Tâm trạng tích tụ cộng thêm cảm giác khó chịu vì bị cảm khiến Tô Tử Dương nửa mê nửa tỉnh hừ hừ vài tiếng, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn.
Lăng Triển Dực đắp kín chăn cho anh, vỗ nhè nhẹ mấy lần cho đến khi người ta dần dần chìm vào giấc ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ăn hết số cơm mới ăn được một nửa kia, sau đó thu dọn bát đũa, cuối cùng mới cất sủi cảo mà Tô Tử Dương thích ăn vào trong tủ lạnh, nếu không đợi lát nữa anh đói bụng muốn ăn thì lại không có.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Lăng Triển Dực mới gọi điện thoại cho Trương Tình, nói sẽ mở cuộc họp vào buổi chiều, hội nghị hợp tác với truyền thông Diệp thị rất quan trọng nhưng tổng giám đốc không có ở đây thì mở kiểu gì?
Lăng Triển Dực suy nghĩ: “Có thể mở hội nghị video không?”
Trương Tình sững sờ, lập tức đáp: “Cũng được, chỉ cần tổng giám đốc Lăng có thể xuất hiện là được. Nhưng mà ít nhiều gì hội nghị video cũng sẽ thể hiện chúng ta không chân thành cho lắm. Tổng giám đốc Lăng ngài thật sự không đến sao? Bốn giờ chiều mới bắt đầu mà!”
“Tôi sẽ suy nghị lại một chút, ba giờ sẽ gọi lại cho cô. Bây giờ cô đi nói cho Cố Phong một tiếng, kêu cậu ta ra mặt giải quyết với bên lãnh đạo Diệp thị, dù sao cậu ta cũng là phó giám đốc, có lẽ sẽ khiến đối phương cảm thấy tôn trọng hơn là hội nghị video.”
“Được, tổng giám đốc Lăng.” Trương Tình nhanh chóng đi hoàn thành việc được giao.
Lăng Triển Dực vừa cúp điện thoại đã nhận được một cuộc gọi lạ, hắn kết nối, nghi ngờ nói: “A lô?”
“Ngài Lăng đúng không? Chúng tôi là công ty Sửa chữa Quang Minh, lần trước ngài có liên hệ với chúng tôi, nói muốn sửa chữa sàn phòng tắm, đúng không?”
“A, đúng, là tôi gọi.” Lăng Triển Dực chợt nhớ ra.
“Vậy ngài thấy khi nào thì tiện? Chúng tôi tính sẽ hoàn thành việc sửa chữa trong vòng một tuần, nhưng trong thời gian đó. . . Ngài tốt nhất nên dọn ra ngoài ở một thời gian ngắn, xin hỏi ngài đã sắp xếp chưa?”
“A, chuyện này. . . Có thể dọn ra ngoài, nhưng phải một thời gian ngắn nữa. Với lại, mong anh có thể chọn vật liệu tốt nhất cho chúng tôi, vợ tôi đang mang thai, tôi mong sửa lại sàn thành sàn không chơn trượt, cho dù có nước cũng an toàn.”
“Xin ngài Lăng yên tâm, chúng tôi đã ghi chú rõ yêu cầu của ngài, như vậy thì khi nào ngài có thể dọn ra ngoài?”
“Đến lúc đó tôi gọi lại được không?”
“Vâng, nếu ngài Lăng có nhu cầu gì khác thì cứ gọi trực tiếp tới với chúng tôi, gặp lại, ngài Lăng.”
“Gặp lại.”
Sau khi Lăng Triển Dực cúp điện thoại thì lập tức lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, dọn nhà. . . Đúng là đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra lại chẳng phí công!
Trước đó phải nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ anh dọn ra ở chung với nhau, nhưng Tô Tử Dương cứ mãi không chịu đồng ý, hiện tại thì hay rồi, có thể lấy lý do nâng cấp sàn nhà để mang anh đi!
“Ưm. . .” Từ xa truyền đến tiếng Tô Tử Dương khó chịu rên rỉ, nụ cười trên môi Lăng Triển Dực lập tức hạ xuống, nghĩ đến bây giờ người ta còn đang bị cảm, phải thu tâm tư lại!
“Tử Dương? Khó chịu chỗ nào sao?” Lăng Triển Dực ngồi xổm ở bên giường, kiểm tra trán Tô Tử Dương, trước khi ăn cơm trưa có kiểm tra thì thấy không sốt nhưng không biết bây giờ có sốt không?
Sau khi thử xong, Lăng Triển Dực thở phào một cái, cũng may, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường.
“Ừm. . . Đầu đau quá. . .” Tô Tử Dương đá văng chăn ra, bất lực hừ hừ, ngủ không nổi.
Lăng Triển Dực cũng ngồi lên giường, để tay lên thái dương của Tô Tử Dương xoa bóp, mát xa thái dương một lúc lại niết đỉnh đầu Tô Tử Dương, nghe nói trên cơ thể có rất nhiều huyệt ở trên đầu, khi nhức đầu thì xoa bóp một lúc sẽ có hiệu quả.
