôm qua, quần áo. . . . . Ngày hôm qua?

Trang Uẩn phủi đất một chút thì lập tức nhớ ra, toàn thân đau nhức, khiến anh ngồi thẳng không nổi, “Đau quá. . . . .”

Không có làm ‘chuyện xấu‘, cơ thể anh đau lâu như vậy là bởi vì hôm qua leo núi. Giống như mỗi lần anh chạy 1000m xong về sau đều sẽ cảm thấy đau nhức như vậy.

Tùy Phong muốn đưa tay giúp anh xoa bóp, nhưng vào lúc vừa đụng tới, Trang Uẩn không biết vì sao lại nhanh chóng né qua một bên, sau đó lại “Ưm” lên một tiếng. Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn tránh, chính là cảm thấy có chút kỳ lạ, “Tôi, tôi đi tắm. . . . .”

Anh nhìn thoáng qua người nằm trên giường kia căn bản không hề động đậy, trong lòng nghi ngờ vì sao hai người bọn họ lại ngủ chung trên giường lớn.

Chờ sau khi Trang Uẩn tiến vào trong phòng tắm, Tùy Phong mới mất bình tĩnh. . . . . Vừa rồi Trang Uẩn chỉ là không cẩn thận đụng phải chân của hắn, hắn lập tức phát hiện bản thân lại có chút phản ứng. Nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, tưởng tượng ra dáng vẻ Trang Uẩn tắm rửa, dưới thân lập tức đứng dậy hoàn toàn.

Sau khi Trang Uẩn tắm rửa xong đi ra thì đã đổi sang áo tay ngắn quần dài, khiến Tùy Phong đang muốn nhìn thêm một chút phải thất vọng.

Một lát sau, cửa bị gõ vang.

Lần này không phải một mình Sở Điềm tới, sau lưng còn có hai em gái đi theo, chính là hai người muốn chụp lén Tùy Phong đó, các cô tò mò đánh giá gian phòng, khi thấy Tùy Phong lười biếng nằm trên giường còn chưa dậy, hai mắt lập tức sáng lên, nam thần vừa mới tỉnh ngủ, rất muốn nhào tới. . . . .

Sở Điềm hiển nhiên không hề hoa si như bọn họ, “Đàn em còn chưa dậy à. Đàn anh, khoảng chín giờ bọn em định xuất phát đi leo núi, các anh tranh thủ thời gian xuống dưới ăn điểm tâm đi, cơ thể của anh có còn mệt mỏi hay không?”

Nghe được hai chữ ‘leo núi‘ này, Trang Uẩn vô thức lắc người một cái.

Mà trong bụng hai cô em gái đứng sau lưng kia lại nở hoa, leo núi nha, leo đến nửa đường không thể đi, còn có thể nhờ nam thần, nói không chừng còn có thể nằm trên lưng. . . . . Nghĩ tới đây, lập tức đỏ bừng mặt.

“Không, anh không đi đâu.”

“Đàn anh, anh phải đi theo đám đông chứ, chúng ta tới đây để vui chơi mà!”

Trang Uẩn thở dài, “Ách, chiều hôm qua anh với Tùy Phong đã leo rồi, hiện tại chân còn đau nhức, thực sự bò không nổi nữa.”

“A?” Sở Điềm sững sờ, thấy Tùy Phong gật đầu, lại hỏi tiếp, “Các anh leo đến ‘Cổng Hạnh Phúc‘ rồi à?”

Trang Uẩn gật gật đầu, ‘Cổng Hạnh Phúc‘ có ý nghĩa gì, vì sao lại khiến Sở Điềm cố ý nói ra chuyện này chứ.

“Vậy là tốt rồi, có chụp hình không? Nếu không thì thật đáng tiếc, rất nhiều người đều muốn quay về phía trước ‘Cổng Hạnh Phúc‘ để chụp hình làm lưu niệm đấy.”

“Có truyền thuyết gì à?”

“Đương nhiên là có, khi chụp hình mà nắm vành tai của đối phương rồi quay người đứng trước ‘Cổng Hạnh Phúc‘, thì sẽ được hạnh phúc. Có điều bình thường đều là người yêu cùng đi.” Sở Điềm phát hiện ra ảnh chụp đặt trên tủ đầu giường, lập tức chầm chậm cầm lên xem, “Phụt, tại sao nhìn cả người anh đều không có sức sống vậy.”

