Ba người cơm nước xong xuôi trong bầu không khí quỷ dị, Trang Uẩn nghĩ Tịch Gia Văn là lần đầu tiên tới thành phố C nên muốn dẫn y đi chơi đâu đó vui vui, nhưng Tùy Phong lại đi theo bên cạnh, có Tùy Phong, liền mang ý nghĩa nếu cứ nghênh ngang đi ra ngoài như vậy, khẳng định sẽ bị vây xem thậm chí là theo đuôi.
Tuy nhiên Tịch Gia Văn lại chủ động nói y muốn về C đại đưa cơm cho một người, sau đó tham quan C đại một chút là được, buổi chiều y phải rời khỏi.
Trang Uẩn hơi kinh ngạc, hoá ra y có người quen ở C đại, cũng được, không sao, nếu không tại sao Tịch Gia Văn lại đột nhiên nói muốn đến thành phố C chứ.
Hôm nay là ngày nghỉ Quốc Khánh cuối cùng, hai ngày trước đã lần lượt có học sinh trở về trường, một người trong phòng Trang Uẩn đã trở về từ hôm qua, hai người khác tối nay mới về.
Lúc Tịch Gia Văn gọi đồ ăn, còn rất cẩn thận nói chi tiết, đồ ăn này không bỏ hành, đồ ăn kia ít dầu chút, Trang Uẩn nghi ngờ nhìn y, dùng cùi chỏ đẩy y một chút, “Không phải cậu có bạn gái ở C đại chứ?”
Cẩn thận như vậy, chắc hẳn là cho bạn gái rồi.
“Đáng ghét, người ta vẫn còn độc thân quý tộc đó ~” Tịch Gia Văn đột nhiên như bị mấy thứ bẩn thỉu bám vào, còn liếc mắt đưa tình với Trang Uẩn, khiến Trang Uẩn bị hù, toàn thân rùng mình một cái.
Loại giọng điệu này, loại động tác này, nữ sinh như Sở Điềm thường hay làm, Trang Uẩn còn cảm thấy không thể thích ứng nổi, huống chi là một tên to con đầy nam tính như Tịch Gia Văn.
“Vậy cậu mang cơm cho ai?”
“Em trai tôi.” Tịch Gia Văn nói, “Đã nói với cậu rồi, em trai tôi cũng học ở C đại, rất gần tháp nước, thật sự tính ra một chút thì, gần đây em ấy té gãy chân, vừa vặn thiếu người chăm sóc, bình thường đều phải cần người đưa cơm gì đó, ngẫm lại cũng rất đẹp. . . . .”
Một tay Tịch Gia Văn khoác lên trên vai Trang Uẩn, đang nói được một nửa, đột nhiên có cảm giác Trang Uẩn bị người kéo ra một chút, khiến anh hơi lảo đảo, quay đầu nhìn lại, Tùy Phong cũng mặt không thay đổi nhìn mình, “Có xe.”
Khoé miệng Tịch Gia Văn giật một cái, bọn họ rõ ràng đang đi trên lối đi bộ mà.
“Xe điện.” Tùy Phong đi đến bên người Trang Uẩn, chiếm lấy vị trí bên cạnh Tịch Gia Văn, hắn nhìn về phía Trang Uẩn, vẫn dùng giọng khí để nói chuyện, “Tí nữa anh có việc gì không?“
“A?” Trang Uẩn sửng sốt vài giây, “Ừm. . . . . Phải đi theo Tịch Gia Văn, dù sao tôi cũng coi như là chủ nhà.”
“Ngoại trừ việc này thì sao?”
“. . . . . Hả?” Trang Uẩn mờ mịt lắc đầu, “Không, không có việc gì khác.”
Trang Uẩn vừa dứt lời liền có cảm giác cổ tay nóng lên, bị một bàn tay khác nắm chặt, sau đó anh nghe thấy Tùy Phong dùng giọng thật nói với Tịch Gia Văn, “Chúng tôi còn có việc, anh cứ tự nhiên.”
Giọng điệu rất không khách khí, nhưng Trang Uẩn đã không thể để ý tới, bởi vì giọng nói của Tùy Phong khiến toàn thân của anh như nhũn ra, cơ hồ cả người đều ngã oặt, dựa vào trên người Tùy Phong. . . . .
