Chương 55: ‘Mẹ’ Vẻ Vang Nhờ Con? Một Cục U Xuất Hiện Trong Lòng

ca358178c1008d0b47dcda5ebca3ddb5

“Có phải con. . . Ở bên ngoài. . . Làm cô gái nhỏ nào đó lớn bụng không?”

Đối mặt với câu hỏi cứng rắn đầy thẳng thắn như vậy của mẹ Lăng, Lăng Triển Dực lại hững hờ trả lời: “Không có.”

—- Tử Dương mang thai nhưng Tử Dương không phải nữ.

Cho nên, hắn không tính là đang nói dối ha? Lăng Triển Dực mặt không đỏ tim không đập thầm nghĩ.

“Không có?” Mẹ Lăng không tin, bà nâng giọng, nghi ngờ hỏi, “Không có, vậy thì sao con suốt ngày ở bên ngoài mà không trở về nhà? Không có thì sao con còn gọi dì Trương nấu cơm cho con, còn gióng trống khua chiêng kêu chú Lý mang qua cho con?” Nói đến đây, giọng mẹ Lăng chuyển thành đắc ý, “Thằng nhóc nhà con đừng giả bộ trước mặt mẹ! Mẹ đã hỏi dì Trương rồi, dì ấy nói con đang theo đuổi vợ, lúc nãy con còn hỏi dì Trương chuyện người mang thai bị cảm thì phải làm gì. . . Được rồi, mau thành thật giải thích cho mẹ đi, có phải vợ tương lai của con cũng là nàng dâu tương lai của mẹ đang mang thai không? Hơn nữa còn bị cảm?”

Lăng Triển Dực nghe mẹ mình nói hàng loạt câu hỏi, hắn thở dài chán nản: “Mẹ à, mẹ đừng có tò mò nhiều chuyện như vậy được không?”

“Không được!” Mẹ Lăng phản bác một câu, tiếp tục truy hỏi, “Thằng nhóc thối, không được đổi chủ đề, mau trả lời mẹ, có phải thật hay không? Mẹ sắp được ôm cháu rồi?”

“Không phải mẹ biết rồi sao? Còn hỏi con làm gì?” Lăng Triển Dực không chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì về Tô Tử Dương.

Trước khi hắn nắm chắc được mọi chuyện, hắn sẽ không để cho bất cứ ai quấy rối đến vật nhỏ của hắn.

“Con —-” Mẹ Lăng tức đến nghiến răng, nhưng lại không tóm được con trai mình. Đồng thời, bà không thể không suy nghĩ lại từ tận đáy lòng, đáng lý ra lúc trước bọn họ không nên nuôi thả hắn, nhìn đi, cái thằng nhóc thối mặc kệ cho quen nên bây giờ sinh ra cái tật xấu thô lỗ!

Cứng rắn không được thì chỉ có thể mềm mỏng, mẹ Lăng dịu giọng, cười nịnh nọt: “Con trai à, con đừng vô cảm như vậy mà, có thể cho mẹ yên tâm được không? Chuyện này có thật hay không? Nếu con không nói, mẹ với ba con sẽ sắp xếp cho con xem mắt đấy.”

“Tùy mẹ. Dù sao con cũng không đi.”

“Thằng nhóc thối, con càng ngày càng quá đáng đấy? Được rồi, con không chịu nói, đừng trách mẹ với ba con đi tra khảo chú Lý, đến lúc đó chúng ta tìm được địa chỉ sẽ qua giết con, nhìn thằng nhóc thối nhà con giấu diếm đến bao giờ!” Mẹ Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.

Bà đã dùng đủ loại phương pháp từ cưỡng bức cứng rắn tới dụ dỗ mềm mỏng rồi, nhưng thằng con trai khốn nạn này vẫn cứ cắn chặt răng!

“Nếu mẹ không sợ làm con dâu tương lai với cháu trai tương lai của mẹ sợ thì cứ chạy tới giết con đi, con không ngại đâu.” Lăng Triển Dực nhẹ nhàng trả lời một câu, sau đó lại nhắc nhở, “Còn nữa, mẹ à, lần sau có mắng con cũng đừng mắng sang ba đấy. Bởi vì dựa theo gien di truyền, nếu con là thằng nhóc con khốn nạn, vậy chồng của mẹ không phải là. . . Khụ. . . Mẹ hiểu ha. . .”

