Chương 16 ♡ Hoan Nghênh Vào Ở!

Kageyama.Shigeo.full.2123359

Tô Tử Dương bị câu hỏi gọn gàng dứt khoát của y khiến cho sững sờ, có điều anh vẫn sảng khoái gật đầu: “Không sai, tôi là gay.”

Lạc Dương cười rạng rỡ: “Tôi cũng thế.”

Tô Tử Dương kinh ngạc mở to hai mắt, Lạc Dương nhìn bộ dáng này của anh thì cảm thấy rất thú vị, ý cười không giảm: “Điều tra thấm vấn thì sao? Lẽ nào muốn hỏi tôi có thể chấp nhận ở cùng gay hay không à?”

“Ừm. . . Chuyện này cũng là mặt khác, có điều. . . Còn có một chuyện. . .” Tô Tử Dương cân nhắc, không biết phải mở miệng thế nào.

Lạc Dương nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh có gì khó nói thì cứ nói đi, năng lực chịu đựng của tôi rất tốt.”

“. . . Anh đã từng nghe nói đến. . . Thể chất song tính ẩn chưa?” Tô Tử Dương hít sâu một hơi, không thèm quan tâm mở miệng.

Nét mặt ôn hoà của Lạc Dương cuối cùng cũng hơi thay đổi, y kinh ngạc mở miệng: “Là anh?”

Tô Tử Dương cảm thấy mình đã đả kích người ta, những vị khách trọ tới lúc trước, hoặc là ngại điều tra thẩm vấn quá phiền phức, hoặc là nữ sinh điên cuồng nhìn chằm chằm anh để YY, còn thiếu mỗi việc chảy nước miếng, chưa bao giờ có một người nào sắc bén giống như Lạc Dương, vừa có lực tiếp nhận cao, còn thông minh đến mức khiến người ta khó hình dung.

Anh nên nói gì đây?

Anh không hề nói gì, thấp thỏm gật đầu, tỏ vẻ Lạc Dương đã đoán đúng, thể chất của bản thân chính là song tính ẩn.

Mặt mũi Lạc Dương nhuộm ý cười: “Tôi có thể tiếp nhận. Thực ra, tôi không chỉ là giáo sư ở đại học Danh Dương, mà còn là dân nghiệp dư thích nghiên cứu sinh mệnh mọi thứ. Đương nhiên, anh đừng sợ, tôi không có ý coi anh thành đối tượng để nghiên cứu đâu, chỉ là. . . A, điều tôi muốn biểu đạt chính là, tôi có thể tiếp nhận việc người và sự việc kỳ lạ, anh không cần lo lắng tôi sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn anh.”

Tô Tử Dương nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Lạc Dương một chút, nếu như người này không phải cao thủ diễn xuất thì y hẳn rất chân thành.

Người ta đã mở miệng ra như vậy rồi thì không cần hỏi thăm tiếp làm gì, Tô Tử Dương vươn tay ra: “Vậy hoan nghênh anh vào ở, về sau. . . Xin anh để ý nhiều hơn.”

“Yên tâm, tôi hiểu rồi.” Lạc Dương vươn tay ra nắm chặt tay Tô Tử Dương, coi như một phần hợp đồng đã ký xong.

Tô Tử Dương vừa bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, đã tiếp tục cảm thấy dạ dày hơi trào lên, anh rút tay về, chạy vội vào trong phòng vệ sinh tiếp tục nôn.

Ánh mắt Lạc Dương khẽ động, đứng ở cửa phòng vệ sinh, thấp giọng hỏi thăm: “Anh. . . Có rồi?”

Tô Tử Dương súc miệng, yếu ớt đáp lại: “Ừm.”

“Mấy tháng?” Lạc Dương hỏi.

“Ừm. . . Còn chưa được một tháng.” Tô Tử Dương thở dài.

“Còn chưa được một tháng? Đã bắt đầu nôn nghén sớm như vậy rồi?” Lạc Dương tò mò trừng to mắt.

“Đúng vậy. . . Chỉ sợ sẽ còn tiếp tục rất lâu. . .” Theo như kinh nghiệm ở kiếp trước, ba tháng là ít rồi, nếu không tốt thì sẽ qua bốn tháng. . .

Dù sao anh cũng là đàn ông, lại có thể mang thai, khẳng định sẽ đau đớn cùng gian khổ hơn phụ nữ rất nhiều. . .

Lạc Dương đắn đo một lát, hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Vậy. . . Ba đứa bé đâu?”

Ánh mắt Tô Tử Dương biến đổi, lập tức nhíu mắt cười khổ một tiếng: “Đây chính là kết quả sau một đêm mây mưa, tôi phải đi kiếm ba đứa bé ở đâu?”

“Vậy tại sao không phá bỏ đứa bé?” Lạc Dương nhíu mày, cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này có phải hơi ngốc rồi không, nếu như người bình thường gặp được kiểu tình huống này thì khẳng định sẽ đến bệnh viện giải quyết xong đứa bé trong bụng, huống chi anh còn là đàn ông, nếu về sau nâng cao cái bụng lớn xuất hiện ở trước mặt người ngoài, không phải sẽ khiến người khác chú ý rất nhiều sao? Hơn nữa nói không chừng còn bị người khác chỉ trích. . .

Nụ cười của Tô Tử Dương lần này mang theo chút tự giễu, nhưng thoải mái lại nhiều hơn: “Gần đây tôi rất sợ, sợ khi giải phẫu xảy ra vấn đề khiến tôi đánh mất cả cái mạng nhỏ, thứ hai là, tôi cảm thấy nếu có được một cục cưng theo tôi thì cũng tốt, cho nên, mặc cho số phận đi!”

Hi vọng một đời này, có thể bình yên vô sự vượt qua mười tháng tiếp theo. . . Cũng hi vọng bé con của anh, có thể bình an ra đời. . .

Chương 15 ♡ Khách Trọ Đẹp Trai

50eeca71714ca0612d67556fb344a932

Trên trang web cho thuê phòng xuất hiện một bài đăng cho thuê ở ngay trang đầu.

Bố cục của căn nhà cực đẹp, khu vực tốt, giá cả lại thấp, theo lý thuyết thì phải được thuê rất nhanh, thế nhưng bài đăng đã treo được năm ngày rồi, nhưng vẫn chưa xóa, thậm chí còn khoá lên đầu trang.

