Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 32 ☆ Thay Mặt Nhận Thư Tình

Chương 32 ☆ Thay Mặt Nhận Thư Tình

Một tối không vào BBS nên Trang Uẩn còn chưa biết, nhờ phúc của Tùy Phong, anh không biết trên trang đầu của BBS có một bài post mới, nội dung của bài post chính là —— Nam sinh đi cùng Tùy Phong mấy ngày nay là ai? Quan hệ của bọn họ xem ra không tệ?

Sau đó bên trong bài post bắt đầu thảo luận tính khả thi của đường cong cứu nước, đến mức ngày thứ hai lúc Trang Uẩn làm việc trong quán trà sữa liền liên tục nhận được thư tình cùng quà tặng, cả người đều có chút mơ màng.

Thẩm Di Châu nhìn thấy điệu bộ này cũng vui vẻ đứng ở một bên, “Em đã biết đợi đến khi mấy cô ấy thấy anh đi chung với Tùy Phong liền sẽ nhắm đến anh, quả nhiên. . . . . Lúc này mới có mấy ngày?”

Trang Uẩn bất đắc dĩ nhìn một đống đồ trên quầy, không phải không muốn cự tuyệt mà là căn bản không có cơ hội nói ra lời từ chối, các cô đã chạy mất tiêu.

Trang Uẩn thở dài, hai ngày trước anh vốn muốn tránh mặt Tùy Phong, chờ đến khi anh nghĩ thông thì nói tiếp, nên kể cả sáng nay Tùy Phong có gửi tin nhắn đến anh cũng không để ý.

“Thế nào? Anh đang phiền não xem có nên đưa mấy thứ này cho Tùy Phong hay không sao?” Thẩm Di Châu chú ý tới cảm xúc biến hóa trên mặt Trang Uẩn, hỏi.

Trang Uẩn lắc đầu, anh đúng là đang phiền não, nhưng điều phiền não chính là anh muốn tránh mặt Tùy Phong cũng không được, dù sao anh cũng phải đến đây làm việc.

Không phải sao, Trang Uẩn ngẩng đầu liền thấy người nào đó xuất hiện như âm hồn không tan. Trang Uẩn loáng một cái hạ mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt đang nhìn mình của Tùy Phong.

Trong lòng Trang Uẩn lại ý thức được một sự thật. . . . . Có vẻ như Tùy Phong mỗi ngày đều chạy tới đây, vì sao?

Hôm nay Tùy Phong còn cầm trong tay một cái bánh gatô nhỏ được đóng gói cẩn thận, phía trên còn đặt một tấm thiệp nhỏ. Để bánh gatô ở trước mặt Trang Uẩn, Trang Uẩn nghĩ ngoài giả bộ không để ý thấy thì không còn cách nào khác.

Khiến Trang Uẩn cảm thấy may mắn đó chính là Tùy Phong không hề nói một lời nào, chỉ ra hiệu cho anh nhìn vào tấm thiệp. Thẩm Di Châu đứng ở một bên đầy hứng thú xem xét, phương thức giao lưu của hai người này, không phải dùng cách viết thì chính là dùng cách gửi tin nhắn, người nào không biết còn tưởng rằng Tùy Phong là người câm đấy.

Trang Uẩn lấy tấm thiệp ra, bên trong là chữ viết của Tùy Phong: Gửi tin nhắn cho anh nhưng anh lại không đáp lại, cho nên cũng không biết anh đã thử chưa, mua cho anh cái bánh gatô hạt dẻ, không ngọt.

“. . . . . Tôi ăn sáng rồi.”

“Vậy cứ giữ lại dùng để ăn trưa hoặc ăn chiều là được.” Thẩm Di Châu thấy hai người đều không nói chuyện, nên mở miệng muốn làm dịu bầu không khí xuống một chút, “Đây là bánh gatô hạt dẻ của tiệm bánh sát vách đúng không, anh đừng nhìn cái bánh chỉ nhỏ bằng một bàn tay, giá tiền này có thể sánh bằng một cái bánh gatô bốn năm tầng khác đấy. Em vốn muốn dùng tiền lương tháng sau để mua cái bánh xa xỉ này một lần để mừng sinh nhật của mình đấy.”

Trang Uẩn chần chờ một chút, hỏi Tùy Phong, “Cậu đã dùng thử rồi?”

Tùy Phong gật đầu, mở miệng, Trang Uẩn kinh hãi, bỗng nhiên siết chặt quầy hàng, lại thấy Tùy Phong không dùng giọng nói ban đầu của hắn để nói chuyện, không phải giọng từ cuống họng bản thân, mà là dùng âm khí, mặc dù thanh âm cực nhỏ, nhưng cũng có thể nghe thấy, chủ yếu là Trang Uẩn không có phản ứng gì với loại thanh âm này.

Trong lòng Trang Uẩn có một dòng nước ấm chảy qua. . . . . Tùy Phong có vẻ vẫn luôn để tâm đến cảm giác của người bên cạnh, tình nguyện khiến mình chịu phiền phức một chút.

Ăn đi, trong miệng em còn mùi bánh gatô đây này, tin quan trọng không?

Trang Uẩn lườm hắn một cái, ai muốn biết trong miệng hắn có mùi chứ. Vừa rồi còn có hơi chút cảm động, một câu nói kia làm tụt cảm xúc.

Có điều nhìn khối bánh gatô này mà âu sầu, anh không thích ăn bánh gatô, nhưng ở trước mặt Tùy Phong mà lại cho Thẩm Di Châu ăn thì lại không tốt. Có điều qua hai lần Trang Uẩn coi như đã nhìn ra, chuyện Tùy Phong thích ăn bánh gatô là thật.

Người bên ngoài không biết vì sao Tùy Phong không nói chuyện, nguyên nhân là bởi vì Trang Uẩn, ngay cả Thẩm Di Châu về sau cũng phải tự mình hỏi Trang Uẩn có phải cuống họng Tùy Phong cảm thấy khó chịu hay không? Đến ngày thứ hai khi Trang Uẩn bị ép phải nhận đống quà của hội fan hâm mộ Tùy Phong tặng cho hắn, có mấy món đều là thuốc nhuận giọng.

Trang Uẩn không đáp, Tùy Phong cũng không nhụt chí, tiếp tục tìm chủ đề, nhìn thấy mấy lá thư trên quầy, liền tiện tay cầm lên một lá, không mở ra, mà chỉ nhìn bên ngoài lá thư một chút, “Mấy thứ này là gì? Không phải thư tình người khác tặng anh chứ.”