“Thằng nhóc con khốn nạn nhà con. . .” Nghĩ đến lời Lăng Triển Dực vừa rồi nhắc nhở, mẹ Lăng im bặt, sau đó lại tức giận đến mức suýt nữa quẳng luôn điện thoại.

Khóe môi Lăng Triển Dực khẽ nhếch, không muốn tiếp tục ba hoa với mẹ hắn nữa, trực tiếp cười nói: “Được rồi mẹ, mẹ đừng nóng vội như vậy, được không? Chờ con theo đuổi được vợ rồi, chẳng lẽ mẹ lại không được ôm cháu? Tạm thời mẹ đừng có quậy phá con nữa được không? Bây giờ con trong mắt người ta còn đang bị điểm âm, con phải cố gắng được điểm dương rồi nâng lên một trăm điểm, con đường theo đuổi vợ còn dài lắm gian truân, phải mò lên tìm xuống.”

“Ừ, không có sức hấp dẫn mà còn giả bộ sang chảnh, vờ vịt lôi kéo cũng không đúng cách, con nên tìm giáo viên ngữ văn để học thêm đi.” Mẹ Lăng vừa châm chọc vừa hồi tưởng lại lời Lăng Triển Dực vừa nói —- Ừm, có chữ ‘con dâu tương lai’ với ‘cháu trai tương lai ‘ —- Nói tóm lại cũng đủ giải thích tin tức quan trọng nhất mà bà muốn thăm dò, cũng hoàn toàn xác định chính xác có một người mê hoặc con trai mình đến thần hồn điên đảo, hơn nữa còn đang mang thai con cháu nhà họ Lăng.

Cho nên mẹ Lăng có lòng từ bi quyết định tạm thời buông tha cho tên nhóc thối này, đương nhiên, trước khi cúp điện thoại cũng không quên tiếp tục trêu con trai nhà mình: “Không ngờ cũng có người mà con không giải quyết được! Điểm âm. . . Ha ha. . . Điểm âm. . . Đáng lắm!”

“Có người mẹ nào như mẹ không? Không cổ vũ cho con còn bỏ đá xuống giếng, nếu con đánh mất tự tin rồi không theo đuổi được người ta thì sao? Đến lúc đó mẹ không thể ôm cháu đâu đấy.”

“Được rồi, vậy con cố lên nha.” Mẹ Lăng lại tiếp tục nài nỉ, “Có thể gửi cho mẹ với ba con một tấm hình xem người ta ra sao được không? Chúng ta đều rất tò mò.”

“Qua trận đi.” Lăng Triển Dực từ chối, sau đó lớn tiếng, “Được rồi, con không nói nữa, em ấy ăn xong rồi, con phải dọn canh cho em ấy.” Nói xong hắn cũng nhanh chóng cúp điện thoại.

Mẹ Lăng nhìn chằm chằm vào điện thoại cảm thán một tiếng: “Thằng nhóc thối, đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa thấy phục vụ ba mẹ được lần nào đâu! Có con dâu thì khác. . .”

Tô Tử Dương dựng thẳng lỗ tai nghe Lăng Triển Dực gọi điện thoại, mặc dù không nghe rõ lắm, nhưng tóm lại cũng nghe được một chút, cảm giác ngon miệng cũng từ từ biến mất, chỉ mới ăn mười mấy cái sủi cảo là không thể ăn nổi nữa.

“Không ăn nữa sao? Sao em mới ăn được có mấy cái?” Lăng Triển Dực nhìn sủi cảo vẫn còn thừa ba phần tư, hắn nhíu mày lại, “Em khó chịu sao?”

“Không ăn nổi.” Tô Tử Dương để đũa xuống, không nhịn được cuối cùng mở miệng hỏi, “Mẹ anh gọi điện à?”

“Ừ. Bà ấy nhiều chuyện quá.” Lăng Triển Dực vừa nói đến mẹ nhà mình thì khóe miệng không khỏi giương lên ý cười.

“Bà ấy có biết anh Gay không?” Tô Tử Dương tiếp tục truy hỏi.