Người hiểu chuyện không ngăn được tính tò mò, ấn mở vào xem, phát hiện có vài bình luận.

—- Moẹ nó, lần đầu tiên nhìn thấy người cho thuê phòng lại muốn điều tra thẩm vấn người ta, nếu như không đáp ứng được yêu cầu của chủ phòng thì không thể ký hợp đồng, moẹ nó, ông đây đủ sức để kiếm chỗ khác thuê tốt hơn! Không có rảnh chơi cùng hắn!

—- Chủ phòng là một thiếu niên vừa trắng vừa xinh đẹp lại cao gầy, có điều hình như thần kinh có hơi vấn đề, dù sao ở cùng một người đàn ông thì có hơi bất tiện, bổn cô nương vẫn nên đi chỗ khác thôi!

—- Điều tra thẩm vấn có nhắc đến vấn đề yêu đương, không ngờ anh ta lại có thể hỏi có ý kiến gì với việc nam nam yêu nhau hay không, chẳng lẽ anh ta muốn tìm bé công sao?! Moẹ nó, nếu bà đây là nam thì tốt rồi, nhất định bắt lấy anh ta! Cái eo nhỏ kia, đúng là mất hồn! Có điều vì hạnh phúc của bé thụ, bà đây vẫn nên rút lui thôi, bé công, bé công đâu mau tới thu phục ngạo kiều thụ đi!

. . .

Trên internet nhốn nháo, Tô Tử Dương cũng không biết, bởi vì chuyện anh lo lắng nhất. . . Đã xảy ra!!!

Buổi sáng thứ tư tuần này, Tô Tử Dương vẫn luôn dùng que thử thai mỗi khi đi tiểu, sau khi người nào đó còn chưa tỉnh ngủ thử xong thì híp mắt vô thức ném que thử vào thùng rác, lúc kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên trừng to mắt, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh thùng rác cẩn thận nhìn chằm chằm vào que thử thai kia —- Hai vạch!!!

Tô Tử Dương không thể tin được chạy ra khỏi phòng tắm đi vào trong phòng ngủ lấy một que thử thai cuối cùng, nhẫn nhịn nửa ngày cố tiểu ra để thử —- Vẫn là hai vạch!!!

Tô Tử Dương đặt mông ngồi trên nắp bồn cầu, cảm giác muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.

Chuyện gì nên tới thì vẫn phải tới, cầu nguyện trước đây đều vô dụng!

Mệt mỏi uể oải qua hết ngày thứ năm cùng thứ sáu, rồi đến buổi sáng ngày thứ bảy, lần đầu tiên Tô Tử Dương tỉnh dậy rất sớm, lật tới lật lui cũng không ngủ được, tay che ở bụng vừa đi vừa vuốt ve, âm thầm tính toán tiền trong tay mình, năm chục ngàn của Lăng Triển Dực cộng thêm tiền anh tích góp được. . . Có thể vừa đủ để chèo chống được sáu tháng. . .

Xem ra cuối tuần phải xin phép lãnh đạo cho tạm nghỉ rồi, bởi vì anh có thể đoán được ba tháng tiếp theo mình sẽ như thế nào.

Đang nghĩ ngợi, trong dạ dày bỗng cuộn trào, Tô Tử Dương che miệng xoay người xuống giường, chạy vào toilet. . .

“Ọe —-” Nôn ọe đến mức trời đất mịt mù khiến Tô Tử Dương thiếu chút nữa đã nằm xụi lơ trên mặt đất, đã bắt đầu có phản ứng sớm như vậy, xong thật rồi.

“Leng keng leng keng —-” Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Tử Dương mệt mỏi lau lau miệng, kéo bước chân đi ra mở cửa.

Đứng ở cửa là một người đàn ông ôn tồn lễ độ, ăn mặc sạch sẽ, trên sóng mũi có đeo một cặp kính đen, y nhẹ nhàng mở miệng: “Anh Tô?”

Tô Tử Dương sững sờ, sau đó nghi ngờ nói: “Anh là. . .”

“A, đã quấy rầy rồi, tôi là giáo sư ở trường đại học Danh Dương, tên Lạc Dương. Tôi nhìn thấy bài đăng anh muốn cho thuê phòng. . .” Lạc Dương tao nhã lễ phép giải thích, “Tôi biết mình nên gọi điện thoại cho anh trước, nhưng không khéo chính là, điện thoại không may bị trộm mất. . . Cũng may trí nhớ của tôi không tệ, lần theo địa chỉ trong trí nhớ. . . Chắc tôi không nhớ lầm chứ?”

“Không có, nơi này chính là nơi anh muốn tìm, đi vào với tôi!”

Tô Tử Dương vừa nghe y nói đến việc cho thuê phòng trên mạng thì lập tức lấy lại tinh thần, anh để Lạc Dương vào cửa, im lặng đánh giá người đàn ông này một chút, ừm, lịch sự có thừa, nhìn qua có lẽ là người rất dễ gần, nhưng không biết y có thể tiếp nhận được cái thể chất kỳ lạ này của anh hay không?

“Đây là phòng ngủ phụ, thật ra ánh sáng không tệ, hai ngày trước tôi đã dọn dẹp xong rồi, nơi này cách đại học Danh Dương không xa lắm, tiền thuê tôi lấy không cao, cũng có thể đóng từng tháng một. . .” Tô Tử Dương nói ra những lời đã học thuộc lòng, còn chưa nói xong, đã bị Lạc Dương đánh gãy.

“Những chuyện này tôi đều thấy được trên mạng rồi, cứ để tôi trả lời đi, vòng điều tra thẩm vấn.” Lạc Dương chỉ nhìn qua một chút, đã lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Tử Dương nói.

Tô Tử Dương trừng to mắt: “Anh biết chuyện điều tra thẩm vấn sao?”

“Ừm.” Lạc Dương thấp giọng gật gật đầu, sau đó đắn đo mở miệng, “Anh là gay?”

Chương 14 ♡ Phòng Cho Thuê? Ý Kiến Này Không Tệ!