Tùy Phong nói đùa, nói xong liền lập tức tỉnh táo lại, chuyện này thật sự quá giống! Cách làm giống như mình khi mua bánh gatô xong còn viết một tấm thiệp, sẽ không có người thật sự tỏ tình với anh chứ?

Trang Uẩn gật đầu, “Đúng, thư tình.”

Tùy Phong lập tức muốn hỏi, lại nghe Trang Uẩn tiếp tục, “Đưa cho cậu.”

Tùy Phong lập tức có chút mơ hồ, Trang Uẩn tặng thư tình? Thậm chí kinh ngạc đến mức vui mừng ở trên mặt cũng không hề che giấu. Trang Uẩn chú ý tới, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.

Nhìn Tùy Phong kích động thành như thế, đáng lẽ ra không phải lần đầu tiên hắn nhận quà với thư tình mới đúng chứ?

Lúc ban đầu Tùy Phong thật sự đã hiểu lầm, tưởng rằng Trang Uẩn viết, kết quả cầm lấy một lá thư lên, bên dưới còn có năm sáu lá thư, lại thấy mấy em gái đằng sau lưng kia nhìn Tùy Phong đã chú ý tới quà tặng, lúc cầm thư tình lên liền có chút ồn ào, mặt Tùy Phong chuyển biến còn nhanh hơn thời tiết tháng sáu.

Lập tức ném qua một tin nhắn, “Về sau anh đừng nhận mấy thứ này.

Trang Uẩn quả thật không muốn nhận, nhưng mấy nữ sinh kia lại chuồn nhanh như trộm, hơn nữa còn là cùng nhau tiến lên, không biết cái nào là của người nào nữa.

Trang Uẩn không giải thích, chỉ nhàn nhạt “A” một tiếng.

Nhưng qua ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi lần Tùy Phong đến thì vị trí kia luôn có quà tặng cùng thư tình đã được đổi mới, giống như thường ngày.

Tùy Phong không mấy vui vẻ, Trang Uẩn tự xem mình là đại sứ truyền tin sao! Có thời gian nhận tin lại không có thời gian đáp lại tin nhắn của hắn!

Hai ngày này, Tùy Phong gửi Wechat tới, một đầu Trang Uẩn không hề đáp lại, qua quán trà sữa tìm anh cùng nhau ăn cơm thì anh lại cố từ chối, mặc dù anh có nói chuyện cùng hắn nhưng lại chẳng để ý đến hắn.

Tùy Phong vô cùng mẫn cảm với việc Trang Uẩn thay đổi thái độ, nếu như nói ngày đầu tiên còn có chút hoang mang, ngày thứ hai liền lập tức xác định, ngày thứ ba trực tiếp tìm tới cửa nói chuyện, hắn không rảnh chơi trò đoán tâm tư.

Kết quả đến quán trà sữa xem xét, người kia lạu không có ở đây, Thẩm Di Châu bảo hôm nay Trang Uẩn có bạn tới tìm, xin nghỉ.

Trang Uẩn đi đâu? Tất nhiên là đi gặp Công Tử Uy Dĩ rồi.

Lúc đầu anh còn sợ Công Tử Uy Dĩ tìm không thấy, muốn tới đón y, kết quả vừa gọi điện liền biết y đã tới C đại rồi.

Không thèm đếm xỉa đến hai cuộc điện thoại của Tùy Phong, Trang Uẩn rất nhanh đã hội họp bên Công Tử Uy Dĩ.

Mặc dù Tịch Gia Văn đã có công việc, nhưng lại không nhiễm mùi của xã hội nhiều, hoặc cũng có thể là do không biểu hiện ra bên ngoài khi giao lưu với Trang Uẩn.

Thời điểm thấy Tịch Gia Văn, Trang Uẩn rất kinh ngạc, vì bề ngoài của y. Trang Uẩn vẫn cho rằng Tịch Gia Văn là loại hình thanh tú nho nhã, mới hợp với giọng phối của y. . . . .

Kết quả đứng trước mặt Trang Uẩn lại là một tên to xác thô kệch, hoàn toàn không phù hợp với giọng nói uyển chuyển như mây trôi khi vừa mở miệng ra, “Tôi đến nghe cậu kể tiếp về giấc mộng xuân đây!”

Âm lượng không nhỏ, dẫn tới người bên cạnh đều quay qua nhìn, Trang Uẩn cực kỳ muốn giả bộ như không biết y.

“Tại sao cậu lại biết viện nghệ thuật nằm ở đâu?”

“Tôi biết cậu đang nói sang chuyện khác, tôi sẽ không mắc lừa đâu!” Tịch Gia Văn mở miệng, Trang Uẩn vẫn không có cách nào đặt bề ngoài với giọng nói của y lại làm một.

“Nếu cậu không muốn nói thì cũng được, để cho tôi nhìn người kia một chút đi, tôi thật sự rất tò mò đấy. Nếu không đẹp trai như cậu nói, tôi sẽ giới thiệu em trai của mình cho cậu biết một chút. . . . .”

“Cám ơn! Thấy bề ngoài của cậu một lần tôi liền biết em trai của cậu không phải loại tôi yêu thích!”

“Không thể nói như thế nha. . . . . Cậu không được công kích tôi rồi còn phủ định vẻ đẹp trai của em tôi, mặc dù bề ngoài của tôi có chênh lệch thiệt, nhưng đó là do gen tốt nhà tôi đều để lại cho em trai tôi rồi. . . . . Tôi nói cậu. . . . .”

Vào lúc này, Trang Uẩn lại hoài niệm sự quan tâm của Tùy Phong, luôn an tĩnh đi bên cạnh anh.

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 31 ☆ Một Hồi Mộng Ướt Át

Chương 31 ☆ Một Hồi Mộng Ướt Át

Trang Uẩn cảm giác mình tựa như đang đi trên hoang mạc, vừa nóng vừa khát, toàn thân bất lực. . . . . Tốn sức nâng cánh tay bắt lấy hư không hai lần, nhưng lại không bắt được gì.

Bên tai quanh quẩn tiếng hít thở giao thoa, mang theo chút dị dạng. . . . . Trang Uẩn biết rõ một tiếng hít thở trong đó là của mình.