Tùy Phong nắm tay anh thật chặt, cơ hồ là nửa ôm mang theo Trang Uẩn rời đi. Đi thẳng đến hơn trăm mét, Trang Uẩn mới ổn định lại, giãy dụa, tránh khỏi tay Tùy Phong, dừng bước lại, nhìn hắn, “Cậu muốn làm gì?”
Gương mặt Trang Uẩn đã đỏ bừng, Tùy Phong nhìn chằm chằm vào anh trong chốc lát, dùng giọng khí để nói, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Trang Uẩn nhìn vẻ mặt Tùy Phong thời khắc này hơi nghiêm túc, ánh mắt còn lóe lên một cái.
“Nếu như anh nhất định phải nghe ở chỗ này thì cũng được, dù sao một hồi nữa khi nghe em nói chuyện mà toàn thân anh như nhũn ra thì cũng không phải tại em.”
Nhịp tim Trang Uẩn bắt đầu gia tăng tốc độ sau khi Tùy Phong nói ra câu kia, hắn đã phát hiện. . . . . Quả nhiên đã phát hiện ra.
Lại đi được một đoạn ngắn, Tùy Phong dẫn anh rẽ ngoặt vào một chung cư, Tùy Phong thuê một gian phòng ở nơi này.
Trong lòng Trang Uẩn có chút hoảng hốt, anh không biết Tùy Phong sẽ muốn nói gì với mình, nhưng. . . . . Có lẽ liên quan tới chuyện mình vừa nghe giọng hắn đã ngã oặt ra, đại loại là vậy. Anh nên cảm thấy may mắn vì Tùy Phong cũng không biết mình nghe giọng của hắn xong không chỉ ngã oặt ra, mà thậm chí còn có thể sinh ra ảo tưởng với Tùy Phong, làm một giấc mộng xuân.
Nơi Tùy Phong thuê không lớn, vừa mở cửa ra liền có thể nhìn thấy trong phòng khách nhỏ có một piano điện. Tùy Phong trực tiếp dẫn anh đi về phía piano điện, ngồi xuống, không nói gì, tiện tay bắt đầu đánh đàn.
Khúc nhạc dạo có chút quen thuộc, Trang Uẩn cảm thấy có lẽ là bài hát anh đã từng nghe qua.
Muốn nhìn anh cười,
Muốn nhìn anh ồn ào,
Muốn giữ anh thật chặt trong vòng tay em,
Một giây trước còn đỏ mặt cãi nhau,
Một giây sau liền có thể làmhoà,
. . . . .
Thời điểm nghe thấy Tùy Phong hát câu đầu tiên, Trang Uẩn đã nhớ tới tên bài hát này, là « Một Lần Cũng Đủ » (1). Nhưng khi anh hoàn toàn thưởng thức giọng hát của Tùy Phong, cả người đều đã trở nên mềm nhũn, lực sát thương lúc ca hát của Tùy Phong càng tăng thêm, mới bắt đầu hát hai câu, Trang Uẩn đã cam chịu ngã trên mặt đất. . . . .
Trang Uẩn đã nghe được tiếng hít thở của mình càng thêm nặng nề, nếu không phải mình đang cắn chặt môi, đoán chừng tất cả tiếng rên rỉ đều thoát ra ngoài.
Nhưng Tùy Phong tựa như không chú ý tới Trang Uẩn không thích hợp, vẫn đánh đàn như cũ, tiếp tục hát:
Một lần cũng đủ rồi, em đưa anh đi ngắm thiên hoang địa lão,
Thoải mái vui cười trải qua những ngày tháng tươi đẹp,
Trong không khí tự do tự tại ồn ào cãi nhau,
Anh có biết được mong ước duy nhất này của em?
Thế giới nhỏ lắm, em sẽ cùng anh đi đến chân trời góc bể,
Dừng chân tại một góc nhỏ không có muộn phiền sầu não,
Giữa những tháng ngày vô lo vô nghĩ chậm rãi già đi,
Anh có biết chăng, từng nhịp đập nơi tim em đều hoà,
Cùng anh.
. . . . .