5-centimeters-per-second-bluray-mkv_snapshot_00-54-20_2011-01-30_15-23-53-1024x576

Công ty nơi Tô Tử Dương đang làm không lớn cũng không nhỏ, là một công ty quảng cáo sản phẩm đưa ra thị trường, mà anh, đúng lúc lại là nhiếp ảnh gia. Thật ra anh không phải là người chuyên nghiệp, mà là do có hứng thú với nghề.

Tô Tử Dương có xuất thân là cô nhi, thẳng đến khi anh ngủm củ tỏi ở kiếp trước thì anh mới suy nghĩ rõ ràng, bố mẹ vứt bỏ anh có lẽ là do thể chất song tính kỳ lạ này, cho nên Tô Tử Dương có xuất thân như thế này, nên bằng cấp cũng không cao lắm.

Viện phúc lợi miễn cưỡng giúp anh được đến khi tốt nghiệp trung học xong thì không còn quan tâm đến anh nữa, sau đó Tô Tử Dương không hề học đại học, vừa làm việc vặt vừa học vài thứ, anh đã làm được mấy công việc rồi, là một thanh niên trai trẻ của thế kỷ hai mươi mốt, Tô Tử Dương tất nhiên không thật sự bỏ phí việc học, đuổi theo trào lưu tự học để lấy bằng cấp chính quy, cuối năm nay là anh có thể lấy được giấy chứng nhận.

Có điều thứ anh thích nhất vẫn là chụp ảnh, cho nên mới học cái này, anh tích không ít cống hiến ở ngành này, cũng may có thành tựu, hiện tại anh đã được như ý nguyện, trở thành thợ nhiếp ảnh của công ty, công việc cơ bản ổn định, tiền lương đủ thưởng, lại khá nhàn rỗi.

Nếu như không phải anh biết được mình có thai ba tháng trước khi chết ở kiếp trước, lại thêm cái tỉ lệ mang thai rất lớn không thể phòng ngừa khả năng khi đến thế giới này, thì tính ra tiền lương mà anh cầm trong tay không có cách nào nuôi sống anh cùng bé con, anh vẫn phải tiếp tục làm việc kiếm sống hơn nữa.

“Ai!” Tô Tử Dương nâng cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đã bị anh đánh chữ phim hơn một nửa, thở dài lần thứ bảy.

Cuối cùng anh đã lôi kéo ngọn gió nào vậy chứ! Cứ nhất định phải tìm vui ngay đầu tuần sao?!

Không sai, anh thích đàn ông, thế nhưng đây cũng không phải là lỗi của anh, trời sinh như thế, anh cũng không có cách nào khác. Thích đàn ông thì cứ để mặc mình thích đàn ông đi, yên tâm chờ đợi người có duyên xuất hiện không phải là tốt rồi sao? Sao cứ không kiên nhẫn ra ngoài ăn mặn làm gì? Chọc đến một tên đàn ông cặn bã không muốn chịu trách nhiệm, làm hại anh rưng rưng đến bệnh viện nạo thai rồi liên lụy tới cái mạng nhỏ. . .

Cũng may ông trời có mắt cho anh sống lại thêm lần nữa, nhưng mà mắt của ông trời có lẽ hơi bị cận thị đôi chút, thời cơ sống lại hơi chậm hơn một chút, nếu như vừa lúc cho anh sống lại ngay trên đường đến hộp đêm tìm vui thì tốt rồi, vậy thì anh nhất định sẽ ngoan ngoãn xoay người trở về nhà ngủ ngon, chết cũng không đến hộp đêm tìm đàn ông nữa!

Làm sao bây giờ, cuối cùng trong bụng có bé con hay không thì vẫn còn là một ẩn số, kết quả này vẫn luôn là một vướng mắc trong lòng anh.

Tâm tình tốt của buổi sáng chỉ kéo dài đến lúc trưa, khi đang ăn cơm trưa, Tô Tử Dương nghe mấy đồng nghiệp thảo luận, ‘gần đây giá phòng cho thuê lại tăng rồi‘, ‘cửa ải này, thật sự không thể sống nổi nữa mà‘ gì đó, trong đầu bỗng nhiên giật mình một cái, anh lại bắt đầu lo lắng.

Tuy rằng năm đó anh có đần độn đi vay tiền mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, quá trình trả nợ hơi gian nan, có điều tính đến năm ngoái thì đã trả sạch toàn bộ rồi, căn nhà đã hoàn toàn là tài sản dưới tên của anh, so với những đồng nghiệp cùng tuổi vẫn còn đang ở phòng cho thuê sống qua ngày khác thì xem như anh may mắn hơn rất nhiều, nhưng cũng bởi vì căn nhà này, lại thêm cái đam mê thích chụp ảnh này của anh, tất cả số tiền mà anh tiêu vào chúng không ít, nếu không thì đã không phải đi tìm cái tên đàn ông cặn bã kia đòi chịu trách nhiệm sau ba tháng mang thai đến cùng đường. Nếu tiền của anh nhiều hơn một chút, thì có thể chống đỡ thêm được một thời gian.

Tục ngữ có câu, một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cứ đặt vấn đề này quanh quẩn ở trong lòng, Tô Tử Dương lập tức không thể nào cười được nữa.

“Tử Dương, sao hôm nay cậu cứ thở dài vậy? Chẳng lẽ đã bị đập đầu đến ngốc rồi?” Ngồi ở sát bên cạnh bàn làm việc của Tô Tử Dương là một cậu con trai mập mạp đeo kính, tên là Lâm Khải, thật ra dáng dấp của y không khó nhìn, chỉ là hơi mập, nhưng nói chuyện hài hước, tính tình cũng tốt. Một ngày trôi qua cứ nghe thấy Tô Tử Dương liên tục thở dài, y không thể nhịn được mở miệng hỏi thăm.

“Đi đi, đừng làm phiền tớ, tớ đang rầu rĩ đây này!” Tô Tử Dương chống cằm tiếp tục chửi mắng Lăng Triển Dực ở trong lòng là cái tên đàn ông cặn bã.

“Cậu buồn cái gì? Một người ăn no cả nhà không đói bụng, hơn nữa cậu còn là thợ nhiếp ảnh, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với chúng ta, cậu còn không cần ở phòng cho thuê, một mình ở nơi hai phòng ngủ một phòng khách, tốt biết bao nhiêu!” Lâm Khải cực kỳ hâm mộ.

“Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng, tớ cũng có khó xử của tớ có được không? Hiện tại tớ rất cần một khoản tiền, nếu không tớ đã không đau đầu như vậy rồi.” Tô Tử Dương ôm đầu ngửa mặt trên bàn không có tinh thần mở miệng.

“Cậu có thể cho thuê phòng mình đang ở nè! Cậu một mình ở một phòng là đủ rồi, phòng trống khác cũng để không, hiện tại phòng cho thuê vẫn thu hút lắm, khu vực của cậu lại tốt, nhất định cho thuê rất được! Ai nha! Sao tớ lại không nghĩ tới sớm nhỉ! Nếu không phải tớ đã nộp tiền thế chấp mướn phòng ba tháng rồi, thì tớ cũng muốn thuê chỗ cậu!” Lâm Khải vừa nói vừa đập đùi, bộ dáng hối hận khiến Tô Tử Dương buồn cười.

Có điều đề nghị này không tệ, anh có thể cho thuê một phòng, không cần phải bán nhà mà cũng có thể sống yên ổn, tới tháng thì lại có tiền, đúng là một mũi tên trúng hai con chim, cớ sao mà không làm!

Chỉ có điều. . . Khoé miệng tươi cười của Tô Tử Dương thoáng ảm đạm mấy phần, thuê ba tháng thì còn có thể, thời gian lâu dài, nếu như bản thân anh thật sự mang thai thì cơ thể nhất định sẽ thay đổi, đến lúc đó lại hù dọa người ta thì phải làm sao bây giờ?

Xem ra phải nghĩ biện pháp rồi, thời điểm quảng cáo cho thuê phòng thì phải biết sáng mắt kiếm anh hùng, có thể chọn được một người có lá gan cực lớn và còn có thể tiếp nhận được quan niệm cải tiến của thế giới mới thì tốt rồi. . .

Chương 13 ♡ Rầu Rĩ Và Rầu Rĩ

201e2327db4efd616e8c6efd1c663a8f

Ngay vào lúc Lăng Triển Dực chần chờ một hồi, Tô Tử Dương đã mang theo một đống đồ cộng thêm túi que thử thai vòng tới vòng lui rẽ vào khu nhà anh, lên bậc thang, chờ đến khi đã đến chỗ thang máy ấn số thì anh lấy ra một thanh kẹo que trong đống đồ ăn vặt rồi bóc vỏ bỏ vào miệng, lần này rất may, thang máy đã tới, thế là Tô Tử Dương lập tức tiến vào trong, ấn tầng 7, vừa ngậm kẹo que ngâm nga vừa ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình hiện số tầng chờ đến khi tới nơi.

Lăng Triển Dực ngồi do dự trong xe, ấn bộ điều khiển phương hướng xe nửa ngày, cuối cùng cũng không tiếp tục theo sau anh nữa, hắn nổ máy, chạy về phía trước trong chốc lát, sau đó lại rẽ ngoặt, lái về, thời điểm đi ngang qua chỗ lầu nhà Tô Tử Dương thì vô thức nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhưng vẫn không chần chờ, đi theo đường cũ đến cổng chung cư.

Trước khi bắt đầu với Tô Tử Dương, hắn phải điều tra kĩ trước một chút, nếu như Tô Tử Dương trước kia là một người đa tình, cho dù Lăng Triển Dực ham cái chỗ tốt ‘có tỉ lệ mang thai‘ của anh thì cũng sẽ không treo cổ trên cái cây này.

Không sai, tổng giám đốc Lăng là người có tính sạch sẽ, nhất là ở phương diện này, có lẽ mọi người sẽ nói hắn trước đây không phải cũng lưu luyến bụi hoa, cuộc sống cá nhân cũng không đơn thuần sao? Làm gì mà lại có nhiều yêu cầu đối với nửa kia như vậy?

Trên thực tế, Lăng Triển Dực rất kén chọn ở phương diện này, nhưng vì giới phóng viên truyền thông nhiều chuyện bên ngoài nên có nghe đồn hơi khoa trương. Mặc dù Lăng Triển Dực đã lớn đến vậy rồi, nhưng cộng thêm Tô Tử Dương lần này thì cũng chỉ mới ăn mặn có năm lần. Hai lần trước đều là cùng một người, hơn nữa bạn giường lúc đó đều sạch sẽ, mọi người gặp dịp thì chơi, vui vẻ là được, nói xong thì lập tức chặt đứt, đối phương sẽ không dây dưa.

Lần này cũng giống vậy, hắn thông qua việc hôn đã nhìn ra được Tô Tử Dương là người không có kinh nghiệm gì, cho nên mới lên giường cùng anh, có điều chuyện khác với trước kia chính là, lần này đổi thành hắn cảm thấy hứng thú với người ta, hắn níu lấy người ta không thả, thậm chí cho tới bây giờ hắn vẫn còn để ý xem Tô Tử Dương có phải là người sạch sẽ hay không!

Cho nên lúc bắt gặp anh ‘đầy kinh nghiệm‘ đi mua que thử thai, trong lòng Lăng Triển Dực lập tức khó chịu, gần như muốn tức điên.

Có phải trước đây anh đã từng lăn giường với người khác rồi, sau đó còn âm thầm mua que thử thai để xem mình có mang thai không đúng hay không?

Thôi, nếu đã coi trọng, thì cứ tra rõ ràng rồi nói tiếp, miễn cho đến lúc đang nhiệt huyết lại bị sự thật này đả kích, khi đó mới bỏ đi thì coi như đã lãng phí sức lực.

Lăng Triển Dực đã tính toán rất tốt, nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, một quyết định này, khiến hắn rời xa Tô Tử Dương hơn bốn tháng!

Đương nhiên, đấy là chuyện sau đó, hiện tại tiếp tục nói đến Tô Tử Dương.

Anh mang theo một đống đồ ăn vặt về đến nhà, trước tiên quăng mình ở trên giường lớn.

Dù sao anh cũng là người bị thương, tinh thần không tốt, mặc dù đã lừa được năm chục ngàn khiến anh có thể phấn chấn một lúc, nhưng chung quy vẫn thấy mệt mỏi, tuỳ tiện giật chăn che kín người, híp mắt một hồi đã lập tức ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã đến ngày thứ hai.