Sau một khắc, anh lại có cảm thấy mình giống như đã biến thành cá nướng trên giá, bắt đầu nóng lên từ phía lưng, sau đó nhiệt độ lan ra toàn thân, có người dùng hai tay sờ vuốt thân thể mình, anh liều mạng muốn mở to mắt, lại có chút bất lực.

Mười ngón tay của người kia vuốt ve không xót một tấc da thịt, Trang Uẩn nhịn không được run rẩy. . . . . Một tiếng rên rỉ nhịn không được thoát ra từ trong miệng, Trang Uẩn biết mình không bị biến thành cá, có lẽ anh. . . . .

Ngay khi ngón tay linh hoạt rời khỏi thân thể, Trang Uẩn siết chặt ngón tay mình lại. . . . . Không vừa lòng. . . . . Thân thể của anh đang kêu gào muốn khát vọng nhiều hơn.

Có nụ hôn xen lẫn trong hơi thở rơi xuống trên người mình, không xót từng tấc từng tấc da thịt, bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng, nhào nặn, vuốt ve, theo những nơi có nụ hôn rơi xuống, Trang Uẩn không kiềm nén được giọng của mình nữa. . . . . Chỉ muốn khiến đối phương mạnh bạo thêm một chút, mạnh hơn nữa, còn chưa đủ. . . . .

Anh ngẩng đầu lên, đem thân thể của mình hoàn toàn rộng mở, nghênh đón đối phương càng thêm buông thả cướp đoạt. . . . .

Ngay lúc thân thể bị xâm nhập, khoái cảm xen lẫn đau đớn khiến anh đột nhiên mở mắt, rốt cục cũng có thể mở mắt ra, đối diện chính là một đôi mắt ôn nhu lại giảo hoạt. . . . .

“Thích không?” Bờ môi người kia giật giật.

Trang Uẩn đột nhiên thanh tỉnh, nhưng lại bởi vì giọng nói kia mà mất khống chế mềm oặt xuống. . . . . Phóng thích như thác nước.

Trong bóng tối, chỉ có tiếng hít thở của Trang Uẩn, anh lục lọi, rốt cục mò được đồ, nhẹ nhàng nhấn một cái, màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt, nhìn thoáng qua thời gian, trời vừa rạng sáng.

Anh nằm một hồi trên giường vuốt điện thoại mới chậm rãi ngồi dậy. Xuống giường, bật đèn, đổi một bộ đồ lót mới, sau đó ngơ ngác ngồi trên ghế. Anh còn chưa thoát ra khỏi giấc mộng xuân kia.

Nhất định là do chịu ảnh hưởng của ban ngày, ban đêm mới có thể mơ giấc mộng này. Thế nhưng. . . . . Đối tượng lại là Tùy Phong. . . . . Lúc trước khi ở bên Mỗ Quân anh cũng không có mơ thấy loại mộng này, khi đó, anh cũng không có sức đề kháng đối với giọng của Mỗ Quân. . . . .

Đối với người đã sớm rõ xu hướng tính dục của mình như Trang Uẩn mà nói, anh đã xem qua không ít phim người lớn, trong đó không thiếu nam diễn viên GV (1) có vóc dáng đẹp, bề ngoài đẹp trai, lại có đại JJ (2) cực tốt, lúc Trang Uẩn đang xem cũng có cảm giác, thậm chí đã từng một lần kích tình ngay trước máy tính, nhưng có mộng xuân như thế này thì đúng là lần đầu.

Trang Uẩn ép bản thân tỉnh táo lại từ trong giấc mộng vừa rồi. Anh nói với chính mình, đây đều là giả. Trong lòng ám chỉ là thế, nhưng trong đầu lại bất giác hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi. . . . .

Tất cả cảm giác đều chân thật như vậy. Trong mộng Tùy Phong vuốt ve anh, hôn anh, mọi chuyện đều quanh quẩn liên tục trong đầu.

Phản ứng thân thể rất chân thật, khiến anh nhịn không được rên rỉ. . . . . Không muốn nghĩ thì càng nghĩ đến, ép buộc không muốn thì lại càng muốn.

Giọng Tùy Phong tựa như vang vảng bên tai mình, thân thể của anh mất khống chế liền trở nên khô nóng. Trang Uẩn nặng nề thở ra một hơi, đứng dậy đi vào trong phòng tắm dùng nước lạnh để rửa mặt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Trong Wechat điện thoại, còn có tin nhắn Tùy Phong gửi đến trước khi đi ngủ, có hai tin nhắn đầu, giọng điệu rất bình thường, tựa hồ không chịu ảnh hưởng gì từ chuyện đã xảy ra trong phòng riêng ngày hôm nay.

Còn tin nhắn cuối cùng là tin nhắn âm thanh, Trang Uẩn còn chưa ấn nghe. Anh không có dũng khí nghe giọng của Tùy Phong nữa.

Trải qua chuyện trong phòng riêng vào buổi chiều, Trang Uẩn cảm thấy cái suy nghĩ chỉ cần nghe giọng Tùy Phong nhiều một chút là có thể miễn dịch với giọng của hắn của mình lúc trước, có bao nhiêu buồn cười.

Anh căn bản đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của giọng Tùy Phong đối với mình. Ngược lại sau khi nghe được giọng Tùy Phong, thân thể mình càng thêm mẫn cảm.

Anh. . . . . Rốt cuộc không thể nói chuyện với Tùy Phong như không có chuyện gì nữa, không thể coi hắn như bạn bè bình thường được.

Trang Uẩn lần thứ hai không còn có suy nghĩ kết giao cùng Tùy Phong.

Trang Uẩn lâm vào trạng thái xoắn xuýt, rõ ràng là thời gian ngủ nhưng anh lại cực kỳ tỉnh táo. Ngón tay vô thức nhấn vào màn hình điện thoại di động, ấn mở một phần mềm sau lại rời khỏi, cứ liên tục như vậy. . . . .

Thẳng đến khi ấn vào QQ, dưới ảnh đại diện của Công Tử Uy Dĩ có chấm đỏ ghi số 2, anh theo thói quen ấn vào số 2, nhẹ nhàng kéo, số 2 liền biến mất. . . . . Nhưng anh lập tức liền kịp phản ứng, lại nhấn vào xem.