Trang Uẩn nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, bài hát này anh biết hát. Bởi vì khi đi học, trong ký túc xá của các anh có một anh chàng đã học hát bài này, nói là muốn thổ lộ cùng tiểu học muội. Cậu chàng đó không có cảm xúc hát, dù thế nào cũng không học được, nhưng Trang Uẩn mới nghe mấy lần liền đã học xong, ngay cả ca từ đều nhớ không sai lắm.
Trang Uẩn đã có chút hoảng hốt. . . . . Thẳng đến khi tiếng ca của Tùy Phong kết thúc, tiếng đàn cuối cùng lên, Trang Uẩn rốt cục cũng chậm rãi tìm lại được năng lực suy tư.
Tiếng hít thở của anh có chút gấp gáp, nhịp tim bịch bịch tựa như muốn nhanh chóng nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong đầu một mảnh rối loạn, có vài lần sắp kiểm soát được suy nghĩ, nhưng một giây sau lại tiếc nuối để bọn chúng chợt lóe lên.
Ngay cả chính anh cũng không ý thức được, Trang Uẩn bất tri bất giác đem giai điệu điệp khúc hừ ra thành tiếng.
Thiên hoang địa lão, chân trời góc biển, vô ưu vô lự già đi, anh cũng biết, nhịp đập trái tim em, đập cùng anh.
Từng giai điệu xuất hiện khiến Trang Uẩn cũng không dám tin tưởng vào suy nghĩ trong đầu, anh phút chốc mở mắt. . . . . Lại nhìn thấy khuôn mặt Tùy Phong.
Sau khi anh xuất thần Tùy Phong đã đi tới bên cạnh anh, tư thế hiện tại chính là quỳ một chân trên đất, đôi mắt từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc đến vậy, thậm chí phải nói là thành kính nhìn anh.
Tùy Phong chậm rãi cúi người xuống, cho đến khi chỉ còn cách mặt Trang Uẩn một đấm, thấp giọng mở miệng, “Lúc ăn cơm, Công Tử Uy Dĩ có hỏi em, thích học đệ hơn hay là học muội hơn, em còn chưa trả lời anh ta, bởi vì em chỉ muốn nói cho một mình anh nghe —— “
“Kỳ thật người em thích chính là học trưởng.”
Trang Uẩn không có sức chống cự lại giọng của Tùy Phong nhất, cho nên rất bình thường, chỉ nghe được mấy chữ đầu, chờ đến khi Tùy Phong nói đến phần sau cả người liền mê mẩn trừng trừng. . . . .
Ánh mắt Tùy Phong nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Trang Uẩn, hắn đưa tay nắm chặt một tay Trang Uẩn, cả người Trang Uẩn mềm nhũn, vào lúc Tùy Phong nắm lấy, cũng vô thức siết chặt.
Trang Uẩn không biết thần thái của mình vào thời khắc này câu người đến bao nhiêu.
Hô hấp của hai người quấn lấy nhau, Tùy Phong rốt cục nhịn không được xích lại gần một chút, sau đó khoảng cách của hai người biến mất giữa nụ hôn.
Tịch Gia Văn nói phải đi xe 3 tiếng nên còn chưa kịp ăn cơm, rất đói bụng, thế là Trang Uẩn liền dẫn y đến quán ăn Tiểu Sao mà Tùy Phong mới dẫn anh đến dùng cơm hôm bữa.
Hiện tại vẫn chưa tới giờ cơm, trong quán ăn không có người nào, nên hai người không vào phòng riêng, chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Khẩu vị của Tịch Gia Văn không khác Trang Uẩn lắm, hơn nữa y cũng thích ăn tôm, có điều khác với Trang Uẩn, Tịch Gia Văn còn thích lột tôm, theo như y nói, chính là hưởng thụ niềm vui khi lột tôm.
Nhưng điều khiến Trang Uẩn ghét nhất lại là lột tôm, không phải vì ngại phiền phức, lột một con tôm thì có bao nhiêu phiền phức chứ, chính là vì bẩn tay, có chút phiền.
Tịch Gia Văn ở một bên lột tôm, một bên hỏi chuyện liên quan tới ‘chàng trai chỉ dùng mỗi giọng nói thôi đã khiến Trang Uẩn XX‘, rõ ràng khuôn mặt nhìn qua rất nghiêm túc, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ biểu lộ ra một mặt đầy bát quái, thấy thế nào cũng không hài hòa.