Tô Tử Dương nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ừm, đã bảy giờ rồi, vừa lúc nên rời giường thôi, anh bấm ngón tay tính toán, từ sau khi đến hộp đêm tìm vui vào cuối tuần thì đã không đi làm bốn ngày rồi, hôm nay là thứ sáu, anh không thể cứ tiếp tục không đi làm thế này được? Huống chi chỉ cần thêm một ngày nữa thì đã đến cuối tuần rồi, vẫn nên đi làm thêm một ngày thì tốt hơn!

Thế là Tô Tử Dương đứng lên đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi tiểu thì tiện thể dùng xong một que thử thai, ừm, kết quả không có gì khác thường, nói cách khác trước mắt còn chưa xảy ra chuyện gì, có thể hơi yên tâm một chút.

Nếu như qua một thời gian mà vẫn như thế, nói không chừng vận mệnh thật sự đã rẽ hướng, anh cũng không muốn bụng to mười tháng như phụ nữ, càng không muốn tìm trăm phương ngàn kế để kiếm tiền, vắt óc nuôi sống bé con trong bụng. . .

Tô Tử Dương vui vẻ cởi băng vải trên đầu, bước ra khỏi nhà khóa cửa xuống lầu, vô tư đi làm.

Chương 12 ♡ Không Sao, Cậu Tránh Tôi, Chẳng Lẽ Tôi Không Đuổi Được Cậu?

Lambo.full.376114

Khi Lăng Triển Dực quay trở lại phòng bệnh lần nữa, chăn mền trên giường bệnh xẹp lép, người vốn nên nằm nghỉ ngơi thật tốt ở phía trên lại biến mất không thấy đâu!

Lăng Triển Dực ngắm bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt đầy lộn xộn ở bên cạnh, vừa bực mình vừa buồn cười, vì sao hắn lại có cảm giác mình bị coi là ôn thần vậy chứ? Vật nhỏ này làm gì mà cứ luôn trốn tránh hắn? Sợ hắn ăn thịt người sao? Hay là hắn đã làm gì khiến anh sợ hãi? Lúc nào cũng cố chạy trốn ngay dưới mí mắt hắn ở hai bầu không khí tuyệt đẹp?

Lăng Triển Dực nâng cằm nghiêm túc nhớ lại hành động đêm hôm đó của mình, biểu hiện của hắn luôn ôn tồn, nho nhã lễ độ, đương nhiên, ngoại trừ lúc trên giường, không biến thành sói thì còn chơi thế nào được?

Chẳng lẽ. . . Nguyên nhân thật ra là vì. . . Hắn gieo hạt giống dục vọng vào trong cơ thể anh nên khiến anh không vui sao? Cho nên mới dẫn đến chuyện anh chạy trốn mấy bận sao?

Càng nghĩ, Lăng Triển Dực lại chỉ có thể nghĩ ra được cái lý do này.

Thế nhưng, lúc ấy hắn cũng đã nói rồi, nếu Tô Tử Dương thật sự mang thai thì hắn sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa hắn còn thật sự ước gì anh có thể mang thai cho mình một đứa con nối dõi đấy! Nếu như vậy thì hắn sẽ có lý do chặn miệng ba mẹ rồi! Phải biết hai năm nay hai vị lớn tuổi trong nhà vẫn luôn muốn ép hắn cưới vợ!

Mặc dù hắn luôn tỏ ra là mình không thích phụ nữ, nhưng ba mẹ nói, bất kể như thế nào, dù sao cũng phải lưu lại cho Lăng gia một con đường về sau, dù sau đó hắn có ly hôn rồi sống cùng đàn ông, bọn họ cũng sẽ không nhúng tay vào! Điều kiện tiên quyết là —- Bọn họ muốn được ẵm em bé!

Trong đầu Lăng Triển Dực lại vang vọng lời nói của vị bác sĩ lúc ấy, thể chất của Tô Tử Dương thật sự là song tính ẩn, mặc dù không có tần suất thụ thai cao như phụ nữ, nhưng cũng có tỉ lệ thai nghén con cháu, đương nhiên sẽ rất vất vả. . .

Nghĩ tới đây, tổng giám đốc Lăng chấn động, vất vả lắm mới gặp được một người phù hợp với toàn bộ tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn đến như thế, sao có thể từ bỏ chứ!

Không sao, cậu tránh tôi, vậy để tôi đuổi theo cậu là được, phải không?

Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ bỏ anh vào trong túi, mang về nhà cho hai vị kia nhìn! Còn phải cần cù cày cấy, cố gắng để trong người anh có con cháu của Lăng gia!

Lăng Triển Dực tính xong tiền thuốc men, làm xong thủ tục xuất viện, lập tức ngâm nga bài hát rồi lái xe rời khỏi bệnh viện.

Lại nói tới Tô Tử Dương, lúc anh chạy ra khỏi phòng bệnh thì lập tức đi thẳng đến thang máy, sau đó đi bộ đến cổng bệnh viện, vẫy tay đón xe cực kỳ ngầu lòi, về nhà!

Đến khu chung cư, Tô Tử Dương trả tiền xuống xe, bước chân khi vào tòa nhà đều là vui sướng, dù sao bỗng nhiên được không năm chục ngàn cũng là chuyện đáng để vui mừng!

Thế là nhóc ham tiền cộng thêm nhóc ham ăn rẽ vào cửa hàng tiện lợi gần đó, sau đấy vơ vét thật nhiều đồ ăn vặt, do dự nửa ngày, Tô Tử Dương vẫn mua thêm mấy que thử thai, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mặc dù anh hi vọng sau khi sống lại một lần nữa, quỹ đạo của vận mệnh sẽ di chuyển lệch đường một chút, nhưng mà, Tô Tử Dương không dám coi thường, nếu thật sự mang thai, dù sao phòng ngừa chu đáo cũng tốt hơn nhiều so với trở tay không kịp. . .

Sau khi Lăng Triển Dực rẽ vào khu chung cư, vừa vặn nhìn thấy Tô Tử Dương mang theo một túi lớn đồ ăn vặt bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên khuôn mặt xinh đẹp kia vào giờ phút này đang tràn ngập ý cười, hiển nhiên đang rất thỏa mãn với một đống đồ ăn vặt kia.