Quả nhiên, sau khoảng mười phút, hô hấp của Tô Tử Dương bình tĩnh trở lại, mặc dù vẫn còn mở lớn miệng để thở, nhưng ít nhất lông mày đã giãn ra, không còn nhăn lại một chỗ giống như vừa rồi nữa.
Lăng Triển Dực dịch cái chăn mà Tô Tử Dương đá trở lại trên người, cố gắng bọc kín không kẽ hở, mong anh có thể đổ mồ hôi, có thể sớm khỏe lại.
Có điều Lăng Triển Dực còn chưa thả lỏng được bao lâu đã lại bắt đầu lo lắng.
“Khụ khụ. . .” Tô Tử Dương ho đứt quãng, lại bắt đầu xoay người, không thể ngủ.
Lăng Triển Dực ngồi trên sàn nghiêng người dựa vào thành giường, một tay vỗ nhè nhẹ lên người Tô Tử Dương, một tay loay hoay với cái điện thoại, bắt đầu tra làm sao để trị ho, đương nhiên là cách trị ho cho người mang thai.
Lê hấp đường phèn (1). . . Ừm. . . Thứ này có vẻ được. . .
Lăng Triển Dực đứng dậy từ dưới đất, đi thẳng đến nhà bếp, bắt đầu vơ vét nguyên liệu, cũng may, lúc trước đến cửa hàng giá rẻ mua đồ ăn vặt cho Tử Dương cũng mua luôn hoa quả, vừa lúc có hai quả Lê.
Dựa theo hướng dẫn làm Lê hấp đường phèn, Lăng Triển Dực làm ra, đầu tiên tự mình nêm nếm, khi cảm thấy mùi vị hơi được được mới cho Tô Tử Dương uống.
Vấn đề hiện tại là Tô Tử Dương cứ mơ mơ màng màng, gọi thế nào cũng không muốn tỉnh.
Lăng Triển Dực đành phải nâng người ôm vào trong lòng, sau đó cầm lấy bát Lê hấp đường phèn ở trên bàn lên, vừa dỗ dành vừa đút cho người ta: “Tử Dương, ngoan, há mồm, uống nào, nếu em không ra mồ hôi thì trong người sẽ thiếu không khí, khó chịu lắm. . . Ngoan, nào, há mồm, ừm, đúng rồi đúng rồi, giỏi, uống thêm một ngụm nữa.”
Tô Tử Dương cũng khát, sau khi uống một ngụm thấy ngọt uống rất ngon, thì lại vô thức sát lại gần chén muốn uống tiếp, Lăng Triển Dực vui mừng trong bụng, thừa cơ hội này giúp anh uống hết chén Lê hấp.
Sau khi giúp anh uống xong, Lăng Triển Dực để chén trên bàn rồi dùng hai cánh tay ôm lấy Tô Tử Dương đặt lại trên giường, đắp kín mền.
Chờ đến khi làm xong đủ chuyện, điện thoại bên Trương Tình lại tới. Cũng may Lăng Triển Dực để chế độ yên lặng, nếu không một tiếng chuông điện thoại vang lên chắc chắn sẽ khiến Tử Dương tỉnh lại.
Lăng Triển Dực đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa thật kỹ rồi mới nhận điện thoại: “Sao rồi? Tiểu Tình?”
“Tổng giám đốc Lăng, phó giám đốc Cố đã vào chỗ rồi, cũng đã nói với bên phía Diệp thị, nhưng đối phương vẫn muốn nói chuyện với ngài, ngài xem. . .” Trương Tình mở miệng thăm dò, “A, phó giám đốc Cố đã nói chuyện ngài có việc không thể rời tay được với bên họ rồi, đối phương không ngại mở hội nghị video. . .”
“Vậy mở hội nghị video đi, tôi sẽ nói chuyện với họ.” Lăng Triển Dực vội nói, “Chờ tôi năm phút, tôi đi mở máy tính.”
Vì lúc trước chuyển tới vội nên Lăng Triển Dực không mang máy tính của mình tới, hắn thò đầu ra nhìn vào phòng ngủ chính, thấy máy tính bàn nằm đối diện ban công, hai mắt tỏa sáng. Có điều biểu cảm của hắn lại xẹp xuống —- Nếu muốn bê máy tính bàn của Tô Tử Dương qua phòng bên cạnh để dùng thì phí sức quá!
Ánh mắt lướt qua người đang nằm trên giường ngủ đến tối mắt tối mũi, Lăng Triển Dực bỗng nhiên lại cười —- Chuyển máy tính thì phiền, nhưng ‘chuyển người’ thì không phiền! Hơn nữa hắn còn làm không biết mệt!
Nghĩ tới đây, Lăng Triển Dực đi đến bên giường, ôm cả người Tô Tử Dương lên, cẩn thận bế đến trên giường phòng hắn, mặc dù hắn chưa từng dùng.
