“Có đói bụng không? Vừa đúng giờ ăn trưa rồi, cơm còn nóng hổi đây! Đều là mấy món em thích ăn.” Giúp Tô Tử Dương uống nước xong, Lăng Triển Dực quay người lấy hộp cơm để dưới sàn rồi mở ra.
Nhìn đủ loại thức ăn xanh xanh đỏ đỏ mà mình thích hiện ra ở trước mắt, Tô Tử Dương lại không có hứng thú, anh lắc đầu: “Không muốn ăn.”
“Ăn một chút thôi có được không? Cà tím om (1), lần trước em ăn món này rất nhiều.” Lăng Triển Dực cầm lấy đôi đũa dùng một lần trong hộp cơm để gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Tô Tử Dương.”Anh đút cho em ăn, ngoan, há mồm. . .”
Tô Tử Dương nhăn cái mũi, mím môi nghiêng đầu đi: “Tôi không muốn ăn.”
“Vậy. . . Thịt bò thì sao? Mùi tương thơm lắm, không cay, bảo đảm kích thích vị giác của em.” Lăng Triển Dực nhét miếng cà vào trong miệng mình, lại gắp miếng thịt bò đưa tới.
Tô Tử Dương vẫn lắc đầu như cũ.
“Thật sự không muốn ăn sao? Ăn rất ngon đó!” Lăng Triển Dực đành phải tiếp tục nhai thịt bò, rồi lại chọn gắp khoai tây sợi xào dấm (2) trong hộp cơm, “Có muốn ăn khoai tây sợi không? Cái này hơi chua, chắc sẽ khiến em muốn ăn đấy?”
Tô Tử Dương bĩu môi, bất đắc dĩ ăn hai miếng khoai tây sợi, sau đó lại không ăn nữa.
“Vậy em muốn ăn chút gì không? Anh bây giờ làm luôn cho em.” Lăng Triển Dực bày hết đống đồ ăn mua ở chợ ra trước mặt Tô Tử Dương, “Ầy, em chọn đi.”
“Tôi muốn ăn salad dưa chuột (3), còn muốn sủi cảo nhân bí ngòi với trứng (4) nữa.” Tô Tử Dương nhìn lướt qua đống đồ, sau đó khẽ mở môi mỏng, phun ra hai cái tên không có gì liên quan đến chúng.
“. . .” Lăng Triển Dực hơi lúng túng, salad dưa chuột thì còn có thể làm, nhưng sủi cảo nhân bí ngòi với trứng. . . Thì phải làm sao?
Rất muốn hỏi có thể đổi món khác không, nhưng vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt tràn ngập khát vọng của Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực không thèm quan tâm nữa mở miệng: “Được, anh làm salad dưa chuột cho em trước, sau đó là nấu chè gừng. Sủi cảo nhân bí ngòi với trứng. . . Có hơi phiền, em có thể đợi không?”
“Ừm. . . Anh xuống dưới lầu mua đi, chếch đối diện cổng tiểu khu có quán sủi cảo, sủi cảo nhân bí ngòi với trứng rất ngon.” Làm sao Tô Tử Dương có thể không biết vị tổng giám đốc họ Lăng này luôn tỏ ra là một người đàn ông tốt được? Thấy bộ dáng mặc Âu phục đeo giày da nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn lớn kia của hắn thì biết ngay hắn không biết làm rồi.
Những người bị bệnh có lẽ không chỉ yếu ớt, mà còn mềm lòng nữa. Nếu không thì làm sao Tô Tử Dương lại có lòng từ bi chỉ cho Lăng Triển Dực một con đường sáng chứ.
“Đồ ăn bên ngoài có sạch sẽ không?” Hai mắt Lăng Triển Dực tỏa sán, bất quá như cũ muốnsáng nhưng hắn vẫn suy nghĩ cho Tô Tử Dương với cục cưng trong bụng anh.
“Không sao, dù sao cũng chỉ ăn có một lần.” Tô Tử Dương thực sự thèm ăn, anh không muốn ăn mấy món khác, chỉ muốn ăn sủi cảo nhân bí ngòi với trứng.
“Vậy thì được, anh đi xem bọn họ làm, đỡ mất công họ lại bỏ gì vào trong.” Lăng Triển Dực vừa nói vừa cởi âu phục, bày ra tư thế như đi đánh trận.
“Sao lại cởi áo khoác?” Tô Tử Dương ngạc nhiên.”Không ra ngoài sao?”