Lăng Triển Dực thả chậm tốc độ xe, không nhanh không chậm yên lặng theo sau Tô Tử Dương, lẳng lặng quan sát vật nhỏ khiến hắn bất tri bất giác động tâm này, ánh mắt di chuyển qua một túi lớn đồ ăn vặt cùng khuôn mặt cười nhẹ nhàng, Lăng Triển Dực cũng nâng khóe môi, cười dịu dàng như gió xuân.

Xem ra vật nhỏ này chính là đồ tham ăn. . . Ừm. . . Đối phó với một nhóc vừa ham tiền vừa ham ăn, chắc chắn một tổng tài to lớn như hắn sẽ thành công!

Lúc ánh mắt rơi vào thứ quay tới quay lui trong tay trái của Tô Tử Dương, nụ cười trên mặt Lăng Triển Dực cứng đờ, mở to mắt nhìn kỹ, phát hiện thứ đồ trông như cây bút bị Tô Tử Dương lắc tới lắc lui —- Chính là que, thử, thai!

Lăng Triển Dực đạp thắng, dừng ở ven đường, nắm chặt tay lái nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía thân ảnh đang đi từng bước ở phía trước, không hiểu vì sao lại có chút tức giận, rõ ràng biểu hiện của cái tên nhóc này ở trên giường không thuần thục, nhưng sau đó lại biết đi mua que thử thai, chắc không phải anh. . . Nhìn như đơn thuần. . . Nhưng thật ra là cao thủ chứ?

Chương 11 ♡ Cậu Nói Dối Không Tốt Nhỉ?

Slaine.Troyard.full.1967784

Tô Tử Dương kêu rên xong thì cảm thấy mệt mỏi, cái ót bị đập trúng đau âm ỉ, anh ôm lấy chăn mền nằm nghiêng trên giường, bắt đầu lo lắng suy nghĩ sau này phải làm sao.

Anh vốn muốn mua tờ vé số mà bản thân đã nhớ kĩ dãy số để có thể gối cao đầu không lo, kết quả nửa đường thì gặp phải cái tên Lăng Triển Dực, tất cả kế hoạch đều bị phá hỏng, chẳng lẽ. . . Phải bán phòng ở sao?

Không được không được, phòng ở là nơi anh sống yên thân, không thể bán. . .

Tô Tử Dương đau đầu nhức óc trở mình, tròng mắt xoay chuyển nhanh như chớp, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, tên khốn họ Lăng kia nói năm triệu linh tinh gì đó, khẳng định là đang cố ý chọc giận anh, khiến cho anh hối hận vì không hẹn hò qua lại với hắn. Có điều ngược lại khiến Tô Tử Dương tỉnh ra —- Tên khốn nhà hắn khiến ông đây bị thương phải nằm viện, dù thế nào cũng phải trả cho ông đây một khoản chứ! Năm triệu thì nhiều quá, ông đây không mở miệng được, nhưng nếu là năm chục ngàn thì chắc có thể ha?

Chỉ cần có thể chống đỡ qua ba tháng nôn oẹ đến mức trời đất mịt mù là được, sau đó anh vẫn có thể tiếp tục làm việc thêm mấy tháng.

Toàn bộ đều chờ đến khi bé con trong bụng chào đời, anh sẽ toàn vẹn. Xem xét tiền lương trước mắt để nuôi sống thêm một bé con thì không thành vấn đề.

Nghĩ tới đây, Tô Tử Dương lập tức không còn buồn rầu nữa, đưa tay xoa nhẹ bụng mấy lần, lẩm bẩm vài câu, từ từ ngủ thiếp đi.

Dù sao cũng là người mất máu, hiện tại đã thả lỏng, cho nên ngủ cũng an ổn hơn.

Hôm sau.

Khi Lăng Triển Dực mang theo một đống đồ ăn đến nhìn Tô Tử Dương, chỉ thấy anh đang ôm chăn mền, chổng mông lên trời ngủ say sưa ngon lành, hơn nửa người lộ ra ngoài chăn cũng không thấy lạnh.

Lăng Triển Dực buồn cười giúp anh đắp kín mền, đầu ngón tay vô thức đụng trúng cánh môi hơi bĩu kia, xúc cảm truyền tới cảm giác mềm mại, đáy lòng không khỏi run lên.

Tô Tử Dương lẩm bẩm một tiếng, chép chép miệng, tựa như đang mơ tới đồ ăn ngon, vẻ mặt tràn đầy thoả mãn.

Lăng Triển Dực không đánh thức cái tên tham ngủ này, cứ lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn Tô Tử Dương ngủ say, nhìn đến gần nửa ngày.

Tô Tử Dương bị đói tỉnh.

Anh mơ hồ xoay người ngồi dậy, đi xuống giường lần theo mùi thơm đến cạnh bàn, nhìn thấy đồ ăn ngon bên trong, lập tức mở ra không chút suy nghĩ, sau đó lại bắt đầu ăn như gió cuốn.

“Ăn ngon không?” Giọng nói nhàn nhạt của Lăng Triển Dực truyền đến.

Thìa trong tay Tô Tử Dương thiếu chút nữa đã rơi xuống, anh máy móc quay đầu lại, trông thấy Lăng Triển Dực đang ngồi ở bên cạnh, lập tức giật mình: “Anh, sao anh lại ở đây?”

“Đương nhiên là tới thăm cậu!” Lăng Triển Dực cười cực kỳ gian ác.

Sau khi Tô Tử Dương hiểu ra mới hỏi: “Thứ này là do anh mua?”

“Cậu nói xem?” Lăng Triển Dực buồn cười hỏi lại.

Tô Tử Dương ngậm thìa đau khổ suy nghĩ một trận, sau đó oai phong lẫm liệt nói: “Anh đã ân cần như thế, vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội chuộc tội! Anh nhìn đi, anh đụng tôi —- “

“Tôi không có đụng vào cậu, là do cậu trượt chân trúng hàng rào trong vườn hoa nhỏ.” Lăng Triển Dực thản nhiên sửa lại khái niệm mà Tô Tử Dương muốn trộm đổi.