“Đàn em có nắm vành tai của anh này, cậu ấy sẽ mang lại cho anh hạnh phúc.” Sở Điềm nói xong lời này thì nhanh chóng cảm thấy hơi là lạ, có điều lại không suy nghĩ gì nhiều, “Vậy các anh hôm nay cứ đi lung tung đi~ Được rồi, bọn em đi đây.”

Trang Uẩn gật đầu, tâm tư hơi loạn nhìn Tùy Phong một chút, hắn đã sớm biết ý nghĩa của ‘Cổng Hạnh Phúc‘ nên mới cứng rắn muốn kéo anh leo núi sao?

Trang Uẩn vô thức sờ lên vành tai của mình, tâm trạng khó hiểu.

Tùy Phong nhìn vẻ mặt của Trang Uẩn, mỉm cười.

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 08 ☆ Mệt Chết Người

Chương 08 ☆ Mệt Chết Người

Leo núi

Tùy Phong cùng Trang Uẩn nói là đi xung quanh một chút, kết quả đi tới đi lui, nhanh chóng đi đến giữa sườn núi.

Trang Uẩn cong lưng thở hổn hển vài lần, rốt cục nhìn thấy được một băng ghế trên một hòn đá nhỏ, anh lập tức vẫy vẫy tay với Tùy Phong, “Bò không nổi nữa rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi lâu mới thấy hắn chậm chạp đi tới, nhìn Tùy Phong đi rất ung dung, tuyệt không có vẻ mệt mỏi, Trang Uẩn đột nhiên nhớ tới hình dung đầu tiên của Sở Điềm về Tùy Phong —— Không khác gì động vật thân mềm, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.

Trang Uẩn quét mắt qua nhìn Tùy Phong từ đầu đến chân, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ đó đấy.

Tùy Phong thấy Trang Uẩn nhìn chằm chằm vào mình nhưng lại không nói lời nào, nghi hoặc nhìn lại.

“Cậu không mệt à?”

Tùy Phong lắc đầu.

“Nói đến đây mới nhớ, tại sao chúng ta lại đi leo núi chứ! Mệt quá đi mất! Trở về đi có được không?” Ngoại trừ bình thường lên lớp cùng đi làm thêm, Trang Uẩn cơ hồ đều trốn trong ký túc xá, thể lực không tốt chút nào, mỗi khi gần đến bài kiểm tra cuối kỳ môn chạy 1000m của mỗi năm học, đều chính là cơn ác mộng ghê rợn nhất của anh.

Trang Uẩn không hề chớp mắt nhìn Tùy Phong, chỉ cần hắn gật đầu một cái, khẳng định Trang Uẩn sẽ lập tức khôi phục thể lực chạy thẳng xuống núi.

Tùy Phong duỗi ra một cánh tay, vươn tới trước mặt Trang Uẩn, ý chính là —— Em kéo anh đi.

Trang Uẩn thật sự rất muốn đi tìm chết, tại sao Tùy Phong lại cứ một mực muốn leo lên núi chứ.

Ngón tay Tùy Phong có khớp xương rõ ràng lại thon dài, nghe nói người mất khống chế với bàn tay đều thích kiểu bàn tay như thế này, dùng bàn tay xinh đẹp này để thắt nút áo sơmi hoặc đeo caravat, chính là động tác tay mà người mất khống chế với bàn tay khó lòng cưỡng lại nhất.

“Anh không đi, vậy chúng ta nói chuyện phiếm nhé.” Tùy Phong đột nhiên mở miệng nói.

Trang Uẩn hoàn toàn không có đề phòng, chân lập tức mềm nhũn, may mắn bản thân anh vẫn còn đang ngồi, nếu không đã trực tiếp bổ nhào ra rồi. Anh chậm chạp, sau đó nhìn về phía Tùy Phong, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn chớp động ánh sáng không giống như bình thường, anh vừa nhìn đã biết vừa rồi Tùy Phong nói chuyện không phải do quên, mà là cố ý.

Tiếp tục leo núi hay là tiếp tục nghe Tùy Phong nói chuyện? Rõ ràng muốn hưởng thụ cái sau, nhưng Trang Uẩn không thể không rưng rưng lựa chọn leo núi.

Anh duỗi ra năm ngón tay về phía Tùy Phong, “Vậy, vậy nghỉ ngơi 5 phút.”

Tùy Phong gật đầu, tựa như còn toát ra vẻ thất vọng, giống như cực kỳ hi vọng Trang Uẩn lựa chọn việc nói chuyện phiếm.

