Chương 56: Hội Nghị Video, Tại Sao Lại Có Giường Trẻ Sơ Sinh?

EbSIZsOUMAA4WYA

Tâm trạng tích tụ cộng thêm cảm giác khó chịu vì bị cảm khiến Tô Tử Dương nửa mê nửa tỉnh hừ hừ vài tiếng, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn.

Lăng Triển Dực đắp kín chăn cho anh, vỗ nhè nhẹ mấy lần cho đến khi người ta dần dần chìm vào giấc ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ăn hết số cơm mới ăn được một nửa kia, sau đó thu dọn bát đũa, cuối cùng mới cất sủi cảo mà Tô Tử Dương thích ăn vào trong tủ lạnh, nếu không đợi lát nữa anh đói bụng muốn ăn thì lại không có.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Lăng Triển Dực mới gọi điện thoại cho Trương Tình, nói sẽ mở cuộc họp vào buổi chiều, hội nghị hợp tác với truyền thông Diệp thị rất quan trọng nhưng tổng giám đốc không có ở đây thì mở kiểu gì?

Lăng Triển Dực suy nghĩ: “Có thể mở hội nghị video không?”

Trương Tình sững sờ, lập tức đáp: “Cũng được, chỉ cần tổng giám đốc Lăng có thể xuất hiện là được. Nhưng mà ít nhiều gì hội nghị video cũng sẽ thể hiện chúng ta không chân thành cho lắm. Tổng giám đốc Lăng ngài thật sự không đến sao? Bốn giờ chiều mới bắt đầu mà!”

“Tôi sẽ suy nghị lại một chút, ba giờ sẽ gọi lại cho cô. Bây giờ cô đi nói cho Cố Phong một tiếng, kêu cậu ta ra mặt giải quyết với bên lãnh đạo Diệp thị, dù sao cậu ta cũng là phó giám đốc, có lẽ sẽ khiến đối phương cảm thấy tôn trọng hơn là hội nghị video.”

“Được, tổng giám đốc Lăng.” Trương Tình nhanh chóng đi hoàn thành việc được giao.

Lăng Triển Dực vừa cúp điện thoại đã nhận được một cuộc gọi lạ, hắn kết nối, nghi ngờ nói: “A lô?”

“Ngài Lăng đúng không? Chúng tôi là công ty Sửa chữa Quang Minh, lần trước ngài có liên hệ với chúng tôi, nói muốn sửa chữa sàn phòng tắm, đúng không?”

“A, đúng, là tôi gọi.” Lăng Triển Dực chợt nhớ ra.

“Vậy ngài thấy khi nào thì tiện? Chúng tôi tính sẽ hoàn thành việc sửa chữa trong vòng một tuần, nhưng trong thời gian đó. . . Ngài tốt nhất nên dọn ra ngoài ở một thời gian ngắn, xin hỏi ngài đã sắp xếp chưa?”

“A, chuyện này. . . Có thể dọn ra ngoài, nhưng phải một thời gian ngắn nữa. Với lại, mong anh có thể chọn vật liệu tốt nhất cho chúng tôi, vợ tôi đang mang thai, tôi mong sửa lại sàn thành sàn không chơn trượt, cho dù có nước cũng an toàn.”

“Xin ngài Lăng yên tâm, chúng tôi đã ghi chú rõ yêu cầu của ngài, như vậy thì khi nào ngài có thể dọn ra ngoài?”

“Đến lúc đó tôi gọi lại được không?”

“Vâng, nếu ngài Lăng có nhu cầu gì khác thì cứ gọi trực tiếp tới với chúng tôi, gặp lại, ngài Lăng.”

“Gặp lại.”

Sau khi Lăng Triển Dực cúp điện thoại thì lập tức lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, dọn nhà. . . Đúng là đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra lại chẳng phí công!

Trước đó phải nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ anh dọn ra ở chung với nhau, nhưng Tô Tử Dương cứ mãi không chịu đồng ý, hiện tại thì hay rồi, có thể lấy lý do nâng cấp sàn nhà để mang anh đi!

“Ưm. . .” Từ xa truyền đến tiếng Tô Tử Dương khó chịu rên rỉ, nụ cười trên môi Lăng Triển Dực lập tức hạ xuống, nghĩ đến bây giờ người ta còn đang bị cảm, phải thu tâm tư lại!

“Tử Dương? Khó chịu chỗ nào sao?” Lăng Triển Dực ngồi xổm ở bên giường, kiểm tra trán Tô Tử Dương, trước khi ăn cơm trưa có kiểm tra thì thấy không sốt nhưng không biết bây giờ có sốt không?