Tô Tử Dương nghẹn lời, sau đó tiếp tục da mặt dày nói: “Đúng, không sai, không đụng vào tôi, nhưng vẫn khiến cho tôi bị kinh sợ nên mới ngã xuống rồi đập đầu vào chậu hoa. . .”

“Cho nên tôi đã rất tự giác đưa cậu đến bệnh viện.” Lăng Triển Dực phá hỏng lời cậu, “Cậu có gì bất mãn sao? Tiền thuốc, phí hộ lý đều là tôi bỏ ra, ầy, cơm cậu vừa ăn cũng là tôi mua. . .”

Khí thế của Tô Tử Dương lại thấp xuống một chút, yếu ớt nói: “Nhưng mà đầu của tôi đau, không biết có để lại di chứng gì không. . .”

“Vậy ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày đi, chờ đến khi hoàn toàn khỏi hẳn thì hẵng xuất viện.” Lăng Triển Dực buồn cười, “A, đúng rồi, tôi còn có thể lái xe đưa cậu về nhà, thế nào? Coi như người gây họa là tôi đây đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đúng không?”

Tô Tử Dương hoàn toàn không thể phản đối, nhéo ngón tay nửa ngày mới chậm chạp mở miệng: “Nhưng anh phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi. . . Ba ngày rồi tôi không đi làm, anh cũng nên gánh tổn thất lao động của tôi. . .”

“Ừm. . . Nói cũng có lý, vậy. . . Không biết Tử Dương cậu. . . Muốn phí tổn thất tinh thần bao nhiêu?” Lăng Triển Dực bày ra một bộ dáng rất dễ nói chuyện.

“Năm. . .” Tô Tử Dương vừa nói chữ năm ra khỏi miệng đã thấy Lăng Triển Dực cười – híp – mắt – hoà – ái nhìn mình, lập tức hụt hơi, lúc đầu định nói năm chục ngàn cuối cùng đổi thành “Năm ngàn”.

Lăng Triển Dực cười ra tiếng: “Tử Dương, cậu thật đáng yêu.”

Làm gì có tên lừa đảo nào chỉ lừa có năm ngàn?

Khuôn mặt Tô Tử Dương đỏ ửng nói: “Bớt nói nhảm. . . Anh cuối cùng có cho hay không?”

“Cho, lúc đầu tôi còn tưởng cậu sẽ muốn năm trăm ngàn cơ!” Lăng Triển Dực tốt bụng mở bóp tiền ra, lấy chi phiếu năm chục ngàn đã chuẩn bị xong ra để vào trong tay Tô Tử Dương, “Ầy, đây là năm chục ngàn, cậu không cần lo lắng chi phí thuốc men gì đó, trước mắt cứ dưỡng thương cho tốt đi, chờ đến khi cậu khoẻ lại, tôi sẽ giúp cậu xuất viện. Số tiền này coi như là cho cậu bồi bổ thân thể.” Nói đến đây, Lăng Triển Dực lại nhếch miệng, nhéo nhéo gương mặt hồng hồng của Tô Tử Dương, “Tử Dương, cậu đúng là không giỏi nói dối nhỉ? Thật quá đáng yêu! Thật muốn hôn một cái!”

Nói xong, Lăng Triển Dực lập tức biến suy nghĩ trong lòng thành hành động, thật sự cúi người gặm gương mặt Tô Tử Dương một cái, sau đó đứng dậy: “Tôi đi hỏi bác sĩ xem bệnh tình của cậu thế nào một chút.”

Tô Tử Dương nhìn hắn biến mất khỏi phòng bệnh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên, vẫn còn có chút ảo não, sớm biết cái tên này dễ nói chuyện như vậy thì phải đòi năm trăm ngàn mới đúng!

Hắn nhất định là cố ý! Cố ý để cho mình đấm ngực dậm chân hối hận vạn phần!

Móa! Tên đàn ông cặn bã chính là tên đàn ông cặn bã! Lúc nào cũng không quên chơi đùa người khác! Hừ!

Ông đây quyết định cách xa hắn quả nhiên là đúng!

Ừm. . . Đầu không choáng, so với việc buồn chán nằm trong viện, không bằng chuồn êm về nhà, suy nghĩ cách nào đó để kiếm tiền mới đúng đường làm vua!

Nghĩ tới đây, Tô Tử Dương nhanh chóng rón rén bước chân xuống giường, đổi sang quần áo của mình, sau đó cất kỹ chi phiếu Lăng Triển Dực đã cho, chạy ra khỏi phòng bệnh. . .

Chương 10 ♡ Không Bằng Chúng Ta Đánh Cược Đi!

e12c0639f6b0ec604a3f63b38b5e2f2d

Lăng Triển Dực tràn đầy tự tin bị Tô Tử Dương ‘đang không vui’ đả kích. Hắn tự nhận mình anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, còn trẻ có triển vọng lại nhiều tiền, ngày thường có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ chạy theo như vịt, mặc dù hắn không phải người thích làm loạn, cũng chưa bao giờ thừa cơ lợi dụng những người đó. . . Nhưng bây giờ hắn đã tự mình hạ thấp mở lời muốn hẹn hò với một người mà hắn có hứng thú, vốn cho rằng đối phương sẽ vui vẻ đồng ý, ai ngờ kết quả lại đảo ngược, người ta vốn không thèm, trực tiếp cho hắn hai chữ —- Không được!

Thế là tổng giám đốc Lăng vừa sốc vừa rất không cam tâm mở miệng hỏi: “Vì sao?”

Tròng mắt Tô Tử Dương đảo quanh, vì sao? Đương nhiên bởi vì hắn rất cặn bã, ăn sạch sẽ lại không muốn chịu trách nhiệm!

Thế nhưng Lăng Triển Dực ở kiếp trước, đã có rất nhiều sự thay đổi theo việc Tô Tử Dương sống lại, tính cách thật sự của Lăng Triển Dực là gì anh thật sự đắn đo khó xác định.

Dù sao kiếp trước anh chỉ gặp qua Lăng Triển Dực có hai lần, một lần là lúc lăn lộn trên giường cùng hắn, một lần là sau khi mang thai ba tháng thì chạy đi tìm hắn đòi chịu trách nhiệm. Chỉ có hai lần gặp mặt nên hoàn toàn không đủ để anh hiểu rõ bản mặt thật của Lăng Triển Dực.