Lăng Triển Dực lắc đầu, nói rõ sự thật: “Tạm thời còn chưa biết, anh chưa tìm ra cách nói cho bọn họ biết.”

“Vậy sau này anh tính sao?”

“Đương nhiên chờ tình cảm hai ta ổn định chút, anh sẽ mang em về nhà, sau đó nói cho bọn họ biết chuyện hai đứa yêu nhau, hơn nữa còn có cục cưng, bọn họ thấy nhà họ Lăng có con cháu, chắc chắn sẽ không trách anh đâu.” Lăng Triển Dực cười cười, giải thích, “Nhưng mà anh cảm thấy, ba mẹ anh rất dễ tiếp thu, có lẽ bọn họ sẽ không tìm lý do xác nhận đến cùng đâu.”

Có con. . . Nhà họ Lăng có con cháu nên sẽ không tìm lý do xác nhận. . .

“Vậy à?” Ánh mắt Tô Tử Dương tối sầm lại.

Quả là thế, Lăng Triển Dực bởi vì thể chất đặc biệt có thể mang thai của mình mới mặt dày mày dạn theo đuổi mình, đợi đến khi đứa bé ra đời, nói không chừng sẽ mang đứa bé đi, sau đó sắp xếp cho mình.

Một nhân vật nhỏ bé như anh thì có tài đức gì đâu? Làm sao có thể hấp dẫn một vị giám đốc xuyên quốc gia có địa vị cao như vậy cúi người để lấy lòng chứ?

Hóa ra, câu nói ‘mẹ vẻ vang nhờ con’ không phải là mê tín thời phong kiến mà thực tế là như vậy.

Nếu như mình không có thể chất như vậy, không thể mang thai, sau đêm đó, hai người bọn họ nhất định sẽ không có tiếp theo. Hắn sẽ không nhớ tới mình, mình càng không nhớ tới hắn. Bọn họ chỉ là những kẻ gặp mặt một lần rồi lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Dù cho có thể gặp nhau lần nữa, chắc chắn Lăng Triển Dực cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với mình. Cho dù lùi lại vạn bước, nếu bọn họ có liên quan tới nhau thì chắc chắn cũng chỉ có một lần một đêm ân ái tận tình mà thôi. Những lời nói nói với nhau chắc chắn không chân thành.

Nhưng bây giờ, bọn họ không biến thành những người xa lạ, ngược lại còn ở chung một sân khấu, thậm chí còn có thể sống như một cặp đôi bình thường.

Thời gian ấm áp hạnh phúc như vậy, nhưng lại có tai hoạ ngầm rất lớn. Bởi vì dù sao đây cũng chỉ là hình ảnh bên ngoài, khi thực tế tàn nhẫn cắt ngang vẻ ngoài ngọt ngào, những gì được lộ sẽ là sự thật đầy đẫm máu!

Nhìn xem, bây giờ anh biết được sự thật rồi, trong lòng rất khó thụ.

Những người như bọn họ, cảm giác rất thiếu an toàn, nhất là khi địa vị và gia cảnh của hai người rất khác nhau.

Lăng Triển Dực thấy tinh thần Tô Tử Dương không tốt, ánh mắt ảm đạm, gần như đoán được anh đang nghĩ lung tung, nhưng hắn cũng cảm thấy có lẽ là do bệnh tật nên anh lười biếng, suy nghĩ nhiều, dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt, vì vậy không thể không khuyên nhủ: “Tử Dương, em đừng suy nghĩ lung tung, anh không phải muốn giấu em. Anh không dẫn em đi gặp người nhà là vì anh cảm thấy thời cơ chưa chín, hơn nữa anh còn đang trong thời gian chịu khảo nghiệm của em? Sao anh dám nói riêng chuyện của em với ba mẹ khi chưa được em cho phép chứ? Hơn nữa em bây giờ đang dưỡng thai, có quá nhiều người quấy rầy cũng không tốt.”