Sau khi thử xong, Lăng Triển Dực thở phào một cái, cũng may, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường.

“Ừm. . . Đầu đau quá. . .” Tô Tử Dương đá văng chăn ra, bất lực hừ hừ, ngủ không nổi.

Lăng Triển Dực cũng ngồi lên giường, để tay lên thái dương của Tô Tử Dương xoa bóp, mát xa thái dương một lúc lại niết đỉnh đầu Tô Tử Dương, nghe nói trên cơ thể có rất nhiều huyệt ở trên đầu, khi nhức đầu thì xoa bóp một lúc sẽ có hiệu quả.

Quả nhiên, sau khoảng mười phút, hô hấp của Tô Tử Dương bình tĩnh trở lại, mặc dù vẫn còn mở lớn miệng để thở, nhưng ít nhất lông mày đã giãn ra, không còn nhăn lại một chỗ giống như vừa rồi nữa.

Lăng Triển Dực dịch cái chăn mà Tô Tử Dương đá trở lại trên người, cố gắng bọc kín không kẽ hở, mong anh có thể đổ mồ hôi, có thể sớm khỏe lại.

Có điều Lăng Triển Dực còn chưa thả lỏng được bao lâu đã lại bắt đầu lo lắng.

“Khụ khụ. . .” Tô Tử Dương ho đứt quãng, lại bắt đầu xoay người, không thể ngủ.

Lăng Triển Dực ngồi trên sàn nghiêng người dựa vào thành giường, một tay vỗ nhè nhẹ lên người Tô Tử Dương, một tay loay hoay với cái điện thoại, bắt đầu tra làm sao để trị ho, đương nhiên là cách trị ho cho người mang thai.

Lê hấp đường phèn (1). . . Ừm. . . Thứ này có vẻ được. . .

Lăng Triển Dực đứng dậy từ dưới đất, đi thẳng đến nhà bếp, bắt đầu vơ vét nguyên liệu, cũng may, lúc trước đến cửa hàng giá rẻ mua đồ ăn vặt cho Tử Dương cũng mua luôn hoa quả, vừa lúc có hai quả Lê.

Dựa theo hướng dẫn làm Lê hấp đường phèn, Lăng Triển Dực làm ra, đầu tiên tự mình nêm nếm, khi cảm thấy mùi vị hơi được được mới cho Tô Tử Dương uống.

Vấn đề hiện tại là Tô Tử Dương cứ mơ mơ màng màng, gọi thế nào cũng không muốn tỉnh.

Lăng Triển Dực đành phải nâng người ôm vào trong lòng, sau đó cầm lấy bát Lê hấp đường phèn ở trên bàn lên, vừa dỗ dành vừa đút cho người ta: “Tử Dương, ngoan, há mồm, uống nào, nếu em không ra mồ hôi thì trong người sẽ thiếu không khí, khó chịu lắm. . . Ngoan, nào, há mồm, ừm, đúng rồi đúng rồi, giỏi, uống thêm một ngụm nữa.”

Tô Tử Dương cũng khát, sau khi uống một ngụm thấy ngọt uống rất ngon, thì lại vô thức sát lại gần chén muốn uống tiếp, Lăng Triển Dực vui mừng trong bụng, thừa cơ hội này giúp anh uống hết chén Lê hấp.

Sau khi giúp anh uống xong, Lăng Triển Dực để chén trên bàn rồi dùng hai cánh tay ôm lấy Tô Tử Dương đặt lại trên giường, đắp kín mền.

Chờ đến khi làm xong đủ chuyện, điện thoại bên Trương Tình lại tới. Cũng may Lăng Triển Dực để chế độ yên lặng, nếu không một tiếng chuông điện thoại vang lên chắc chắn sẽ khiến Tử Dương tỉnh lại.

Lăng Triển Dực đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa thật kỹ rồi mới nhận điện thoại: “Sao rồi? Tiểu Tình?”

“Tổng giám đốc Lăng, phó giám đốc Cố đã vào chỗ rồi, cũng đã nói với bên phía Diệp thị, nhưng đối phương vẫn muốn nói chuyện với ngài, ngài xem. . .” Trương Tình mở miệng thăm dò, “A, phó giám đốc Cố đã nói chuyện ngài có việc không thể rời tay được với bên họ rồi, đối phương không ngại mở hội nghị video. . .”

“Vậy mở hội nghị video đi, tôi sẽ nói chuyện với họ.” Lăng Triển Dực vội nói, “Chờ tôi năm phút, tôi đi mở máy tính.”