5 phút vừa qua, tay Tùy Phong lại đưa qua lần nữa, Trang Uẩn cực kỳ kiên cường không nắm lấy, tự mình có thể bò động, kết quả thêm 5 phút sau, anh lập tức hối hận. . . . .

Tùy Phong đã tận lực thả chậm bước chân chờ anh, tốc độ của anh quả thật có thể nói là chậm như rùa bò. . . . . Thật mệt mỏi, mệt đến mức khi nhìn Tùy Phong đang đi phía trước bèn muốn hỏi một câu còn bao lâu nữa mới đến đỉnh núi, nhưng làm thế nào cũng mở miệng nói không xong, bờ môi giật giật, trong lòng cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trang Uẩn cam chịu ngồi xuống trên cầu thang đá. Bởi vì sợ cản trở đường đi của người khác, nên anh khó khăn mười phần dịch dịch sang bên cạnh, dịch đến vị trí xa nhất.

Em gái luôn một mực đi theo phía sau bọn họ thở hổn hển, thấy vậy lập tức cúi người xuống, “Anh không lên nữa sao?”

Trang Uẩn ngẩn người, chớp mắt nhìn em gái kia mấy lần, mới xác định mình không quen biết cô.

“Tôi đã đi theo anh cả một đường rồi, nhìn thấy anh nghỉ ngơi nhiều lần ghê, thể lực như vậy là không được đâu nha.”

Trong lòng Trang Uẩn lập tức hơi tỉnh táo.

“Ai nha, tôi không có ý gì khác đâu, là do nhìn thấy hai người các anh đẹp trai ghê đấy.” Em gái cười cười, sau đó đứng thẳng lưng, vẫy vẫy tay về phía dưới, “Anh nhanh lên nào~ “

Trang Uẩn đặt cằm trên đầu gối, nhìn xuống dưới thì thấy một cậu thanh niên thanh tú, đều cực kỳ chật vật giống như anh, lập tức tràn ngập đồng cảm.

Em gái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi xuống dưới mấy bậc cầu thang, phàn nàn nói, “Thể lực của anh thật tệ.”

“Mệt quá, mệt quá. . . . .” Thanh niên kia nói chuyện cũng không quá trôi chảy, có điều còn tốt hơn Trang Uẩn rất nhiều, Trang Uẩn bây giờ căn bản đã mệt đến nỗi không thể nói nổi một câu.

So sánh qua, cô em gái kia quả thật rất mạnh mẽ.

Thời điểm em gái kia lôi kéo cậu thanh niên đi qua bên người Trang Uẩn, Trang Uẩn vẫn còn ngồi trên đất nghỉ ngơi, em gái cười với anh, “Đi không được thì để bạn trai anh kéo anh đi đi~ Tôi thấy anh ấy đợi anh rất lâu rồi đó, nhớ anh ta còn chưa chịu chủ động mở miệng nói gì đâu, quả thật là một tên đàn ông ngoài lạnh trong nóng mà. . . . . Tôi cùng bạn trai đi trước, gặp lại trên núi~ “

Bạn trai? Trang Uẩn hơi sững sờ, xem như hiểu được vì sao cô em gái kia theo bọn họ một đường, hóa ra cũng là hủ nữ? Hay nói cách khác chính là hủ nữ não bổ, anh cùng Tùy Phong có chỗ nào giống người yêu chứ.

Tùy Phong rõ ràng giống như một người chăn trâu, còn anh chỉ thiếu cái khoen mũi trên mặt nữa thôi là giống rồi. . . . . Trang Uẩn muốn mở miệng phủ nhận, nhưng cuối cùng chỉ nhúc nhích bờ môi một chút, được rồi, vẫn là nên tiết kiệm chút khí lực đi.

Lúc này, một bàn tay lần nữa ngả đến trước mặt anh, anh vô thức đưa tay vỗ một cái, có điều rất nhanh lại nắm chặt, rất sợ sẽ đuổi người ta chạy mất lần nữa.

Người Tùy Phong hơi gầy, nhưng cánh tay lại rất có lực, chí ít Trang Uẩn cảm thấy thời điểm hắn kéo mình dậy đặc biệt nhẹ nhàng. Vừa mới đứng lên, trước mắt Trang Uẩn đột nhiên tối sầm hai giây, lắc lắc đầu, mới tốt lên được một chút, có điều cả người đều đổ nhào về phía Tùy Phong.