Trang Uẩn ngẫm nghĩ, “Chính là một học đệ trong học viện chúng ta, hai ngày đầu tháng bị học muội kéo đi chơi, liền quen biết.”
“. . . . . Cho nên các cậu mới quen biết nhau được có 10 ngày?”
Trang Uẩn khẽ giật mình, mới phản ứng lại. . . . . Đúng thế, vậy mà anh chỉ mới quen biết Tùy Phong được có 10 ngày? !
“Có điều đối với người có loại thể chất này giống cậu, nghe xong liền chung tình cũng không có gì ngoài ý muốn, ừm,” Tịch Gia Văn ăn miếng tôm, “Cậu nói thêm vài chuyện của các cậu nữa đi, tôi giúp cậu bày kế một chút.”
Lúc Trang Uẩn kết giao bình thường với Tùy Phong, suy nghĩ kỹ một chút thì giao lưu không tính là quá nhiều, dù sao Tùy Phong vẫn luôn không nói lời nào ở trước mặt anh, nhưng tất cả đều rất tự nhiên.
Chỉ mới 10 ngày, nhưng thói quen mỗi sáng của anh đã thay đổi qua mỗi khi tỉnh lại thì nhìn vào điện thoại liền sẽ nhận được tin nhắn chào buổi sáng của Tùy Phong, mỗi lúc trời tối, trước khi ngủ sẽ nhận được tin Wechat chúc ngủ ngon, có đôi khi Tùy Phong động kinh hơn nửa đêm không ngủ được sẽ gửi tới tin nhắn rất khó hiểu.
Thỉnh thoảng Tùy Phong sẽ mang bữa sáng đến cho anh, nếu như không có chuyện hơn nửa đêm còn chưa ngủ, thì giữa trưa sau đó sẽ tìm anh đi ăn cơm, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng ăn tối.
Nghĩ như vậy, chỉ mới quen Tùy Phong được 10 ngày mà Trang Uẩn có cảm giác như đã thân quen hơn 20 năm.
“. . . . . Cũng không có gì, chính là ăn cơm cùng một chỗ, thỉnh thoảng sẽ nhắn tin. . . . . Qua lại rất bình thường.” Chính xác rất bình thường, mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, không có việc gì thì gửi tin nhắn trò chuyện một chút, không khác gì các nam sinh bình thường.
Tịch Gia Văn còn muốn bát quái, kết quả Trang Uẩn nói quá đơn giản, căn bản không hỏi ra cái gì, “Lúc cậu ta nói chuyện với cậu, làm sao cậu có thể kiên trì nổi ở trước mặt cậu ta mà không bị lộ chứ? Không phải cậu nói phản ứng của cậu rất mãnh liệt đối với giọng nói của cậu ta sao?”
“Tôi lừa cậu ấy, nói mình ghét giọng cậu ấy, cậu ấy liền không nói chuyện trước mặt tôi nữa, mỗi lần đều dùng di động, có đôi khi là dùng tay viết.”
Tịch Gia Văn nghe đến liền ngẩn người, “Cậu ta ngốc đến vậy sao? Chuyện này mà cũng tin được.”
“Cậu mới ngốc đấy, đây là quan tâm.”
“Chậc, ” Tịch Gia Văn liên tiếp chậc chậc mấy lần, lại lột thêm một con tôm ăn, “Tôi tuyên bố cậu có thể đi tỏ tình với cậu ta, tôi nói cái gì, cậu cũng đều mắng tôi ngốc vì cậu ta, có cần bảo vệ đến vậy không.”
Trang Uẩn khẽ giật mình, ấp úng nói, “. . . . . Tư duy của tôi vốn không giống người bình thường mà.”
Trang Uẩn dùng đũa đẩy đẩy đĩa, “Chưa nói tới chuyện tình cảm, chẳng qua là vì cảm thấy khi ở bên cậu ấy rất thoải mái, nếu như không phải vì giọng nói, có lẽ chúng ta sẽ là bạn tốt.”