Chẳng qua xem ra hiện tại, có vẻ như tổng giám đốc Lăng có rất nhiều chỗ không giống đời trước. . .

Khụ khụ, đương nhiên, cho dù không giống, Tô Tử Dương vẫn kiên định cho rằng, bản chất cặn bã thì nhất định vẫn giống, chẳng qua hắn hiện tại muốn chơi đùa với mình, nói không chừng sau khi chơi chán sẽ lập tức lộ bộ mặt thật.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Dương hững hờ giải thích: “Không tại sao cả, ông đây không có hứng thú!”

Lăng Triển Dực lại bị đả kích, hắn nhẫn nại truy hỏi: “Không phải tối qua chúng ta còn rất tốt sao? Cậu tình tôi nguyện, tất cả mọi người đều rất vui vẻ mà!”

Tô Tử Dương ôm cánh tay gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, không sai, đêm qua tất cả mọi người đều rất vui vẻ, kỹ thuật của anh không tệ, tôi cũng rất thỏa mãn, có điều vậy thì thế nào? Chúng ta chỉ là tình một đêm nam nam ngắn ngủi, không cần phải nghiêm túc như vậy, không phải sao?”

Nói không sai, nhưng mà. . .

Từ trước đến nay thường là Lăng Triển Dực nói kiểu lời này với đối tượng 419 lúc trước, giờ phút này lại đổi thành Tô Tử Dương nói, khiến hắn thay đổi vị trí đứng, trở thành người quấn quít dính lấy. . .

Tóm lại, loại cảm giác này không tốt chút nào.

Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vẻ mặt hoàn mỹ của mình: “Cậu nói cũng không sai, tôi thừa nhận tối qua đều chỉ là một đêm vui vẻ của mọi người, chơi xong thì đường ai nấy đi, nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, tôi cảm thấy cậu không tệ, là đối tượng đáng để tôi qua lại, cậu bất mãn với tôi ở chỗ nào sao? Không sao, cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ thay đổi, có được không?”

Lăng Triển Dực thề, đây tuyệt đối là câu nói khép nép đầu tiên mà hắn nói kể từ lúc chào đời cho tới nay, nếu như tên nhóc trước mắt này vẫn không nể mặt hắn, hắn, hắn nhất định. . . Nhất định không tha cho anh!

Tô Tử Dương liếc hắn một cái, ừm, thái độ thành khẩn, ánh mắt nghiêm túc, biểu cảm không có kẽ hở, nếu là Tô Tử Dương của kiếp trước, khẳng định sẽ ngu ngốc tin tưởng, thế nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, không chỉ có lời nói khép nép dụ dỗ người lần đầu tiên của Lăng Triển Dực là ngoài ý muốn, Tô Tử Dương lúc này cũng có ngoài ý muốn —- Anh sẽ không vui mừng tiếp nhận đâu.

“Xin lỗi, tôi không hề có ý định muốn hẹn hò qua lại với anh, anh vẫn nên đi tìm người khác đi.” Tô Tử Dương gằn từng chữ một, “Tôi, hi, vọng, anh, cách, xa, tôi, ra, một, chút!”

Hai tay Lăng Triển Dực bỗng dưng siết chặt, hai con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, tỏa ra ánh sáng sắc bén, hắn đứng dậy, hai tay đút túi, ngang ngược nhìn xuống Tô Tử Dương từ trên cao, đồng thời cao ngạo mở miệng: “Không bằng chúng ta đánh cược đi!”

Tô Tử Dương nhíu mày, không định nói tiếp.

Lăng Triển Dực hơi cúi người, hắn vốn đang đối mặt với Tô Tử Dương, giờ phút này đến rất gần, chóp mũi cơ hồ đụng vào chóp mũi Tô Tử Dương, mở miệng cười mỉm: “Tôi đánh cược cậu sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay! Cậu nhất định sẽ yêu tôi!”

Tô Tử Dương cực kỳ vô tội chớp mắt: “Thật sao? Vậy thì cứ thử một chút xem sao!”

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt trước đi, ngày mai tôi sẽ quay trở lại thăm cậu.” Lăng Triển Dực đứng lên, nện bước ưu nhã đi ra ngoài, lúc sắp bước đến cửa thì dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn Tô Tử Dương cười nói, “A, đúng rồi, quên nói với cậu, lúc đầu tôi nghĩ, nếu như cậu đồng ý hẹn hò qua lại với tôi thì sẽ bồi thường cho cậu năm triệu để làm phí tổn thất tinh thần, dù sao cậu xảy ra chuyện cũng là vì tôi, về sau nếu cái đầu bị thương của cậu có di chứng gì thì cũng có thể dùng số tiền này để chữa trị, nhưng cậu không chịu thì quên đi. Nhìn bộ dáng này của cậu, hẳn não bộ không có vấn đề gì. Cám ơn cậu đã giúp tôi tiết kiệm tiền, Tử Dương.”

Nói xong, Lăng Triển Dực thong thả vẫy vẫy tay, còn hôn gió với Tô Tử Dương, sau đó rất đàn ông đóng kỹ cửa phòng rồi rẽ vào hành lang.

Lúc đầu còn rất kiên định nằm trên giường, sau khi Tô Tử Dương lòng đầy căm phẫn nghe xong lời Lăng Triển Dực nói thì lập tức hóa đá vài giây, đợi cho đến khi Lăng Triển Dực rời đi, anh mới phản ứng lại được, thế là tên xui xẻo nào đó lại không có duyên với năm triệu bứt tóc phát điên.

“Cái tên căn bã! Khốn kiếp! Nên nói cho ông đây biết sẽ cho năm triệu từ sớm chứ! Không có một chút thành ý! A a a —- Đau lòng chết tôi rồi —- Mẹ nó, ông đây lại ném năm triệu đi rồi —- “

Đứng ngay góc rẽ ở cửa phòng bệnh, Lăng Triển Dực nhàn nhã ôm cánh tay tựa ở bên tường, nghe Tô Tử Dương đau lòng gào thét ở bên trong, hắn lập tức cảm thấy thoải mái dễ chịu, hơi nâng cánh môi mỏng, cười cực kỳ vui sướng.