Tùy Phong duỗi ra một cánh tay khác, ôm lấy bờ vai của anh, giúp anh đứng vững. Hai người hơi sát lại gần nhau, Trang Uẩn đã vã ra không ít mồ hôi, cảm thấy cả người đều có mùi bẩn, nhưng Tùy Phong tựa hồ vẫn sạch sẽ khoan khoái như trước, điều duy nhất chứng minh Tùy Phong kỳ thật cũng phí chút thể lực đó chính là, lòng bàn tay có chút mồ hôi.

“Cậu kéo tôi đi đi. . . . . Thực sự đi không nổi nữa rồi. . . . .”

Mượn chút lực của Tùy Phong, nhưng Trang Uẩn vẫn cảm thấy chân mình nhấc lên không nổi, nhìn thân ảnh Tùy Phong lôi mình đi, anh quả thật rất muốn vứt bỏ mặt mũi trực tiếp nhào tới treo trên người hắn, để hắn khiêng mình đi.

Nửa túm nửa bò, Trang Uẩn rốt cục cũng thấy được ‘đỉnh núi‘, có vài du khách, hơn nữa còn có một quán cà phê, hoàn toàn khác biệt với các quán cà phê khác, bởi vì quán cà phê này là nhà gỗ, nhưng căn phòng lại không lớn. Anh phát hiện chỗ một cây cầu dây ở gần đó tụ tập không ít người, không biết đang làm gì.

Anh lại không còn dư sức đi tìm hiểu, thấy có người đến ngồi trong quán cà phê, anh cũng trực tiếp úp sấp bất động ở nơi đó, đời này của anh không cần leo núi, không cần phải làm chuyện không dành cho con người!

Nằm hai phút, cảm giác tốt hơn được đôi chút, anh mới ngồi dậy, nhìn bốn phía một chút, không biết Tùy Phong đã chạy đi đâu.

Anh nhìn người người đang xếp hàng chỗ cầu dây, thấy được cô em gái vừa mới nói chuyện với anh, cô nàng cũng đang lôi kéo bạn trai xếp hàng ở đấy.

Đột nhiên một cây kẹo đường xuất hiện ngay trước mắt Trang Uẩn, anh ngẩn người, nhìn thấy người cầm cây kẹo đường là Tùy Phong, anh lại choáng váng đến phát ngốc, “Cậu mua được ở đâu vậy?”

Đầu Tùy Phong hướng về phía bên cạnh quán cà phê.

“Cho tôi à?” Thấy Tùy Phong gật đầu, Trang Uẩn cũng không ngại đưa tay nhận, cắn một miếng, vừa mềm mềm lại ngon ngọt, cảm giác hòa tan ở trong miệng thật tốt. Tựa như được bổ sung thêm không ít thể lực.

Kỳ thật Trang Uẩn khi còn bé vẫn luôn muốn được ăn kẹo đường, chỉ là không có cơ hội, sau khi trưởng thành cũng có gặp được mấy người bán kẹo đường, nhưng anh lại cảm thấy một thằng con trai cao to cầm một cây kẹo đường thì cực kì kỳ quái, nhưng mỗi lần thấy đều quay lại nhìn theo nơi đó vài lần, rồi sau đó lại nhịn đau đi qua.

Tại sao Tùy Phong lại biết mình vẫn luôn muốn ăn kẹo đường chứ? Chắc hẳn chỉ là trùng hợp thôi ha.

“Cậu cũng ăn đi, rất ngọt ~” Trang Uẩn chủ động đưa tới, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, anh làm thế này không phải là muốn cho Tùy Phong ăn nước miếng của mình sao, nghĩ như vậy bèn muốn rụt tay lại, nhưng chỉ thấy Tùy Phong ngồi xổm xuống, cúi đầu, cắn một miếng.

Trang Uẩn nhìn vào nơi thiếu mất một lỗ hổng, miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là ở một nơi khác, hung hăng cắn một miếng y hệt.

Ăn xong kẹo đường, Tùy Phong ra hiệu cho Trang Uẩn, Trang Uẩn nghi hoặc, lập tức nhìn thấy Tùy Phong mang mình đi đến bên cây cầu dây kia.