“Anh nấu chè gừng cho em trước đã, làm xong salad dưa chuột anh sẽ xuống lầu.” Lăng Triển Dực cong môi cười một tiếng, cúi người cầm theo mấy túi đồ ăn rồi bước vào nhà bếp, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở một câu, “Em nằm xuống đi, có chuyện gì thì gọi anh!”
Tô Tử Dương nhìn mấy món trong hộp cơm kia nhưng lại không động đũa, thầm nghĩ, chờ tí nữa cho Lăng Triển Dực ăn.
Vì vậy, anh đưa tay đậy kín hộp cơm — Giữ ấm.
Nếu không chờ Lăng Triển Dực làm xong, đồ ăn bên trong sẽ nguội.
— Ai nói anh chỉ biết ăn uống và chờ người ta phục vụ? Anh còn rất biết quan tâm người khác đó.
Hai mươi phút sau.
Tô Tử Dương nhìn bát salad dưa chuột, không nhịn được cười.
— Quả nhiên salad dưa chuột đều bị đập bẹp, chỉ tiếc, Lăng Triển Dực không cắt thành khúc để trong bát. Tất cả có ba quả nguyên, còn chẳng thèm nêm gia vị.
“Thế nào? Ba quả còn ít sao? Vậy anh đi đập thêm một quả nữa.” Lăng Triển Dực nói xong đã muốn quay người.
Tô Tử Dương gọi hắn lại: “Không ít, anh có thể cho thêm giấm, mắm, tương vào nữa được không? Còn thêm cả tỏi nữa. . .”
“Ừm. . .” Lăng Triển Dực nghe lời mang ra, nêm nếm đầy đủ rồi đưa cho Tô Tử Dương, nhìn anh tự trộn salad dưa chuột.
Sau đó khi nhìn Tô Tử Dương khó khăn lật dưa chuột, Lăng Triển Dực đột nhiên nhận ra, mình không cắt dưa chuột thành khúc trước khi đập dập!
“Để anh đi cắt khúc!” Lăng Triển Dực ngượng ngùng gãi đầu, “Vừa nãy anh quên. . .”
“Không sao, cứ để vậy đi.” Tô Tử Dương trực tiếp gắp một quả lên cắn một cái.
— Cũng may đập bẹp nên gia vị đều thấm.
Khuôn mặt già của Lăng Triển Dực đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng, đứng dậy: “Anh đi khuấy chè gừng, em muốn bỏ nhiều đường hay ít?”
“Nhiều một chút.”
“Được rồi!” Lăng Triển Dực tuân lệnh.
May mắn lúc trên đường trở về từ công ty hắn có hỏi dì Trương cách nấu chè gừng, mặc dù cắt miếng gừng hơi dày, nhưng chủ yếu là lấy nước, không quan tâm đến độ dày, nấu ra mùi vị là được cho nên không bị ảnh hưởng gì.
Nếu cứ nhắm mắt để mặc hắn làm lung tung thì có lẽ vị giám đốc họ Lăng này sẽ bỏ cả củ vào nồi luôn. . .
Sau khi chuẩn bị xong chè gừng rồi dọn dẹp cái bàn cạnh cửa sổ cho Tô Tử Dương, hắn bèn để chè gừng ở đó. Lúc này Lăng Triển Dực mới hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới lầu tiếp tục nhiệm vụ gian khổ của hắn.
Trừng lớn hai mắt nhìn nhân viên trong tiệm cơm nhà người ta từ lúc thái nhỏ nhân bánh, cán bột cho đến lúc làm thành sủi cảo, Lăng Triển Dực cũng học được không ít thứ.
Nhiệt huyết sôi trào, hắn cũng cầm da sủi cảo học theo người ta gói hết một cái sủi cảo — Mặc dù không bị lòi nhân, nhưng mềm oặt, da thì lớn còn nhân bánh lại ít, giống như một thỏi bạc hết hơi. . .
Mặc dù cực kỳ khinh bỉ người đàn ông ngốc này, nhưng ngại người ta vừa mới đến đã quăng cho năm tờ một trăm, nói bao hết đầu bếp chỗ y để dạy hắn cách làm sủi cảo trong vòng nửa tiếng. . .
Ừm, có thể làm sủi cảo nguyên chất, nhưng có bao được hay không thì không phải ai cũng biết. Hơn nữa, những giai đoạn chuẩn bị từ nhào bột, thái sợi, cán da, đầu bếp dám thề, vị đại gia này chắc chắn sẽ không học được!