Vì lúc trước chuyển tới vội nên Lăng Triển Dực không mang máy tính của mình tới, hắn thò đầu ra nhìn vào phòng ngủ chính, thấy máy tính bàn nằm đối diện ban công, hai mắt tỏa sáng. Có điều biểu cảm của hắn lại xẹp xuống —- Nếu muốn bê máy tính bàn của Tô Tử Dương qua phòng bên cạnh để dùng thì phí sức quá!

Ánh mắt lướt qua người đang nằm trên giường ngủ đến tối mắt tối mũi, Lăng Triển Dực bỗng nhiên lại cười —- Chuyển máy tính thì phiền, nhưng ‘chuyển người’ thì không phiền! Hơn nữa hắn còn làm không biết mệt!

Nghĩ tới đây, Lăng Triển Dực đi đến bên giường, ôm cả người Tô Tử Dương lên, cẩn thận bế đến trên giường phòng hắn, mặc dù hắn chưa từng dùng.

Cúi người kéo chăn đắp kín lên người Tô Tử Dương, bây giờ Lăng Triển Dực mới đóng cửa lại, sau đó bước vào phòng ngủ chính mở máy tính của Tô Tử Dương.

Cũng may, máy tính bàn của anh cũng ở chuẩn bị camera, nếu không thì không thể mở hội nghị video rồi.

Máy tính khởi động rất nhanh, Lăng Triển Dực không khỏi liếc mắt nhìn menu tròn dưới góc màn hình, nhắc nhở thời gian khởi động máy là ba mươi lăm giây, đánh bại 73% người dùng, Lăng Triển Dực cười cười, vật nhỏ này, đừng chỉ nhìn mỗi việc người ta dùng máy tính bàn, mà phải nhìn cấu hình quá đỉnh!

Nhìn thấy một hàng bên trái đều là phần mềm chỉnh sửa video, Lăng Triển Dực chợt hiểu ra  —- Thảo nào cấu hình lại tốt đến vậy, anh phải dùng khá nhiều phần mềm cao cấp, nếu như cấu hình không khỏe thì sẽ không chịu nổi nhiều phần mềm có dung lượng cao như vậy.

Hình nền của màn hình chính là bức ảnh Tô Tử Dương chụp khi đang đi du lịch, người trên tấm hình có lẽ vẫn chưa tới hai mươi tuổi, trông rất trẻ trung năng động —- Vật nhỏ này đang cưỡi trên lưng một rùa đá, cười rất rạng rỡ.

Lăng Triển Dực lây nhiễm nụ cười của anh nên tâm trạng cũng tốt lên, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ về cảnh một nhà ba người cùng đi du lịch, bé con với Tử Dương chắc chắn rất ngây thơ, nghĩ đến cảnh hai người đó chơi chung một chỗ, Lăng Triển Dực suýt nữa là cười. . .

Cũng may, tổng giám đốc Lăng không quên mục đích quan trọng mà hắn mở máy tính lên, lên mạng download phần mềm chuyên dụng để hội nghị video, cài đặt xong, vừa lúc trôi qua năm phút.

Ừm. . . Tốc độ mạng nhà Tử Dương rất nhanh, được được. Vật nhỏ này, rất biết cách hưởng thụ.

Sau khi mở hội nghị video, Lăng Triển Dực lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm túc lúc làm việc, mặc dù trong tay không có tài liệu công ty, nhưng Lăng Triển Dực vẫn có thể nói thoải mái, mỗi lần giơ tay đều mang tới cảm giác đáng tin cậy mạnh mẽ, hơn nữa ví dụ thực tế cũng đúng, mỗi một chữ nói về đặc điểm sản phẩm của Diệp thị cũng không chê vào đâu được. Chỉ từ điểm này thôi, đại diện Diệp thị lập tức có thể đưa ra kết luận, hợp tác với Lăng thị dưới sự lãnh đạo của người đàn ông này là một chuyện đáng để mong đợi và tin cậy! Cho nên, họp không bao lâu đã quyết định ký hợp đồng với Lăng Triển Dực, có phó giám đốc Cố Phong đại diện ký tên là đủ.

Dù sao con dấu có ở chỗ thư ký Trương Tình, cộng thêm việc có Cố Phong ký tên, coi như hớp tác hoàn thành!

“Phó giám đốc Cố? Phó giám đốc Cố?” Trương Tình gọi thầm hai lần, phó giám đốc Cố Phong của Lăng thị mới lấy lại tinh thần, y cười xin lỗi một tiếng, cầm lấy bút Trương Tình đưa cho để ký tên lên hợp đồng, sau đó bắt tay với đại diện Diệp thị, bày tỏ hợp tác vui vẻ, cùng lúc đó họ cũng bắt đầu đồng ý ăn tối với nhau. . .

