Chương 53: Con Dâu Tương Lai Mang Thai?!

Khi nào thì về? Tất nhiên là bây giờ! Lập tức! Lập tức!

Lăng Triển Dực bỏ qua chuyện xem cho xong văn kiện, hắn vội cầm theo hộp cơm rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến thang máy.

“Trong nhà có nhiệt kế không? Em đo xem nhiệt độ cơ thể có cao không?” Nói xong, Lăng Triển Dực lại tự phủ định, “Thôi quên đi, em ngoan ngoãn nằm trên giường nhé, anh về ngay đây!”

“Đều tại anh!” Tô Tử Dương khịt khịt mũi, lại có nước mũi chảy xuống, anh cầm lấy cái khăn tay ở đầu giường, lau cái mũi chỉ toàn chất lỏng, nhưng vẫn cảm thấy mũi hơi ngạt. Khó chịu, anh chỉ có thể nổi cáu với Lăng Triển Dực, “Đều tại buổi sáng anh điên như vậy! Bây giờ tôi lại không thể uống thuốc bừa, khó chịu muốn chết. . .”

Không cần Tô Tử Dương quở trách, tự Lăng Triển Dực cũng cảm thấy cực kỳ hối hận, bây giờ lại nghe vật nhỏ này dùng giọng mũi oán trách, càng thêm đau lòng: “Là anh không tốt, anh không tốt, em cố nhịn, anh về nhà ngay đây!”

Lăng Triển Dực bước nhanh ra thang máy, chạy về bãi đỗ xe, trong miệng không quên nhắc nhở: “Trong nhà không có thuốc cảm sao? Em thử tìm rồi uống xem sao?”

“Anh nói thì nhẹ nhàng lắm, bây giờ tôi không thể uống thuốc bừa được! Lỡ như ảnh hưởng đến bé con thì nguy.” Tô Tử Dương thở dài, “Tôi không thèm nghe anh nói nữa, đau đầu, tôi nằm trước một lát.”

Lăng Triển Dực nghe tiếng tút tút trong điện thoại, biết đối phương đã cúp, đành phải lên xe trước, đặt hộp cơm ở chỗ ngồi phía sau, hắn đeo tai nghe Bluetooth lên, quay số của dì Trương, sau đó đóng kỹ cửa xe, nổ máy, vừa lái xe vừa chờ người đáp.

“Thiếu gia? Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Mấy ngày nay dì Trương luôn bị Lăng Triển Dực quấy rầy, riết đã thành thói quen.

“Dì Trương, con có chuyện muốn hỏi dì một chút.” Lăng Triển Dực cân nhắc mở miệng, “Người đang mang thai thì phải làm sao? Con nghe nói hình như không thể uống bậy thuốc cảm, sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Dì có biện pháp nào tốt không?”

“Mang thai? Mang thai?!” Dì Trương rất khiếp sợ, trong lòng tự nhủ không phải mới bắt đầu theo đuổi người ta sao? Nhanh như vậy đã trúng đích rồi? Người trẻ tuổi bây giờ thật là, đã quen tốc chiến tốc thắng rồi!

“Dì Trương. . .” Khóe miệng Lăng Triển Dực giật một cái, sao trước kia hắn lại không phát hiện ra dì Trương cũng nhiều chuyện như vậy?

Dì Trương lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nghĩ kế giúp Lăng Triển Dực: “Bị cảm, đầu tiên phải kiểm tra xem nhiệt độ cơ thể có nóng hay không, nếu như sốt thì tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra, nếu không sốt, chỉ đau đầu và chảy nước mũi thì chịu khó uống chè gừng là được.”

“Chè gừng? Phải làm sao? Uống thứ này có ảnh hưởng đến thai nhi không?” Lăng Triển Dực hỏi rất chân thành.

“Rất đơn giản, cắt gừng thành miếng, bỏ vào trong nước sôi là được, sau đó bỏ đường nâu vào theo khẩu vị.” Dì Trương nhắc nhở kỹ càng.

“A, dạ, cắt miếng, bỏ vào nước đang sôi. . . Vậy bỏ gừng vào lúc nước đang sôi hay là bỏ vào lúc nước lạnh, đun cho đến khi sôi vậy ạ?”

“Cả hai đều được.”

“Được, con biết rồi, cám ơn dì Trương.” Lăng Triển Dực cúp điện thoại, sau đó tăng tốc độ xe, dùng toàn lực chạy thẳng về nhà.

Dì Trương bỏ điện thoại xuống, quay người lại, mẹ Lăng đã đứng ở sau lưng dì từ lúc nào, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào dì, quả thực dọa dì nhảy dựng một cái: “Phu, phu nhân?”

“Chị Trương, là điện thoại của Triển Triển sao?” Trong giọng nói của mẹ Lăng không kiềm được hưng phấn.

—- A, ông trời ơi, bà vừa nghe được chuyện gì?!

—- Mang thai?! Con dâu tương lai nhanh như vậy đã mang thai rồi?!