“Chúng ta cũng phải xếp hàng sao?” Trang Uẩn vừa nhìn mấy cặp đôi, tựa hồ đều là hai người cùng đi qua, sau đó xoay lưng về phía đối diện đầu cầu dựng máy ảnh chụp hình, không biết muốn làm gì, đại khái đây cũng là một trong những hoạt động đặc sắc ở nơi này đi.

Trang Uẩn bị cận thị một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, lúc sắp đến lượt bọn họ, anh cuối cùng mới nhìn thấy rõ ở trên cổng đầu cầu đối diện có gắn tấm bảng hiệu, trên đó có viết ‘Cổng Hạnh Phúc‘.

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 07 ☆ Giao Lưu Điện Thoại

Chương 07 ☆ Giao Lưu Điện Thoại

Điện Thoại

Trang Uẩn ở lại trên YY được một lúc, cảm giác không có gì hay bèn rời đi. Sau đó chạy qua QQ dòm bình luận nhóm mình một chút. Không nghĩ tới chính chủ anh đây đã ở ẩn một năm rồi, nhưng người trong nhóm tình cờ vẫn sẽ nói chuyện trên trời dưới đất, có đôi khi còn trò chuyện rất nhiệt tình.

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Chuyện nam thần yêu đương đúng là không thể nghi ngờ mà 〒_〒

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: CMN. . . . . Thanh Thần sama lên đây lúc nào? Tôi luôn cực kỳ chú ý mà, tại sao lại không biết?

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Tình Thiên: 0. 0 Thế nào lại vậy, Thanh Thần sama lên rồi? Đừng có ngăn tôi, tôi đã ghim chữ mấu chốt rồi đấy /(ㄒoㄒ)/~~

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Nam thần mà Thần Phong nói không phải Thanh Thần sama đâu? Cậu ta đã thay lòng đổi dạ rồi, giống như Thanh Khê vậy o( ̄ヘ ̄o#) @Chủ nhóm mau đá phản đồ ra khỏi đây đi!

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Mặc dù người tôi nói quả thực không phải là Thanh Thần sama, nhưng tôi thật sự không có làm phản mà, tôi còn yêu tha thiết Thanh Thần sama lắm, anh ấy là ca sĩ đầu tiên tôi biết đến khi rơi vào giới này mà, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt 〒_〒

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: @Thanh Khê có người copy lời kịch của cậu kìa.

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Tình Thiên: Hoá ra không phải là Thanh Thần sama, làm tôi cao hứng hụt một trận, chạy.

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Trầm Trầm: Nam thần của Thần Phong là ai? Gần đây tôi lật tung cả giới võng phối đều không hề nghe nói tới sama công bố tình cảm lưu luyến với ai nha, thực hiếu kì 0. 0

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Trong Cổ Phong ấy! Đại thần Phong Khởi của tôi @_@

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Tôi cũng quan tâm đến đại thần Phong Khởi nữa, chuyện này không tính là công bố tình cảm đâu, mặc dù hai ngày nay trên Weibo rất mập mờ không rõ, nhưng cũng có thể là bạn bè nhiều năm không gặp mà.

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: CMN? Đại thần Phong Khởi, tôi đã bỏ qua chuyện vui gì rồi? Nhanh qua Weibo bồi bổ.

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Tát cậu tỉnh này, nếu là bạn bè bình thường, đại thần Phong Khởi sẽ dùng loại giọng điệu đấy à, cái gì mà em tới tìm anh, anh lại chán ghét giọng nói của em, phải làm sao bây giờ. Quả nhiên đại thần đã từng thích người mà mình mới gặp thoáng qua, sau đó nhiều năm trôi đi mới có thể gặp lại, đại thần ngay lập tức có quyết tâm cố gắng theo đuổi một lần!

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Trầm Trầm: Anh ấy? Hoá ra đại thần đã lôi người ra khỏi tủ rồi à?

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: . . . . . Mặc dù bình luận bên dưới đều não bổ như vậy, nhưng vẫn không nên đào sâu chuyện của đại thần trên 3D đâu, đại thần không chủ động nói mọi người cũng không cần thêm mắm thêm muối, bổ não không đầu không đuôi, còn tuyên truyền bốn phía. . . . . Những năm gần đây bởi vì những chuyện như vậy nên đã ép lui không ít đại thần, tiểu thần đấy. . . . .

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Ai, là tôi chế ra. Về sau sẽ không nói nữa QAQ

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Trầm Trầm: (ngậm miệng) Tôi cũng không phải là người thích nhiều chuyện, kể từ khi Thanh Thần sama bởi vì nguyên nhân tương tự nên lui về ở ẩn, tôi cũng không còn muốn tiếp tục đụng tới cái giới hỗn loạn đấy nữa rồi.