Đương nhiên, mặc dù Cố Phong giải quyết mọi việc với đại diện Diệp thị rất chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt y vẫn bất giác trôi về phía sau lưng Lăng Triển Dực trong video.

—- Hình như giống giường trẻ con? Bên trên còn có mấy bộ đồ trẻ con nhỏ xíu cực kỳ đáng yêu, hơn nữa khắp tường phòng Lăng Triển Dực đều dán hình tẻ con. . .

—- Căn phòng lạ cực, không giống phòng trong biệt thự Lăng Triển Dực. Căn phòng có vẻ chỉ hơn bốn mươi mét vuông, nhỏ như vậy, đương nhiên không thể nào là phòng trong biệt thự nhà Triển Dực. . .

Cố Phong Ám: Cuối cùng cái tên này đang ở đâu? Chắc không phải tổ ấm nhỏ bên ngoài chứ, để che giấu người tình với trẻ con?

Chậc chậc, Triển Dực ơi là Triển Dực, cậu đúng là rất biết cách giấu người!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Lê Hấp Đường Phèn:

Pear-with-rock-sugar-two-ways-landscape

Chương 55: ‘Mẹ’ Vẻ Vang Nhờ Con? Một Cục U Xuất Hiện Trong Lòng

ca358178c1008d0b47dcda5ebca3ddb5

“Có phải con. . . Ở bên ngoài. . . Làm cô gái nhỏ nào đó lớn bụng không?”

Đối mặt với câu hỏi cứng rắn đầy thẳng thắn như vậy của mẹ Lăng, Lăng Triển Dực lại hững hờ trả lời: “Không có.”

—- Tử Dương mang thai nhưng Tử Dương không phải nữ.

Cho nên, hắn không tính là đang nói dối ha? Lăng Triển Dực mặt không đỏ tim không đập thầm nghĩ.

“Không có?” Mẹ Lăng không tin, bà nâng giọng, nghi ngờ hỏi, “Không có, vậy thì sao con suốt ngày ở bên ngoài mà không trở về nhà? Không có thì sao con còn gọi dì Trương nấu cơm cho con, còn gióng trống khua chiêng kêu chú Lý mang qua cho con?” Nói đến đây, giọng mẹ Lăng chuyển thành đắc ý, “Thằng nhóc nhà con đừng giả bộ trước mặt mẹ! Mẹ đã hỏi dì Trương rồi, dì ấy nói con đang theo đuổi vợ, lúc nãy con còn hỏi dì Trương chuyện người mang thai bị cảm thì phải làm gì. . . Được rồi, mau thành thật giải thích cho mẹ đi, có phải vợ tương lai của con cũng là nàng dâu tương lai của mẹ đang mang thai không? Hơn nữa còn bị cảm?”

Lăng Triển Dực nghe mẹ mình nói hàng loạt câu hỏi, hắn thở dài chán nản: “Mẹ à, mẹ đừng có tò mò nhiều chuyện như vậy được không?”

“Không được!” Mẹ Lăng phản bác một câu, tiếp tục truy hỏi, “Thằng nhóc thối, không được đổi chủ đề, mau trả lời mẹ, có phải thật hay không? Mẹ sắp được ôm cháu rồi?”

“Không phải mẹ biết rồi sao? Còn hỏi con làm gì?” Lăng Triển Dực không chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì về Tô Tử Dương.

Trước khi hắn nắm chắc được mọi chuyện, hắn sẽ không để cho bất cứ ai quấy rối đến vật nhỏ của hắn.

“Con —-” Mẹ Lăng tức đến nghiến răng, nhưng lại không tóm được con trai mình. Đồng thời, bà không thể không suy nghĩ lại từ tận đáy lòng, đáng lý ra lúc trước bọn họ không nên nuôi thả hắn, nhìn đi, cái thằng nhóc thối mặc kệ cho quen nên bây giờ sinh ra cái tật xấu thô lỗ!

Cứng rắn không được thì chỉ có thể mềm mỏng, mẹ Lăng dịu giọng, cười nịnh nọt: “Con trai à, con đừng vô cảm như vậy mà, có thể cho mẹ yên tâm được không? Chuyện này có thật hay không? Nếu con không nói, mẹ với ba con sẽ sắp xếp cho con xem mắt đấy.”

“Tùy mẹ. Dù sao con cũng không đi.”