Cúi người kéo chăn đắp kín lên người Tô Tử Dương, bây giờ Lăng Triển Dực mới đóng cửa lại, sau đó bước vào phòng ngủ chính mở máy tính của Tô Tử Dương.
Cũng may, máy tính bàn của anh cũng ở chuẩn bị camera, nếu không thì không thể mở hội nghị video rồi.
Máy tính khởi động rất nhanh, Lăng Triển Dực không khỏi liếc mắt nhìn menu tròn dưới góc màn hình, nhắc nhở thời gian khởi động máy là ba mươi lăm giây, đánh bại 73% người dùng, Lăng Triển Dực cười cười, vật nhỏ này, đừng chỉ nhìn mỗi việc người ta dùng máy tính bàn, mà phải nhìn cấu hình quá đỉnh!
Nhìn thấy một hàng bên trái đều là phần mềm chỉnh sửa video, Lăng Triển Dực chợt hiểu ra —- Thảo nào cấu hình lại tốt đến vậy, anh phải dùng khá nhiều phần mềm cao cấp, nếu như cấu hình không khỏe thì sẽ không chịu nổi nhiều phần mềm có dung lượng cao như vậy.
Hình nền của màn hình chính là bức ảnh Tô Tử Dương chụp khi đang đi du lịch, người trên tấm hình có lẽ vẫn chưa tới hai mươi tuổi, trông rất trẻ trung năng động —- Vật nhỏ này đang cưỡi trên lưng một rùa đá, cười rất rạng rỡ.
Lăng Triển Dực lây nhiễm nụ cười của anh nên tâm trạng cũng tốt lên, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ về cảnh một nhà ba người cùng đi du lịch, bé con với Tử Dương chắc chắn rất ngây thơ, nghĩ đến cảnh hai người đó chơi chung một chỗ, Lăng Triển Dực suýt nữa là cười. . .
Cũng may, tổng giám đốc Lăng không quên mục đích quan trọng mà hắn mở máy tính lên, lên mạng download phần mềm chuyên dụng để hội nghị video, cài đặt xong, vừa lúc trôi qua năm phút.
Ừm. . . Tốc độ mạng nhà Tử Dương rất nhanh, được được. Vật nhỏ này, rất biết cách hưởng thụ.
Sau khi mở hội nghị video, Lăng Triển Dực lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm túc lúc làm việc, mặc dù trong tay không có tài liệu công ty, nhưng Lăng Triển Dực vẫn có thể nói thoải mái, mỗi lần giơ tay đều mang tới cảm giác đáng tin cậy mạnh mẽ, hơn nữa ví dụ thực tế cũng đúng, mỗi một chữ nói về đặc điểm sản phẩm của Diệp thị cũng không chê vào đâu được. Chỉ từ điểm này thôi, đại diện Diệp thị lập tức có thể đưa ra kết luận, hợp tác với Lăng thị dưới sự lãnh đạo của người đàn ông này là một chuyện đáng để mong đợi và tin cậy! Cho nên, họp không bao lâu đã quyết định ký hợp đồng với Lăng Triển Dực, có phó giám đốc Cố Phong đại diện ký tên là đủ.
Dù sao con dấu có ở chỗ thư ký Trương Tình, cộng thêm việc có Cố Phong ký tên, coi như hớp tác hoàn thành!
“Phó giám đốc Cố? Phó giám đốc Cố?” Trương Tình gọi thầm hai lần, phó giám đốc Cố Phong của Lăng thị mới lấy lại tinh thần, y cười xin lỗi một tiếng, cầm lấy bút Trương Tình đưa cho để ký tên lên hợp đồng, sau đó bắt tay với đại diện Diệp thị, bày tỏ hợp tác vui vẻ, cùng lúc đó họ cũng bắt đầu đồng ý ăn tối với nhau. . .
Đương nhiên, mặc dù Cố Phong giải quyết mọi việc với đại diện Diệp thị rất chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt y vẫn bất giác trôi về phía sau lưng Lăng Triển Dực trong video.
—- Hình như giống giường trẻ con? Bên trên còn có mấy bộ đồ trẻ con nhỏ xíu cực kỳ đáng yêu, hơn nữa khắp tường phòng Lăng Triển Dực đều dán hình tẻ con. . .
—- Căn phòng lạ cực, không giống phòng trong biệt thự Lăng Triển Dực. Căn phòng có vẻ chỉ hơn bốn mươi mét vuông, nhỏ như vậy, đương nhiên không thể nào là phòng trong biệt thự nhà Triển Dực. . .
Cố Phong Ám: Cuối cùng cái tên này đang ở đâu? Chắc không phải tổ ấm nhỏ bên ngoài chứ, để che giấu người tình với trẻ con?
Chậc chậc, Triển Dực ơi là Triển Dực, cậu đúng là rất biết cách giấu người!