“Cũng bởi vì giọng nói, cậu càng có thể cùng hắn giao lưu ♂ sâu sắc nha.” Tịch Gia Văn nháy mắt với Trang Uẩn mấy cái, “Cậu biết không, lúc cậu nhắc đến người này, trong câu chữ đều hướng đến cậu ta, đã nói lên việc trong tiềm thức của cậu cũng cảm thấy có thể tiến thêm một bước với người này rồi. Cho dù cậu bây giờ còn chưa đến mức yêu cậu ta, có điều cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ yêu cậu ta đến mức chết đi sống lại đấy.”
Tịch Gia Văn uống một hớp nước, lấy một loại giọng điệu của người từng trải thở dài, “Cái trò tình yêu này ấy, chính là lúc đầu không nỡ dứt, đến cuối cùng lại hãm sâu, nói cho cùng chính là tự mình dung túng.”
“Nói như cậu rất hiểu vậy.”
“Tốt xấu gì tôi cũng ăn nhiều hơn cậu mấy năm gạo đấy, nói nhiều hơn mấy trận yêu đương cũng ok.” Tịch Gia Văn buông ly nước xuống tiếp tục lột xác tôm, “Hiện tại vấn đề duy nhất chính là cậu không biết cậu ta có cong hay không, việc này dễ lắm, cậu trực tiếp hỏi là được, vạn nhất sai lầm, cậu vừa vặn có thể cùng cậu ta Say bái bai, dù sao cậu cũng đã từng nói, không làm người yêu thì cũng chỉ có thể làm người xa lạ. Vạn nhất xảy ra tình trạng khổ cực. . . . . Tôi sẽ hi sinh một chút, để cậu làm em dâu của tôi.”
“. . . . . Cút.”
“Nói thật đấy, bề ngoài của em trai tôi thật ra cũng rất đẹp trai, cũng là người của C đại các cậu, cũng thuộc cấp bậc nam thần, cũng có hội fan hâm mộ riêng đấy, chưa chắc đã kém hơn vị kia nhà cậu đâu.” Tịch Gia Văn khen em trai, cứ thao thao bất tuyệt, nghe xong liền thấy không ít lời khen, “Cũng rất ôn nhu quan tâm, giọng cũng dễ nghe. . . . .”
Tịch Gia Văn khen xong một trận, ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt Trang Uẩn xuyên qua vai mình, ngơ ngác sợ run, y đưa tay vẫy vẫy trước mặt Trang Uẩn.
Sau lại quay đầu nhìn theo ánh mắt của Trang Uẩn, chỉ thấy một soái ca chân dài, bề ngoài xuất sắc lại là con lai đang đi về phía bên này, cho dù đã thấy đứa em trai đầy suất khí của mình rất nhiều lần như Tịch Gia Văn cũng có vài giây ngây người.
Thẳng đến khi soái ca kia đi đến gần trước bàn bọn họ một chút, không khách khí ngồi xuống bên cạnh Trang Uẩn, Tịch Gia Văn tựa như đã biết hắn là ai, với bề ngoài như thế này, không nói tới Trang Uẩn vốn là cong, ngay cả y là một thẳng nam, con mắt cũng muốn nhìn đắm đuối, có chút suy nghĩ muốn cong.
Trang Uẩn cuối cùng kịp phản ứng lại, “. . . . . Hôm nay cậu đến dùng cơm sớm vậy.”
Tùy Phong gật đầu, cho dù nói dối mặt cũng không đổi sắc, vẫn dùng giọng khí để nói, hắn tựa hồ đã tìm được phương thức giao lưu với Trang Uẩn tốt hơn điện thoại di động rồi, “Ừm, hôm nay đói sớm, em đến quán trà sữa tìm anh, nhưng không có, em chỉ có thể tới ăn một mình.”
“A.” Kiểu nói này của Tùy Phong, Trang Uẩn lại nghĩ tới hai ngày trước anh đã luôn cố tránh hắn, nhưng Tùy Phong tựa hồ không để ý đến việc này, thái độ đối với Trang Uẩn vẫn như thường ngày.
“Bạn của anh?” Ánh mắt Tùy Phong rất nhanh đã rơi xuống trên người Tịch Gia Văn.
“Ừm.” Không cần Trang Uẩn giới thiệu, Tịch Gia Văn rất chủ động tự giới thiệu về mình với Tùy Phong.