Công Tử Uy Dĩ: Nhóc Thanh Thần! Hai ngày nữa tôi sẽ tới thành phố C một chuyến! Cậu còn ở thành phố C không? Nếu còn chúng ta thuận đường gặp mặt đi.

Công Tử Uy Dĩ: Cũng không biết cậu có thể nhìn cái tin nhắn này hay không, tôi cho cậu số của mình, nếu như có một ngày cậu thật sự thấy được, vô luận là sau bao lâu đều nhớ nhắn lại cho tôi một tin! Quá thất sách, một năm trước nên trực tiếp trao đổi số điện thoại di động với cậu! Lúc ấy thế mà lại không nghĩ tới!

Đằng sau ghi kèm một chuỗi số điện thoại di động, Trang Uẩn chỉ nhìn lướt qua, không nhìn rõ. Trong đầu của anh giờ này vẫn còn rất loạn.

Tin nhắn của Công Tử Uy Dĩ được gửi từ tối hôm qua, giờ phút này ảnh đại diện đã tối, nhưng lúc này Trang Uẩn cực kì muốn tìm người nói chuyện, Công Tử Uy Dĩ biết bí mật về thể chất của mình tất nhiên là đối tượng tốt nhất rồi.

Thanh Thần: Tôi lại gặp được một giọng nói. . . . . Lần này là ở hiện thực. . . . . So với Mỗ Quân còn nghiêm trọng hơn.

Trang Uẩn nói không rõ ràng, nhưng anh biết chờ đến khi Công Tử Uy Dĩ lên mạch nhìn thấy, có thể hiểu.

Thanh Thần: Trước đó cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy người này không tệ, làm bạn bè cũng rất tốt. Nhưng hôm nay, chỉ bởi vì nghe được giọng của cậu ấy mà tôi bắt đầu huyễn tưởng cùng cậu ấy ân ái ngay trước mặt cậu ấy. . . . .

Thanh Thần: Lúc nãy còn làm một giấc mộng xuân với cậu ấy. . . . . Tôi cảm thấy mình điên thật rồi. . . . .

Công Tử Uy Dĩ: Nếu là hiện thực, vậy liền làm hắn!

Công Tử Uy Dĩ: Không, để hắn làm cậu! Bắt lấy hắn!

Thanh Thần: . . . . . Cậu onl?

Công Tử Uy Dĩ: Cậu cho rằng tôi không onl, tin nhắn gửi cho tôi, là để chơi à? Trên QQ không có chức năng thu hồi tin nhắn đâu.

Công Tử Uy Dĩ: Tôi nói với cậu, đừng ngừng. Tôi rất tò mò, ảo tưởng với mộng xuân của cậu cụ thể là như thế nào? Vì sao cậu lại xoắn xuýt? Chẳng lẽ hắn rất xấu?

Công Tử Uy Dĩ: Chắc vậy, người có giọng dễ nghe đều xấu xí.

Thanh Thần: Bề ngoài rất đẹp trai, là nam thần trong trường của chúng ta, còn có một nhóm fan hâm mộ riêng nữa.

Công Tử Uy Dĩ: Vậy còn chờ gì nữa, cậu không làm, tôi đã muốn làm rồi đấy!

Công Tử Uy Dĩ: Chẳng lẽ là do bóng ma một năm trước nên không dám tùy tiện xuất thủ? Cậu cùng tên Mỗ Quân là chuyện trên 2D, bị hắn lừa gạt cũng là do cách một cái mạng internet, hiện tại người này là ở 3D, trong sinh hoạt của cậu!

Thanh Thần: Không phải. . . . . Tôi thừa nhận mình đã chịu đả kích rất sâu vì chuyện cùng Mỗ Quân, nhưng thật sự không phải. . . . .

Thanh Thần: Tôi không ngửi được mùi đồng loại trên người cậu ấy, có lẽ cậu ấy là thẳng nam.

Thanh Thần: Hơn nữa mới ngày hôm qua, tôi thật sự chỉ coi cậu ấy là bạn bè bình thường.

Công Tử Uy Dĩ: Chậc, lúc cậu có phản ứng với giọng của hắn liền chú định các cậu không thể là bạn bè bình thường rồi, hoặc là người xa lạ, hoặc là người yêu.

Công Tử Uy Dĩ: Cậu muốn duy trì quan hệ bạn bè với hắn, lúc quay đầu có bạn trai, nhưng cậu lại có phản ứng với bạn bè của mình, bạn trai cậu có thể vui sao?

Đạo lý đó, Trang Uẩn đều hiểu, nhưng mà. . . . .

Công Tử Uy Dĩ: Cậu cũng đừng cho rằng hắn là thẳng, liền sẽ bái bai với cậu, tốt xấu gì cũng nên chính miệng hỏi ra một câu, nếu không nói không chừng sẽ bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt đấy.

Công Tử Uy Dĩ: Gặp được một người đàn ông chỉ mới dùng giọng nói của mình đã khiến cậu đạt cao trao, cậu phải thật thận trọng trân quý, nếu như hắn là cong, như vậy cậu sẽ hạnh phúc mười phần đấy.

Công Tử Uy Dĩ: Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi, không chừng còn có thể tiếp tục giấc mộng xuân đấy! Quay đầu phải nhớ kỹ kể cho tôi biết chuyện sau đó đấy.

Công Tử Uy Dĩ: Ngày mai tôi có lớp, xuống trước.

Công Tử Uy Dĩ: Về sau có vấn đề gì thì hoan nghênh đến trưng cầu ý kiến, tốt nhất là liên lạc điện thoại, QQ tôi tám trăm năm không lên một lần. Cậu nhớ kỹ dãy số của tôi một chút, sau đó gửi cho tôi một tin.

Trang Uẩn im lặng nhìn tin nhắn của Công Tử Uy Dĩ, sau đó lại kéo khung chat lên trên cùng. . . . . Muốn tới thành phố C? Anh lưu dãy số lại, rồi gửi cho Công Tử Uy Dĩ một tin nhắn.

2 người sau khi trao đổi số xong liền tiếp tục nhắn tin.

Công Tử Uy Dĩ: Chờ tôi đến thành phố C thì sẽ lại nghe cậu nói về giấc mộng xuân tiếp.

Công Tử Uy Dĩ: Đúng rồi, tôi tên là Tịch Gia Văn.

Trang Uẩn cũng gửi tên của mình qua, đồng thời đóng ứng dụng nhắn tin.