Sủi cảo vừa ra lò, Lăng Triển Dực nóng ruột chờ người ta giúp bỏ vào hộp cơm rồi vội vàng mang đồ đi. Làm hại người đầu bếp vĩ đại không có cơ hội suy nghĩ bắt tay vào nấu nướng thêm một lần nữa.
Chờ đến khi ăn được món sủi cảo mà bản thân cực kỳ mong chờ, Tô Tử Dương hớn hở, bên trong miệng nhồi phình lên, con mắt lóe sáng, nhìn đáng yêu muốn chết.
Anh chấm vào tương rồi đưa tới trước mặt Lăng Triển Dực, nói lè nhè không rõ: “Anh cũng【 ăn 】– “
Lăng Triển Dực nhìn ánh mắt thoả mãn của Tô Tử Dương, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Hoá ra, nếu có thể làm được nhiều chuyện cho người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy một nụ cười của người ấy thôi cũng cảm thấy mọi cực khổ mệt nhọc đèu đáng giá!
Ăn sủi cảo mà Tô Tử Dương gắp cho, Lăng Triển Dực cảm thấy thứ mình ăn không phải là sủi cảo, mà là mật ong, ngọt đến nao lòng.
“Được rồi, em ăn đi, không phải em chỉ muốn ăn món này thôi sao? Ăn nhiều một chút mới mau hết bệnh.” Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương lại muốn gắp cho mình thêm sủi cảo, hắn từ chối. Đương nhiên, cái sủi cảo thứ hai vẫn rơi vào trong miệng của hắn.
Tô Tử Dương chợt nhớ tới gì đó, anh chỉ vào hộp cơm trông mong nhìn Lăng Triển Dực.
— Bất đắc dĩ trong miệng bị nhét đầy, không thể nói chuyện.
Lăng Triển Dực ngầm hiểu, cầm lấy hộp cơm, nhấc cái nắp lên, bày hết đồ ăn ra: “Bây giờ em lại muốn ăn sao? Ăn cái nào? Anh gắp cho em.”
Tô Tử Dương lắc đầu, uống một ngụm chè gừng xong mới nuốt hết đồ ăn xuống, anh thúc giục: “Anh cũng mau ăn đi! Tôi ăn sủi cảo, còn anh ăn đồ trong hộp cơm, người ta làm tốn nửa ngày cũng không dễ dàng, đừng lãng phí. Tôi đậy nắp rồi, không có nguội chút nào đâu, còn nóng hổi đấy, mau ăn đi!”
Lăng Triển Dực sững sờ, sau đó lập tức cảm khái, vật nhỏ này sao lại đáng yêu quá vậy? Hắn chưa từng nghĩ tới Tô Tử Dương cũng đặt mình ở trong lòng, có thể thấy, người ta mới làm ra một hành động nhỏ xíu thôi cũng đủ để khiến mình vui vẻ cảm động hơn nửa ngày.
Không cứu nổi rồi, không cứu nổi rồi. . .
Nhưng mà, cứ theo tình hình này, hắn mà tiếp tục nỗ lực, thời gian cưới Tô Tử Dương về nhà làm vợ chắc chắn không xa!
Lăng Triển Dực tìm bát đũa mới, kéo cái ghế ngồi ở cạnh bàn, cùng Tô Tử Dương mặt đối mặt bắt đầu ăn cơm.
Lăng Triển Dực thề, đây là bữa ăn thơm ngon nhất trong đời của hắn. Không phải vì món ăn hợp khẩu vị, mà bởi vì, người ăn cơm cùng hắn.
Không khí ấm áp ngập tràn, thời gian yên tĩnh, năm tháng yên bình, có lẽ đang ám chỉ cảnh tượng thế này?
Chỉ có điều phải khiến hắn thất vọng rồi, mới ăn được một nửa, điện thoại Lăng Triển Dực đột nhiên vang lên.
Hắn hơi buồn bực lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiện chữ ‘mẹ’, muốn cúp máy cũng không được, chỉ có thể kết nối điện thoại, giọng điệu không có gì tốt: “Mẹ? Có chuyện gì à?”
“Thằng nhóc thối, không có chuyện thì không thể gọi cho con à?” Giọng mẹ Lăng vẫn đầy vui sướng như trước, lúc đầu còn mắng con trai mình, sau đó xuống giọng giống như gián điệp thì thầm hỏi, “Con trai, mẹ hỏi con một chuyện nhé?”
“Không rảnh! Con đang ăn cơm! Tối mẹ gọi lại được không?”