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Vi Lương: Gạo phèn này lẽ nào lại lớn! Chán ghét đến mức giống như muốn khóc! Nhìn hắn vẫn ly hôn phong thấp sâu sắc trong giới này tôi liền muốn hưởng mùi anti hắn! Dính lên đại thẩm rồi lưu trữ ca khúc mới kéo theo thật nhiều fan hâm mộ liền hoàn mỹ khiến cho Thanh Thần sama bị mẹ nó người trong đảng đánh đến như vậy! ! ! ! !

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: . . . . . Cái tên thụ đánh sai chữ nhà cậu thắng rồi!

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Trầm Trầm: Tôi xem nhiều lần vẫn không hiểu, yên lặng chui đi, mặc kệ @Chủ nhóm

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: 【 Mời xem bản phiên dịch của Sơ Tinh, bộ máy phiên dịch Sơ Tinh, đáng giá có được 】 Các cậu còn nói đến chuyện này! Tôi chán ghét đến mức rất muốn khóc rồi đây! Nhìn người nào đó vẫn còn nằm trong giới ăn sung mặc sướng tôi lập tức muốn anti hắn! Vừa quyến rũ đại thần vừa ra ca khúc mới ôm gọn thật nhiều fan hâm mộ rồi khiến Thanh Thần sama của chúng ta năm đó bị mắng thảm đến như vậy! ! ! ! !

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Vi Lương: Người đi làm đần như cậu xem ra mới hiểu được tôi _(:зゝ∠)_

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Tôi sẽ không tiếp tục giúp cậu phiên dịch nữa đâu, dám mắng tôi đần, hẹn gặp lại!

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Vi Lương: Không phải đần, là đần _(:зゝ∠)_

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Vi Lương: Không phải đần, là nhảy _(:зゝ∠)_

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Là giỏi! Tôi biết rồi! Đánh một chữ đơn giản như vậy, đánh mấy lần cũng không ra! Cậu vừa mới nói người nào đó lại bắt đầu ra ca khúc mới rồi đúng không, tôi sẽ đi quấy phá!

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Tôi cũng đi, hắn không phải nói với fan hâm mộ của hắn rằng chúng ta là anti fan sao, vậy chúng ta liền thành anti đến cùng ╮(╯▽╰)╭

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Vi Lương: Ô ô ô cũng đi!

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Tính thêm một người tôi đây nữa! Phát kết nối một chút! Đánh máy sai thụ xung phong trận đầu ép chết đám khó dạy kia đi!

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Vi Lương: (kết nối)

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Vi Lương: Tôi sẽ nỗ nực!

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Ừm @Chủ nhóm đánh chữ sai thụ phát kết nối, có thể cấm ngôn được rồi.

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Vi Lương: . . . . .

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: o(*≧▽≦) ツ┏━┓[ Đập PP Thần Hi cười ha hả ]

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Cậu cút!

Trang Uẩn vốn chỉ muốn bát quái xem bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, mặc dù anh đối với chuyện Phong Khởi tiết lộ việc mình có người yêu là thật hay không cũng không quá hứng thú. Song khi xem đến phần sau, trong lòng của anh đã không biết mang theo tư vị gì. Có một số việc ngay cả chính anh cũng đã tận lực muốn lãng quên, thế nhưng nhóm fan hâm mộ đáng yêu vẫn còn đang vì anh mà căm giận bất bình.

Đang lúc Trang Uẩn xuất thần, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái điện thoại di động, anh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tùy Phong đứng ngay bên chân từ lúc nào.

Ngón tay hắn thon dài, sau khi nhìn thấy Trang Uẩn tỏ vẻ nghi ngờ, cái tay cầm di động kia liền nâng ngón trỏ gõ gõ màn hình.

Trang Uẩn hơi nghi hoặc nhìn thoáng qua màn hình một chút, chỉ thấy phía trên đánh một hàng chữ: Thân thể khoẻ không? Anh có muốn ra ngoài ăn cái gì đó một chút không?

Lúc đầu Trang Uẩn còn chưa kịp phản ứng, nghĩ vì sao Tùy Phong lại dùng di động để nói chuyện phiếm với mình, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, trước lúc này mình đã nói với hắn câu nói kia. . . . .