Tịch Gia Văn: Cậu tên là Giả Vờ Ngất sao? Ha ha ha ha

Trang Uẩn: Mau mơ giấc mộng xuân của cậu đi!

Tịch Gia Văn: Không, là Cậu Mộng Xuân mới đúng!

Tịch Gia Văn: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Trang Uẩn: “. . . . .”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) GV: Gay Video, phim gay người lớn.

(2) Đại JJ: Dương vật lớn :))

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 30 ☆ Ảo Tưởng Lẫn Nhau

Chương 30 ☆ Ảo Tưởng Lẫn Nhau

Trang Uẩn ngồi nhìn hắn lột tôm đến xuất thần.

Thời điểm Tùy Phong quay qua liền trông thấy Trang Uẩn đang nhìn chằm chằm vào cái bàn đầy vỏ tôm đến ngẩn người, chẳng biết tại sao, từ dưới đáy lòng sinh ra cảm giác khó chịu không rõ.

Hắn dùng tăm tre xuyên hai con tôm đã bóc vỏ, đưa tay tới, làm giống như vừa rồi. Trang Uẩn theo bản năng muốn hé miệng, bờ môi mới nhúc nhích một chút, đột nhiên ý thức được cái gì, có chút khó chịu nhận lấy, “Để tôi tự ăn là được.”

Ngón tay không cẩn thận chạm phải tay Tùy Phong, đại khái là do vừa mới rửa tay, ngón tay của hắn thon dài mát lạnh, khớp xương rõ ràng khiến ngón tay trông cực kỳ đẹp mắt, Trang Uẩn nhịn không được nhìn nhiều một chút.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, cả người Trang Uẩn đột nhiên ấm dần lên.

Tùy Phong không thu hồi tay lại, ở trước mặt Trang Uẩn, hắn còn lắc lắc tay, “Nhìn được không?”

Chỉ vẻn vẹn ba chữ mang theo ý trêu chọc này, khiến Trang Uẩn bắt đầu hô hấp dồn dập, bất giác nuốt nước bọt xuống, anh rõ ràng nghe được tiếng mình nuốt nước miếng, nặng nề hơn so với bất kỳ lúc nào.

Phản ứng thân thể không bị khống chế, thậm chí ngay cả trong đầu cũng vô pháp khống chế mà bắt đầu huyễn tưởng, nếu như đang ân ái trên giường, Tùy Phong không cần làm gì hết, chỉ cần dùng ngữ khí này trêu chọc anh, anh liền sẽ bỏ vũ khí đầu hàng.

Vừa mới tưởng tượng đến đấy, hô hấp của anh càng thêm nặng nề, trên mặt tiếp tục ấm lên, thân thể bắt đầu run khẽ, anh ép buộc mình nhắm hai mắt lại, ép buộc bản thân đuổi những hình ảnh kia ra khỏi đầu, nhưng càng vội vàng, hình ảnh trong đầu càng ảo tưởng đáng xấu hổ hơn.

Anh bắt đầu cảm thấy mình không còn đang ở trong phòng riêng nữa, toàn thân mềm nhũn nằm ở trên giường, giọng nói của Tùy Phong vang lên bên tai, phản ứng của anh càng thêm mãnh liệt, bắt đầu thấy không rõ hết thảy trước mắt, tất cả cảm giác đều di chuyển xuống nửa người dưới, toàn thân anh rụt lại. . . . . Khoái cảm khiến anh sa vào, lại không có cách nào thật sự cảm thấy thỏa mãn. . . . .

Rõ ràng hai tay không bị trói buộc, nhưng anh vẫn bất lực an ủi, hoặc nên nói là anh biết rõ chỉ dựa vào một mình mình thì không có cách nào đạt đến cao trào. . . . .

Giọng nói đâu? Trong lỗ tai chỉ còn lại tiếng ong ong ong. . . . . Trang Uẩn bắt đầu chậm rãi tỉnh táo lại.

Thời điểm Trang Uẩn mở mắt ra mới phát giác mình đang nhắm mắt lại, hô hấp của anh dần dần bình ổn, điều khiến anh phiền não cùng xấu hổ đó chính là, anh phát hiện hạ thân mình vậy mà lại có phản ứng.

Anh có chút chột dạ cùng khẩn trương giật giật chân, còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi ảo tưởng vừa rồi, lần đầu tiên trong đời có đối tượng để tưởng tượng, nhưng mới chỉ có giọng nói thôi đã khiến anh tan rã rồi.

Tôm được Tùy Phong lột vỏ đưa tới đã rơi xuống đất chẳng biết từ lúc nào, trong đầu Trang Uẩn một mảnh lộn xộn, một hồi lâu mới nhớ tới Tùy Phong còn đang bên cạnh mình, vừa rồi nhất định đã thấy được tất cả phản ứng của anh rồi, phải lấy cớ gì đây?

Không cần soi gương anh cũng biết mặt mũi mình giờ phút này khẳng định đã ửng hồng. Anh phải xây dựng lại tâm lý một hồi lâu, mới chậm rãi nhìn về phía Tùy Phong, ánh mắt tất nhiên có chút mất tự nhiên, lại ảo tưởng một màn như vậy ở trước mặt đối phương, sao anh còn có thể thản nhiên đối mặt với Tùy Phong chứ, giờ khắc này anh không thể nhìn thẳng vào hắn được nữa.

Tùy Phong hiện tại đang ngồi bên cạnh Trang Uẩn, chỉ có cánh tay đặt ngang trên bàn, đang nhìn chằm chằm vào Trang Uẩn, ánh mắt. . . . . Có chút phức tạp, hiển nhiên không có khả năng không đặt phản ứng vừa rồi của Trang Uẩn ở trong mắt.

Nhưng chuyện khiến Trang Uẩn không chắc đó chính là, thời điểm vừa rồi mình thất thần, biểu hiện có bao nhiêu rõ ràng. . . . . Có phát ra tiếng gì không nên có hay không. . . . . Nhưng Tùy Phong chỉ nhìn anh, trong ánh mắt của Tùy Phong, Trang Uẩn tìm không thấy bất cứ đáp án gì mà mình muốn.

Anh nhịn không được giật giật nửa người dưới, phản ứng vẫn không biến mất như cũ, nhưng không cần để ý đến nó.

“Tôi. . . . .” Trang Uẩn há miệng muốn giải thích, nhưng cuối cùng phải giải thích cái gì đây?