Lời giải thích như vậy chắc chắn sẽ dỗ dành được Tô Tử Dương của ngày thường. Nhưng bây giờ Tô Tử Dương nhận định Lăng Triển Dực ở bên anh là vì đứa bé, vì vậy anh càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghe hai từ ‘dưỡng thai’ cuối cùng. Anh nhắm mắt lại, khẽ nghiêng người dựa vào ghế, thấp giọng nói: “Ừm, tôi biết rồi, anh không cần phải giải thích, tôi hiểu rõ tất cả những chuyện này, cho dù anh có dẫn tôi đi gặp người lớn, tôi cũng sẽ không đi với anh đâu, hai chúng ta vẫn chưa đến mức đó. Sắp muộn rồi, anh mau đi làm thêm đi, tôi ngủ thêm một lát.”

“. . .” Lăng Triển Dực thấy bộ dáng ‘tôi rất mệt’, ‘không muốn nói nữa’ của anh thì khẽ thở dài một cái, lúc này hắn vừa lo lắng vừa rối rắm, nhưng không nghĩ tới chuyện Tô Tử Dương suy nghĩ tới cấp độ sâu hơn —- đó là ‘mẹ vẻ vang nhờ con’ —- Ý nghĩ này như cắm sừng vào trong lòng vậy.

“Buổi chiều anh không đi làm, ở nhà với em. Đúng rồi, em chưa uống hết chè gừng, em mau uống thêm mấy ngụm đi, nếu không bệnh cảm sẽ khỏi chậm lắm, kéo dài một tuần em sẽ rất khó chịu.” Lăng Triển Dực bưng bát đứng dậy, “Anh đi hâm nóng cho em, uống xong thì mặc kín đồ chờ đổ mồ hôi, chắc sẽ khỏi nhanh hơn một chút.”

“Ừm.” Dù sao Tô Tử Dương cũng không phản đối chuyện này, hiện tại anh nghẹt mũi, chóng mặt đến khó chịu, mau chóng khỏe hơn mới có sức đấu trí đấu dũng với tên họ Lăng, chọc thủng âm mưu của hắn, hừ!

Dù sao tiếp tục quan sát thêm một chút, nếu như tên khốn họ Lăng thật sự chỉ muốn đứa bé không muốn anh, vậy anh sẽ mang con chạy hoàn toàn biến mất tại hắn ánh mắt!

Chủ nhân có điều muốn nói hãy nói đi~~~ (*^ω^) (´∀`*) (-‿‿-) ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆ (o^▽^o) (⌒▽⌒)☆ 。.:☆*:・'(*⌒―⌒*))) ヽ(・∀・)ノ (´。• ω •。`) ( ̄ω ̄) `;:゛;`;・(゜ε゜ ) (o・ω・o) (@^-^) ヽ(*・ω・)ノ (o_ _)ノ彡☆ (^人^) (o´▽`o) (*´▽`*) 。゚( ゚^∀^゚)゚。 (´ω`) (☆▽☆) (≧◡≦) (o´∀`o) (´• ω •`) (^▽^) (⌒ω⌒) ∑d(゚∀゚d) ╰(▔∀▔)╯ (─‿‿─) (*^‿^*) ヽ(o^―^o)ノ (✯◡✯) (◕‿◕) (*≧ω≦*) (((o(*゚▽゚*)o))) (⌒‿⌒) \(≧▽≦)/ ⌒(o^▽^o)ノ ☆ ~(‘▽^人) (*゚▽゚*) (✧∀✧) (✧ω✧) ヽ(*⌒▽⌒*)ノ (´。• ᵕ •。`) ( ´ ▽ ` ) ( ̄▽ ̄) ╰(*´︶`*)╯ ヽ(>∀<☆)ノ o(≧▽≦)o (☆ω☆) (っ˘ω˘ς ) \( ̄▽ ̄)/ (*¯︶¯*) \(^▽^)/ ٩(◕‿◕)۶ (#><) (;⌣̀_⌣́) ☆o(><;)○ ( ̄  ̄|||) (; ̄Д ̄) ( ̄□ ̄」) (# ̄0 ̄) (# ̄ω ̄) (¬_¬;) (>m<) (」゜ロ゜)」 (〃>_<;〃) (^^#) (︶︹︺) ( ̄ヘ ̄) ( ̄︿ ̄) (>﹏<) (–_–) 凸( ̄ヘ ̄) ヾ(  ̄O ̄)ツ (⇀‸↼‶) o(>< )o

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.