Đột nhiên Trang Uẩn có chút cảm giác tội lỗi, Tùy Phong quả nhiên vẫn để ý sao? Nói giọng của hắn không êm tai bằng Sở Điềm nên không muốn nghe hắn nói chuyện _(:зゝ∠)_

Nhưng anh lại không thể lập tức mở miệng nói không phải là như vậy, thật ra tôi rất thích giọng của cậu. . . . . Nếu nói như vậy, người chịu tội nhất định là bản thân anh. . . . .

Trang Uẩn mấp máy môi, “Chúng ta thêm Wechat đi, như vậy thì cậu có gì muốn nói thì cứ nói, không cần cố ý mang qua cho tôi xem.”

Tùy Phong gật gật đầu.

“Wechat của tôi là. . . . .” Còn chưa đợi Trang Uẩn nói ra, anh đã nhận được lời mời kết bạn của Tùy Phong, tên Wechat của Tùy Phong rất đơn giản, chỉ có duy nhất một chữ ‘Phong‘. Còn của Trang Uẩn thì trực tiếp lấy họ tên của mình.

Vừa thông qua lời mời kết bạn, tin nhắn đầu tiên Tùy Phong nhận được lại tới.

Phong: Đi không?

Trang Uẩn phản ứng một chút, nhớ ra Tùy Phong hỏi cái gì, thế là nghiêm túc trả lời từng chữ.

Trang Uẩn: Được. Vừa lúc tôi cũng thấy hơi đói bụng.

Hai người mặt đối mặt còn dùng Wechat để nói chuyện, cảm giác rất kỳ quái, Trang Uẩn dừng một chút, lại nói với Tùy Phong, “Thật xin lỗi, thực ra giọng của cậu có rất nhiều người yêu thích, tôi cũng không phải cố ý nói như vậy. . . . . Chỉ là. . . . .”

Chỉ là gì? Chỉ là tôi vừa nghe giọng của cậu xong thì lập tức mềm nhũn cả người, tinh thần lên cao trào? Nếu là như vậy, Trang Uẩn không thể nói được, trắc trở, chỉ có thể nói xin lỗi với Tùy Phong.

“Hi vọng cậu không để trong lòng, cũng cám ơn cậu vì chiều tôi nên ngay cả nói cũng không nói. . . . .”

Phong: Không có việc gì, dù sao lúc đầu em cũng không thích nói chuyện.

Phong: Đi thôi, dẫn anh đi ăn gì đó.

Mượn chênh lệch chiều cao, Tùy Phong đưa tay vuốt vuốt tóc Trang Uẩn vừa mới dựng lên. Trang Uẩn ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy mình mới là người được cậu đàn em này mang theo.

Mấy câu của Tùy Phong trong Wechat vừa đơn giản lại rõ ràng, nhưng bởi vì nét mặt của hắn hoàn toàn không giống với ngữ điệu, có vẻ hơi lạnh như băng, tuyệt không giống như là đàn em.

Tùy Phong với Trang Uẩn ra ngoài dạo quanh một vòng thì tìm được một quán bún. Không hổ là tiệm đồ ăn trong khu du lịch, giá cả rất chát, một bát bún Quế Lâm lại muốn 25 đồng, thêm thịt thì thêm 5 đồng, cho dù là vậy nhưng nhìn cũng khá, bởi vì tiệm đồ ăn khác trông còn ‘cao lớn‘ hơn.

“Vậy ăn bún Quế Lâm nhé?” Trang Uẩn hỏi qua ý kiến của Tùy Phong, mặc dù giá cả như muốn giết người, nhưng khi đi vào trong tiệm, vẫn ngửi thấy mùi rất thơm.

Tùy Phong gật đầu.

“Cậu có muốn thêm thịt không?”

Tùy Phong lại gật đầu.

Thế là Trang Uẩn bèn gọi ra hai bát bún Quế Lâm thêm thịt, tất cả hết 60 đồng. Chờ đến lúc bún lên bàn, anh mới biết kỳ thật thêm thịt chính là thêm mấy cục thịt bằm lên trên bát. . . . . Nhưng may là bát cũng vừa, ăn đủ no.

Trang Uẩn cho thêm chút tương rồi cho thêm chút ớt mới thấy hành lá rau thơm được đưa lên, Tùy Phong nhìn anh một hồi, lúc này mới rút ra đôi đũa dùng một lần, chậm rãi ung dung bắt đầu ăn.