“Em không phải mang anh đi ăn lẩu, sao lại nóng thành như vậy?” Tùy Phong mở miệng, lập tức nói một câu dài như thế, khiến Trang Uẩn vừa mới bình tĩnh lại lập tức khô nóng, hô hấp không đè nén nổi trở lên gấp rút, rốt cuộc không lo được Tùy Phong sẽ nghĩ như thế nào về mình, trán dán trên mặt bàn, nằm oặt xuống.

Mặc dù Tùy Phong biết đại khái bí mật nhỏ về thân thể của Trang Uẩn, nhưng cũng không nghĩ tới anh lại nhạy cảm đến mãnh liệt như vậy, hắn mới chỉ nói một câu mà thôi. . . . . Phản ứng của Trang Uẩn tựa như tình nhân đang vuốt ve thân thể anh, chạm đến những nơi đầy thân mật nhất. . . . .

Anh phát hiện vừa rồi lúc Trang Uẩn thất thần, thở dốc dồn dập, nhắm mắt lại hơi ngẩng đầu lên, tựa như đang chờ mình hôn, Tùy Phong thấy Trang Uẩn như vậy, suýt chút nữa đã mất khống chế hôn xuống thật. Hắn thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh người trước mắt đang nằm dưới thân mình, tùy ý cho mình xâm phạm đẹp đẽ đến cỡ nào.

Tùy Phong nhìn chằm chằm vào người đang ghé vào trên bàn, ánh mắt hơi di chuyển, cố nén khát vong ôm người này vào trong ngực, Tùy Phong bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để hai người có thể xác định quan hệ trong khoảng thời gian ngắn. Hắn không kịp chờ đợi đến lúc danh chính ngôn thuận nhốt Trang Uẩn ở trong phòng, chỉ dùng giọng nói, khiến anh run rẩy khát khao nằm trong ngực mình.

Nghĩ đến khi đó Trang Uẩn sẽ có phản ứng, hô hấp của Tùy Phong cũng nặng nề hơn.

Thời điểm Trang Uẩn tỉnh táo lại lần nữa, câu nói đầu tiên chính là, “Cậu. . . . . Đừng nói nữa. . . . .” Dừng một chút, “Được không?”

Trang Uẩn không nghe được câu trả lời, bởi vì Tùy Phong quả nhiên không lên tiếng nữa, anh thoáng thở nhẹ ra. Nếu như được nghe lại giọng của Tùy Phong anh không dám bảo đảm rằng mình có thể thật sự không lên cao trào hay không.

Mặc dù Tùy Phong ngồi thẳng lưng, nhìn như không có gì khác thường, kỳ thật còn lâu mới có thể bình tĩnh như mặt ngoài như vậy, hắn biết hiện tại đang ở bên ngoài, hai người còn chưa xác định quan hệ, không thể tiếp tục mở miệng trêu chọc đối phương nữa.

Trang Uẩn cầm đũa lên lần nữa, gắp đồ ăn ăn. Kỳ thật chỉ muốn tranh thủ thời gian để phản ứng bên dưới hạ xuống, đồ ăn yêu thích nhất ngậm trong miệng cũng không còn mùi vị gì.

Lúc lực chú ý của Trang Uẩn không đặt trên người Tùy Phong, ánh mắt của Tùy Phong liền không kiêng nể gì, nếu như dùng ánh mắt là có thể lột quần áo của người ta xuống, thì Trang Uẩn giờ phút này đã trần trụi từ lâu rồi.

Qua nửa giờ, Trang Uẩn để đũa xuống, nhìn về phía Tùy Phong, ánh mắt Tùy Phong thoáng chốc trở nên ôn nhu.

“Ăn xong rồi, đi thôi?”

Tùy Phong gật đầu trả tiền.

Trang Uẩn đứng lên, vừa muốn đi, Tùy Phong nhẹ nhàng kéo anh lại một chút, trong lòng Trang Uẩn đột nhiên bắt đầu khẩn trương, tâm tư rối loạn trăm vòng, thấp thỏm nhìn về phía Tùy Phong.

Tùy Phong chỉ dùng một tay khác rút tờ khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của Trang Uẩn.

Trong đầu Trang Uẩn còn chưa kịp phản ứng, thân thể lại phản ứng trước, anh bỗng nhiên lui về sau một bước, động tác cực lớn, đụng vào cái ghế, phát ra một tiếng kít.

“Tôi. . . . . Tự làm. . . . .” Trang Uẩn nghe được giọng của mình mang theo chút bối rối.

Tùy Phong không nói gì, cũng không có nghĩa Trang Uẩn có thể bình tĩnh đối diện với hắn, trong nháy mắt, thậm chí anh còn xuất hiện suy nghĩ mong Tùy Phong đừng đi tới nữa.

Tùy Phong làm khẩu hình, kéo Trang Uẩn lại khi anh đang bối rối chuẩn bị rút khăn tay ra, bàn tay Tùy Phong có lực nắm lấy cánh tay Trang Uẩn, mặc dù rất nhanh đã thả ra, nhưng Trang Uẩn vẫn cảm giác được bàn tay không còn mát lạnh như khi rửa xong nữa, ngược lại nhiệt độ nóng hổi lên chẳng biết từ lúc nào.

Trang Uẩn giống như bị ma xui, nâng một tay khác sờ vào nơi mà Tùy Phong vừa mới nắm lấy kia. . . . . Tựa hồ cảm giác được động tác này không đúng, anh rất nhanh đã bỏ tay xuống, “Đi thôi.”

Lời này là nói với Tùy Phong, nhưng anh vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn.

Tùy Phong chú ý tới động tác của anh, mỉm cười, ý tứ sâu xa.

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 29 ☆ Tri Kỷ Lột Tôm

Chương 29 ☆ Tri Kỷ Lột Tôm

Có vẻ là do chuyện Tùy Phong nổi giận ngày hôm qua, khiến cho người ta có ký ức quá mới mẻ, hôm nay lúc Tùy Phong tới không có ai dám nhào lên nữa. . . . . Trang Uẩn cẩn thận quan sát cô gái lớn mật thổ lộ với Tùy Phong ngày hôm qua kết quả lại bị đạp không đến, xem ra đã từ bỏ rồi, đến nước này mà còn muốn đâm đầu vào, thì không phải chính là M sao.