Triển Triển giỏi lắm, chưa gì đã gạo nấu thành cơm rồi còn giấu người đi. . . Sau này bà với ông xã có thể ôm cháu rồi. . . Nghĩ lại thôi đã cảm thấy hưng phấn không ngừng rồi.

Trách không được lúc trước thằng nhóc thối kia dù có nói sao cũng không chịu kết hôn với cô tiểu thư nhà họ Tô, hoá ra hắn đã tự tính toán xong rồi!

“Ây. . .” Dì Trương không biết phải giấu diếm thế nào, đành phải gật đầu.

“Nó hỏi chị cái gì? Sao lại có người mang thai? Hả hả?” Mẹ Lăng một mặt mong mỏi nhìn dì Trương.

“. . . Thiếu gia hỏi tôi, khi người mang thai bị cảm thì phải làm sao. . . Tôi nói nếu không sốt mà chỉ bị cảm thông thường thì chịu khó uống nước chè gừng. . .” Dì Trương không cẩn thận nói hết ra.

Mẹ Lăng vui vẻ chạy về phòng ngủ tìm ông xã nhà mình: “Ông xã, tin lớn đặc biệt! Tin lớn đặc biệt!”

Vì phối hợp với mẹ Lăng đang hưng phấn một chút, ba Lăng đang cúi đầu xem báo đành phải ngẩng đầu lên, làm bộ tò mò hỏi: “Tin mới gì?”

“Chúng ta có thể ôm cháu rồi!” Mẹ Lăng đi sang rồi ngồi xuống, giật tờ báo trong tay ba Lăng, mặt mày hớn hở mở miệng, “Cái thằng nhóc thối kia, làm người ta lớn bụng, có lẽ mấy ngày này đang nghĩ cách để ôm được người ta. Hoá ra trước đó chúng ta không hiểu lầm, chuyện này là thật!”

“Ừ.” Ba Lăng đáp lại một chữ vô cùng đơn giản.

Mẹ Lăng nhướn mày: “Sao anh lại không hưng phấn chút nào vậy? Ông xã, anh nói xem, chúng ta có nên đi thăm dò xem con dâu tương lai là thần thánh phương nào không? Không ngờ lại có thể bắt con trai chúng ta làm tù binh. Có điều nói đi cũng phải nói lại, người ta bây giờ đã mang thai luôn rồi, sao chúng ta có thể khiến con gái người ta tủi thân được, trước tiên phải nói chuyện với ba mẹ con bé một chút, bàn xem chuyện kết hôn ra sao. Em thấy lần này, có lẽ Triển Triển sẽ không phản đối đâu?”

“Không đợi con trai tự dẫn người về sao?” Ba Lăng bất đắc dĩ nhìn bà xã nói như súng liên thanh, thở dài.

Chắc con trai biết mẹ nó sẽ tính kế nó cho nên mới im lặng không chịu nói gì.

“Em không chờ được nữa mà!” Mẹ Lăng lắc lắc cánh tay ba Lăng, “Em muốn nàng dâu về nhà, em muốn tự chăm sóc con bé.”

“Xem ra em ở nhà đến chán rồi.” Ba Lăng nhỏ giọng lầm bầm một câu, ngay lúc mẹ Lăng nhìn ông với ánh mắt chất vấn cảnh cáo, mới vội vàng cười đồng ý, “Được được được, chỉ cần em muốn hầu hạ người ta, vậy cứ nghĩ cách để biết con dâu là ai, sau đó dẫn người về.”

“Ông xã, anh tốt quá!” Mẹ Lăng lúc này mới mặt mày hớn hở.

Ba Lăng nhắc nhở: “Có điều, anh cảm thấy, vì để đề phòng lỡ như, em phải bàn bạc với con trai trước đã, miễn cho nó trở mặt với chúng ta.”

“Cần phải vậy sao?”

“Đương nhiên là phải vậy rồi! Anh sợ nó chỉ đang hưng phấn nhất thời, lỡ như nó muốn đợi người ta sinh xong rồi chỉ mang mỗi con về thì sao!”

“Nó dám!” Mẹ Lăng xoa eo nói khẽ, “Đã một lần rồi thì thôi, cái cô thiên kim nhà họ Tô kia vốn không cùng đẳng cấp với nhà họ Lăng chúng ta, nó không chịu trách nhiệm cũng không thể quở trách nhiều. Nhưng nếu lần này nó lại không muốn chịu trách nhiệm, em sẽ bẻ gãy lỗ tai nó!”

“Vậy sao lần này em lại xác định người ta cùng đẳng cấp với nhà họ Lăng? Lỡ như không phải thì sao?”