Hai người hàn huyên hai câu, Trang Uẩn nghe xong thì luôn có cảm giác Tùy Phong nói chuyện như đang tự bóp cổ bản thân, muốn nói hắn đừng nói chuyện như vậy nữa, không tốt cho cuống họng, nhưng vừa nghĩ tới thể chất đáng ghét kia của mình, anh liền không có can đảm nói Tùy Phong nói chuyện như bình thường. . . . .
Tùy Phong thuận tay xê dịch bàn tôm, bắt đầu lột tôm cho Trang Uẩn.
Tùy Phong giống như đột nhiên quên mất bản thân đang đói bụng, được Trang Uẩn nhắc nhở một câu mới nhớ tới, gọi bát canh ngọt, rồi lại tiếp tục lột tôm.
Tịch Gia Văn vừa mới nói rất nhiều, nhưng sau khi Tùy Phong đến, đột nhiên lại cấm ngôn, trong lúc vô tình Trang Uẩn liếc mắt qua nhìn y, phát hiện con ngươi của y không hề di chuyển mà nhìn chằm chằm vào Tùy Phong.
Tịch Gia Văn khó khăn lắm mới thu hồi lại được ánh mắt, “Cậu không phải thích ăn tôm sao, lần sau có cơ hội thì dẫn cậu đi ăn tôm, càng có hương vị.”
Trang Uẩn còn kỳ quái nhìn Tịch Gia Văn tại sao lại nói qua vấn đề này, kết quả câu nói tiếp theo khiến Trang Uẩn thiếu chút nữa đã ngồi không vững, “Để Tùy Phong bóc vỏ cho cậu.”
Kết quả Tùy Phong quả thật đã đáp lại, “Được.”
Không biết Tịch Gia Văn vô tình hay là cố ý, dù sao Trang Uẩn nghe xong liền cảm thấy y nhất định là cố ý, “Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước cậu có nói muốn tìm đối tượng, tốt nhất là có thể tìm được người nguyện ý vì cậu lột tôm, không phải sao?”
Tịch Gia Văn nói xong liền nhìn Tùy Phong một chút.
“Tôi có nói câu này sao.” Trang Uẩn giả ngu, anh hơi hiểu ra ý đồ của Tịch Gia Văn. . . . . Y đang nghĩ muốn thăm dò thái độ của Tùy Phong.
Đối với một Tịch Gia Văn thẳng tính, Trang Uẩn vẫn cảm thấy may mắn, vì y không trực tiếp hỏi Tùy Phong, cậu thích nam hay nữ?
Nhưng. . . . . Anh quả nhiên đã buông lỏng quá sớm.
Một giây sau y liền đem lực chú ý phóng tới trên người Tùy Phong, hỏi, “Nghe. . . . . Trang Uẩn nói cậu ở trường rất được hoan nghênh, cho nên cậu thích tiểu học muội hơn hay là thích tiểu học đệ hơn vậy?”
Người bị hỏi là Tùy Phong, thế nhưng Trang Uẩn lại còn hoảng hơn so với Tùy Phong, vô thức nhìn Tùy Phong một chút, thấy động tác lột tôm của hắn đã dừng lại, trên mặt vốn có chút ý cười, lập tức trở nên vô biểu tình, dự cảm không ổn nổi lên từ trong lòng, đang muốn nghe đáp án của Tùy Phong thì lại do dự một chút, anh vội vàng nói với Tịch Gia Văn, “Cậu có bệnh à, có bệnh thì uống thuốc đi!”
Có thể xem như đã bỏ qua đề tài này, Trang Uẩn buông lỏng một hơi, lại hận mình không hăng hái. Rõ ràng mới vừa rồi còn nói với Tịch Gia Văn là chưa đến mức yêu Tùy Phong, vậy sao còn để ý Tùy Phong có phải là cong hay không, sợ nghe được đáp án không như trong lòng nghĩ.
Đại khái trong lòng anh cảm thấy, nếu Tùy Phong là bạn trai. . . . . Có vẻ cũng không tệ.
Ở một góc mà Trang Uẩn không thấy được, Tùy Phong quét mắt qua nhìn Tịch Gia Văn một chút, cho y một biểu tình cười như không cười.