Có điều tâm trạng Tùy Phong hôm nay không tệ, đi trên đường đều mang theo ý cười, mê hoặc đến mức mấy nữ sinh ngồi trong quán đều sửng sốt một chút. Trang Uẩn cũng cảm thấy Tùy Phong hôm nay có chút không giống lắm, vấn đề cũng không phải là do quần áo.

Chỉ thấy Tùy Phong đi đến trước mặt Trang Uẩn, cùng lúc đó, tin nhắn bên Wechat cũng gửi đến chỗ điện thoại di động của Trang Uẩn.

Phong: Tan làm được chưa?

Trang Uẩn nhìn Thẩm Di Châu một chút, hỏi, “Cậu ăn cơm chưa?”

Thẩm Di Châu gật đầu, cậu cảm thấy hơi kinh ngạc cũng hơi kỳ lạ, không phải là vì quan hệ của Trang Uẩn với Tùy Phong không tệ, mà là vì phương thức giao lưu của hai người bọn họ, mặt đối mặt mà còn dùng tay bấm để nói chuyện phiếm?

“Vậy anh đi ăn cơm trước, một mình cậu trông quán một chút nhé.”

“Được.”

Trang Uẩn dọn dẹp một chút, đi theo Tùy Phong, phát hiện không phải hướng trường học, không khỏi hỏi, “Đến đâu ăn?”

Tùy Phong không trả lời anh.

Mấy em gái ngồi trong quán trà sữa do dự một chút, cũng đi theo phía xa xa, thấy Tùy Phong tiến vào quán ăn Tiểu Sao mới mở gần trường không bao lâu, liền đi vào theo, có điều mắt thấy hắn tiến vào trong phòng riêng, các cô không thể đi theo, chỉ có thể tìm chỗ ngồi trong sảnh lớn.

Trong phòng riêng, Trang Uẩn nói với Tùy Phong, “Cảm giác bị theo đuôi khi ra ngoài thực không tốt.”

“Ừm.” Tùy Phong lên tiếng, Trang Uẩn cũng nặng nề thở ra một hơi.

Phục vụ viên đứng ở một bên chờ hai người gọi món, Trang Uẩn đột nhiên nghĩ, nói chuyện với mình thì có thể dùng điện thoại, nhưng Tùy Phong không thể dùng điện thoại để gọi đồ ăn. . . . .

Thế là anh quyết tâm đứng lên, khiến hai người kia giật nảy mình.

“. . . . . Chuyện đó, tôi đi toilet, cậu gọi món là được, không cần phải để ý đến tôi.” Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của Tùy Phong, giống như chạy trốn khỏi phòng riêng.

Chờ đến lúc anh quay trở lại liền phát hiện phục vụ viên không còn đứng đó, đoán chừng Tùy Phong đã chọn xong, Trang Uẩn mới thở dài một hơi.

Trang Uẩn vừa ngồi xuống liền phát hiện ra ánh mắt của Tùy Phong, nghi hoặc nhìn hắn một cái, Tùy Phong nâng khoé môi mỉm cười, nụ cười hoàn toàn khác so với lúc trước khiến trong lòng Trang Uẩn hơi hồi hộp một chút, có loại dự cảm không lành nổi lên từ đáy lòng.

Tùy Phong lấy điện thoại di động ra tựa hồ muốn đánh chữ, bất quá lại nhíu nhíu mày nhìn thoáng qua màn hình, “Điện thoại không còn pin.”

Cả người Trang Uẩn đều không ổn. . . . . Bởi vì phản ứng thân thể quá thành thật, khiến anh không thể không dốc hết toàn lực khống chế.

Con mắt Tùy Phong nhìn chằm chằm vào Trang Uẩn, thấy thân thể anh run lên nhè nhẹ, gương mặt cũng dần dần phiếm hồng, dừng một chút lại tiếp tục nói, “Chỉ có thể nói, anh. . . . . Cố chịu đựng một chút?”

Tùy Phong chú ý tới, khi mình mở miệng nói chuyện, cả người Trang Uẩn càng run lợi hại hơn, thậm chí hô hấp tăng gấp, cánh tay chống trán bắt đầu đặt trên bàn, phản ứng này Tùy Phong rất quen thuộc, không chỉ một lần đột nhiên thấy được bộ dạng này của Trang Uẩn, khi đó Tùy Phong còn lo lắng cho rằng Trang Uẩn có chứng bệnh gì đó. . . . . Mà bây giờ hắn tựa hồ hiểu ra chuyện gì.

Trí nhớ Tùy Phong không tệ, nếu không phải trước đó không nghĩ tới phương diện này, thì hắn đã sớm ý thức được. Loại phản ứng này của Trang Uẩn, nguyên nhân là do chính mình nói chuyện. . . . .

Hắn nhớ lại mỗi một khi Trang Uẩn bắt đầu không thích hợp, đều là do chính mình nói chuyện. . . . . Không thích giọng của mình? Tùy Phong lắc đầu, đã dùng tài khoản Công Tử Uy Dĩ để thăm dò qua, nói chung hắn cảm thấy dù cho Trang Uẩn mở tài khoản phụ rồi trở thành fan hâm mộ của mình, có lẽ cũng chỉ là vì thích dương cầm mà thôi.

Cho nên tối hôm qua Trang Uẩn nói không có sức chống cự lại với một loại thanh âm là như thế này sao? Dáng vẻ toàn thân run rẩy, mặt đỏ tới tận mang tai này thì sao có thể là do chán ghét mà sinh ra phản ứng chứ. . . . . Nói là cao trào cũng không đủ . . . . . Chờ một chút, cao trào? !

Ánh mắt Tùy Phong rơi xuống trên người Trang Uẩn lần nữa, giờ phút này Trang Uẩn đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng Tùy Phong lại bất giác khô nóng lên, chỉ vì nghe giọng của mình liền có phản ứng mảnh liệt như vậy sao. . . . . Loại thể chất này hắn chưa thấy qua cũng không có nghĩa là không có.

Trang Uẩn bị Tùy Phong nhìn chằm chằm, trong lòng liền hốt hoảng, thậm chí bắt đầu dao động, bằng không cứ nói thật với Tùy Phong đi, nếu không người chịu tội vẫn là mình, nhưng loại thể chất đáng xấu hổ này. . . . . Làm sao mở miệng đây? Nói rằng chỉ cần cậu vừa mở miệng nói dù chỉ là một chữ, thân thể của tôi liền chịu không được mà phát nhiệt run rẩy, cậu nói một câu dài, thậm chí còn có thể sinh ra phản ứng cao trào? !