“Cậu không thêm gia vị à? Ăn như vậy thì không có hương vị gì hết đâu.”

Tùy Phong nhìn chai tương ớt đã chảy ra ngoài một ít, lại nhìn đĩa rau thơm đã được xé nhỏ đặt trên bàn, bèn tiện tay lấy một chút bỏ vào trong bát, hắn nhíu nhíu mày, lắc đầu.

Trang Uẩn còn chưa ăn sáng, nên hiện tại quả thật hơi đói bụng, rất nhanh đã ăn xong một bát bún, uống hai ngụm canh, “Thật sự không có mùi vị gì hết, quả nhiên thua lỗ rồi. . . . . Một bát giống vậy ở trường học chúng ta chỉ có 9 đồng.”

Anh cứ nghĩ giá đồ ăn trong căn tin trường đã là rất cao rồi, nhưng xem ra kiến thức của anh quả nhiên còn quá thiếu sót, giá đã cao còn có giá cao hơn.

“A?” Trang Uẩn đột nhiên chú ý tới bún trong bát Tùy Phong không vơi đi được bao nhiêu, “Cậu không đói bụng à? Ừm. . . . . Chắc hương vị chẳng ra sao ha.”

Trang Uẩn hiểu rất rõ, nhìn cách ăn mặc cùng hành vi cử chỉ của Tuỳ Phong thì lập tức biết được hắn không giống như người trong gia đình hay tùy tiện ăn ở quán ven đường, mặc dù nơi này là quán bún, nhưng tình hình vệ sinh thật sự không khác gì quán ven đường, là anh đã quá sơ sót.

Tùy Phong không nói gì, chỉ nhanh chóng lấy ra một tờ Mao Gia Gia vàng chói để thanh toán, Trang Uẩn chậm một bước, nhưng cũng không nói sẽ trả tiền lại cho hắn, dù sao còn ở nơi này hai ngày, bữa tiếp theo sẽ mời lại.

Chủ quán trả lại cho hắn 40 đồng tiền giấy, Tùy Phong nhận lại xong thì tiện tay nhét vào trong túi. Trang Uẩn lưu ý động tác của hắn một chút, có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.

Phong: Đi được chưa?

Điện thoại đột nhiên rung lên một cái, Trang Uẩn ngay lập tức thấy Tùy Phong gửi tới một tin nhắn tới.

Trang Uẩn: Được.

Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Tùy Phong cũng tiện tay nhét điện thoại di động vào trong túi.

Người này làm thế nào mới khống chế được bản thân không quên mất phải dùng điện thoại di động giao lưu với mình vậy? Nếu như là mình, khẳng định vừa đảo mắt đã quên, nhịn không được sẽ nói ra lời, dù sao bản thân cũng không phải câm điếc.

Cậu Là Công Chúa Của Tớ

Cậu Là Công Chúa Của Tớ

000b

Tác Giả: Kujirada Hiroto.

Tên Khác: 君は僕のお姫さま; Kimi wa Boku no Ohimesama; You Are My Princess.

Thể Loại: Romance, Yaoi, School-life, Comedy.

Phát Hành Năm: 2017.

Đăng Bởi: Julian.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tóm Tắt:

Itsumi Tachibana là người không thích đánh nhau. Cậu là một học sinh cấp 3 trong một ngôi trường rất được ưa thích, cậu thích đi thăm những quán cà phê mèo và sưu tầm những món vật phẩm liên quan đến mèo. Mặc dù vậy nhưng bề ngoài của cậu lại trông như một gã xã hội đen, chính vì thế các bạn cùng lớp với cậu đều xa lánh cậu, và khiến cậu biến thành một cục nam châm thu hút những nhân vật không tốt ngoài trường.

Vào một ngày, có một chuyện không tưởng đã xảy ra: Hội trưởng hội học sinh nổi tiếng, thông minh, và xinh đẹp, Seima Takajou, đã bày tỏ tình cảm với Itsumi! Đây là câu chuyện tình yêu giữa hai người hoàn toàn đối lập: Một anh chàng nổi tiếng đầy thu hút và Công Chúa Lọ Lem đáng – sợ – nhưng – ngọt – ngào của cậu ta!

Ủng hộ trang nhà bằng cách theo dõi truyện trên Fuhu nhé~

https://fuhuz.com/channel/FujoshiIsMe

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đọc Online:

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5 + Ngoại Truyện