“Không thể nào!” Mẹ Lăng vẫy vẫy tay, mở miệng, “Nhìn con trai chúng ta là biết, nếu như không phải người đúng ý nó, nó chắc chắn sẽ không ân cần theo đuổi người ta, lấy lòng người ta như vậy đâu.” Nói tới đây, mẹ Lăng vỗ vỗ vai ba Lăng, một mặt tự hào nói, “Ông xã, anh cứ yên tâm đi, tin tưởng em sẽ không sai đâu! Ha ha, anh cứ đợi đến lúc ôm cháu trai mập mạp đi!”

———————————— Đường phân cách ————————————

Lăng Triển Dực dừng xe ở bãi đỗ của cư xá, sau đó cầm theo hộp cơm bước nhanh về nhà. Lúc đi ngang qua cửa hàng giá rẻ, rẽ vào mua hai bịch đường nâu, rồi mua thêm một cái nhiệt kế, đi đến nửa đường thì lại dừng, trong nhà còn gừng hay không? Lúc làm đồ ăn sáng có hay không, hắn không nhớ rõ.

Được rồi, phải đi mua gừng! Lăng Triển Dực lập tức quay trở lại, đến khu chợ gần cư xá mua một bịch gừng lớn, tiện thể mua thêm một đống đồ ăn, ôm theo cả bốn năm túi trở về.

Nhóm các bà vợ nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc Âu phục giày da như Lăng Triển Dực thì đều hơi sửng sốt.

Đầu năm nay, đàn ông chịu đến chợ mua thức ăn giúp vợ thực sự quá ít!

Lúc này Lăng Triển Dực không quên cầm lấy chìa khoá, sau khi mở khóa cửa ra, không lo đến chuyện bỏ đồ xuống, lập tức chạy thẳng về phía phòng ngủ chính.

Tô Tử Dương đang ngủ mê man, bởi vì nghẹt mũi nên miệng phải há lớn để hô hấp, hơi thở rã rời. Sắc mặt của anh hơi ửng đỏ, Lăng Triển Dực sợ anh sốt, tranh thủ đặt túi ở trên sàn, hơi cúi người, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể Tô Tử Dương, cũng may là không nóng.

Bởi vì khó chịu, Tô Tử Dương ngủ không sâu lắm, nhận ra bên cạnh có người, vừa giãy dụa vừa mở mắt ra.

“Anh về rồi. . .” Giọng mũi nghe còn nặng hơn trong điện thoại.

Lăng Triển Dực nhìn hai mắt anh đỏ bừng cũng giật nảy mình, trong đầu nhớ tới vụ nấu chè gừng, hắn bước đến bên cạnh Tô Tử Dương, thấp giọng nói: “Tử Dương, rất khó chịu sao? Anh dẫn em đến bệnh viện nhé!”

“Không đi. . .” Tô Tử Dương cố chống đỡ tinh thần lắc đầu, “Đến bệnh viện, bác sĩ cũng sẽ khuyên không uống thuốc, để nó tự khỏi.”

“A? Sao lại thiếu trách nhiệm như thế?”

“Anh thì biết gì, dùng thuốc linh tinh sẽ tổn thương đến thai nhi. Tháng trước tôi cũng bị cảm một lần, Lạc Dương dẫn tôi đến bệnh viện, bác sĩ đã nói vậy, còn nói cứ kiên trì một tuần là khỏi.”

“. . .” Lăng Triển Dực không nói nên lời, dừng một chút, tủi thân nói, “Tại anh sợ em khó chịu mà. Vậy anh đi nấu chè gừng, em uống một chén nhé?”

“Ừm. . .” Tô Tử Dương khịt mũi, mở miệng thì thầm, “Tôi khát, muốn uống nước.”

“Chờ tí, anh đi lấy cho em.” Lăng Triển Dực vừa đứng lên, chợt nhớ tới chuyện gì đó, hắn bèn lấy nhiệt kế vừa mua được đưa cho Tô Tử Dương, “Em đo thử nhiệt độ cơ thể chút đã! Nếu như sốt, anh sẽ nghĩ cách khác để giúp em hạ nhiệt.”

“Ừm.” Tô Tử Dương nhận lấy cái nhiệt kế, ngoan ngoãn kẹp ở dưới nách, nhìn Lăng Triển Dực rót nước cho mình, “Sao anh về nhanh vậy? Công ty đang rảnh sao?”

“Em bị bệnh không thoải mái, sao anh còn tâm chí để ý đến chuyện ở lại công ty chứ?” Lăng Triển Dực rót cho anh ly nước nhưng lại cảm thấy rất nóng, vì vậy cầm một cái ly rỗng khác, rót qua rót lại từ hai cái ly để cho nước có thể nguội nhanh một chút.

“Cũng tại anh buổi sáng quá phận. . .” Tô Tử Dương lườm hắn một cái, thấy hắn kéo tay áo Âu phục lên rồi kiên nhẫn giúp mình làm nguội nước, đột nhiên lại cảm thấy tư thế này quá đẹp trai!

Tô Tử Dương vừa uống nước ấm vừa âm thầm cảm khái —- Lúc bị bệnh khó chịu mà có người ở bên chăm sóc, đúng là rất hạnh phúc!