Trong lúc chần chờ, cửa phòng riêng bị gõ vang, phục vụ viên bắt đầu mang thức ăn lên. Từng món ăn được bưng lên, Trang Uẩn kinh ngạc phát hiện, đều là đồ ăn mình thích.

Là trùng hợp? Không, Trang Uẩn không tin, một hai món ăn thì thôi đi, nhưng Tùy Phong chọn 6 món thì hết 5 món đều là thứ anh ưa thích, ngoại trừ đĩa sườn dấm đường kia.

Trang Uẩn đã ăn cơm cùng Tùy Phong mấy lần, chẳng lẽ Tùy Phong tỉ mỉ như vậy, ngay cả chuyện này cũng nhớ kỹ. . . . . Loại chuyện này chỉ có đàn ông khi lấy lòng người mình yêu mới làm vậy thôi. Trang Uẩn cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. . . . . Mình là gay cũng không có nghĩa Tùy Phong cũng thế, hơn nữa món Tùy Phong chọn là bò kho tương, măng kho đông, hành xào tôm đều chưa từng cùng ăn chung với Tùy Phong.

Nhất là tôm, Trang Uẩn rất thích ăn, nhưng vì lột quá phiền phức, anh rất ít khi mua. Nếu nhìn thấy tôm bóc vỏ, anh sẽ trực tiếp mua nhân tôm, nhưng nguyên nhân có lẽ là do tâm lý, luôn cảm thấy hương vị không chính cống. Ra ngoài ăn cơm hai lần cùng Sở Điềm với mấy bạn học, các cô cũng có chọn tôm, nhưng Trang Uẩn xưa nay không đụng tới, đến bây giờ Sở Điềm còn tưởng rằng Trang Uẩn không thích ăn tôm đấy.

Đồ ăn dâng đủ, hai người bắt đầu ăn cơm, Tùy Phong một mực im lặng không nói tiếp, khiến Trang Uẩn thở phào nhưng cũng nơm nớp lo sợ. Mặc dù đồ ăn anh rất thích, nhưng anh ăn vẫn không ra vị gì. Tùy Phong ngược lại ăn rất ngon, nhất là đĩa sườn dấm đường kia, cầm đũa coi như cũng ổn.

Đột nhiên Tùy Phong ngồi đối diện đưa một tay qua, Trang Uẩn giật mình, có thứ gì đó bị nhét vào trong miệng anh, Trang Uẩn nhai một ngụm liền phát hiện đó là tôm.

Lại nhìn trên tay Tùy Phong chỉ còn lại một cây tăm. Trong bát Tùy Phong là từng mảnh vỏ xác tôm đã bị bóc ra, Trang Uẩn nhất thời không kịp phản ứng, cứ ngơ ngác nhìn Tùy Phong bắt đầu lột con thứ hai, con thứ ba. . . . . Là kinh ngạc hay là kinh hỉ, Trang Uẩn nói không rõ tâm tình của mình vào giờ khắc này, trong mắt chỉ còn lại động tác lột tôm của Tùy Phong.

Anh bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước đó, lúc áo may ô Thanh Thần còn chưa lui giới, khi anh vẫn còn ở bên người nào đó, anh cùng đám em gái trong nhóm nói chuyện phiếm, có em gái hỏi, lão đại, tại sao anh lại coi trọng quý ngài ấy?

Quý ngài ấy tất nhiên là chỉ người kia.

Không đợi bản thân anh trả lời, đã có em gái nói đùa đáp trước, chuyện đó còn cần phải hỏi sao, nhất định là vì quý ngài ấy sẽ lột tôm cho lão đại!

Toàn bộ người trong nhóm đều vui vẻ. Duyên là bởi vì trước đó Trang Uẩn có nói với các cô rằng anh thích ăn tôm nhưng không thích tự lột tôm, lúc ấy đám em gái trong trong nhóm còn nói không đơn giản như vậy! Đối tượng cần tìm sẽ là người vì anh mà lột tôm!

Khi đó Trang Uẩn thật sự đã từng nghĩ, chờ đến khi gặp mặt người nào đó, lúc ăn cơm sẽ chọn tôm, người kia có thể vì anh mà lột tôm hay không. . . . . Chỉ là Trang Uẩn cuối cùng vẫn không đợi được cơ hội này.

Trang Uẩn nháy mắt mấy cái, lấy lại tinh thần, Tùy Phong đã lột hơn nửa bàn, anh vội vàng mở miệng ngăn cản, “Đủ rồi, cậu ăn của cậu đi, không cần chiều tôi.”

Tùy Phong lập tức dừng tay, rút khăn tay ra xoa xoa tay, sau đó lại để tay dưới mũi hít, vô thức nhíu nhíu mày, chính hắn có vẻ cũng không phát giác ra, nhưng Trang Uẩn lại thấy được, “Đi rửa tay đi.”

Tùy Phong nghĩ nghĩ liền gật đầu đứng lên, cúi người xuống một chút, “Anh ăn trước đi, không đủ thì em sẽ lột giúp anh.”

Giọng nói của Tùy Phong tựa như lông vũ tinh mịn mơn trớn tim Trang Uẩn, ngứa một chút, thật nóng. . . . . Cũng không đoái hoài tới suy nghĩ vì sao Tùy Phong lại muốn giúp mình lột tôm.

Thật lâu về sau, lâu đến khi hai người đã bên nhau, lâu đến khi Tùy Phong dẫn anh đi gặp người nhà, lúc đang dùng bữa, anh theo thói quen gắp một miếng cá cho Tùy Phong, nhìn Tùy Phong ăn xong, sau đó Tùy Phong thành thạo lột tôm giúp anh ăn, động tác vừa thân mật lại thuần thục này khiến mẹ Tùy Phong kinh hô, sau đó Trang Uẩn mới từ trong miệng mẹ Tùy Phong biết được, Tùy Phong cực kỳ ghét hải sản, ghét mùi tanh của hải sản, cho nên từ nhỏ đã không động vào những loại hải sản này, khi đặt ở trước mặt đến ngửi cũng ghét bỏ. . . . . Nhưng Trang Uẩn chỉ biết rằng, trước lúc này, Tùy Phong vì anh mà đã lột tôm vô số lần, cùng anh ăn cá vô số lần.