“Thằng nhóc thối, con càng ngày càng quá đáng đấy? Được rồi, con không chịu nói, đừng trách mẹ với ba con đi tra khảo chú Lý, đến lúc đó chúng ta tìm được địa chỉ sẽ qua giết con, nhìn thằng nhóc thối nhà con giấu diếm đến bao giờ!” Mẹ Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.

Bà đã dùng đủ loại phương pháp từ cưỡng bức cứng rắn tới dụ dỗ mềm mỏng rồi, nhưng thằng con trai khốn nạn này vẫn cứ cắn chặt răng!

“Nếu mẹ không sợ làm con dâu tương lai với cháu trai tương lai của mẹ sợ thì cứ chạy tới giết con đi, con không ngại đâu.” Lăng Triển Dực nhẹ nhàng trả lời một câu, sau đó lại nhắc nhở, “Còn nữa, mẹ à, lần sau có mắng con cũng đừng mắng sang ba đấy. Bởi vì dựa theo gien di truyền, nếu con là thằng nhóc con khốn nạn, vậy chồng của mẹ không phải là. . . Khụ. . . Mẹ hiểu ha. . .”

“Thằng nhóc con khốn nạn nhà con. . .” Nghĩ đến lời Lăng Triển Dực vừa rồi nhắc nhở, mẹ Lăng im bặt, sau đó lại tức giận đến mức suýt nữa quẳng luôn điện thoại.

Khóe môi Lăng Triển Dực khẽ nhếch, không muốn tiếp tục ba hoa với mẹ hắn nữa, trực tiếp cười nói: “Được rồi mẹ, mẹ đừng nóng vội như vậy, được không? Chờ con theo đuổi được vợ rồi, chẳng lẽ mẹ lại không được ôm cháu? Tạm thời mẹ đừng có quậy phá con nữa được không? Bây giờ con trong mắt người ta còn đang bị điểm âm, con phải cố gắng được điểm dương rồi nâng lên một trăm điểm, con đường theo đuổi vợ còn dài lắm gian truân, phải mò lên tìm xuống.”

“Ừ, không có sức hấp dẫn mà còn giả bộ sang chảnh, vờ vịt lôi kéo cũng không đúng cách, con nên tìm giáo viên ngữ văn để học thêm đi.” Mẹ Lăng vừa châm chọc vừa hồi tưởng lại lời Lăng Triển Dực vừa nói —- Ừm, có chữ ‘con dâu tương lai’ với ‘cháu trai tương lai ‘ —- Nói tóm lại cũng đủ giải thích tin tức quan trọng nhất mà bà muốn thăm dò, cũng hoàn toàn xác định chính xác có một người mê hoặc con trai mình đến thần hồn điên đảo, hơn nữa còn đang mang thai con cháu nhà họ Lăng.

Cho nên mẹ Lăng có lòng từ bi quyết định tạm thời buông tha cho tên nhóc thối này, đương nhiên, trước khi cúp điện thoại cũng không quên tiếp tục trêu con trai nhà mình: “Không ngờ cũng có người mà con không giải quyết được! Điểm âm. . . Ha ha. . . Điểm âm. . . Đáng lắm!”

“Có người mẹ nào như mẹ không? Không cổ vũ cho con còn bỏ đá xuống giếng, nếu con đánh mất tự tin rồi không theo đuổi được người ta thì sao? Đến lúc đó mẹ không thể ôm cháu đâu đấy.”

“Được rồi, vậy con cố lên nha.” Mẹ Lăng lại tiếp tục nài nỉ, “Có thể gửi cho mẹ với ba con một tấm hình xem người ta ra sao được không? Chúng ta đều rất tò mò.”

“Qua trận đi.” Lăng Triển Dực từ chối, sau đó lớn tiếng, “Được rồi, con không nói nữa, em ấy ăn xong rồi, con phải dọn canh cho em ấy.” Nói xong hắn cũng nhanh chóng cúp điện thoại.

Mẹ Lăng nhìn chằm chằm vào điện thoại cảm thán một tiếng: “Thằng nhóc thối, đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa thấy phục vụ ba mẹ được lần nào đâu! Có con dâu thì khác. . .”

Tô Tử Dương dựng thẳng lỗ tai nghe Lăng Triển Dực gọi điện thoại, mặc dù không nghe rõ lắm, nhưng tóm lại cũng nghe được một chút, cảm giác ngon miệng cũng từ từ biến mất, chỉ mới ăn mười mấy cái sủi cảo là không thể ăn nổi nữa.

“Không ăn nữa sao? Sao em mới ăn được có mấy cái?” Lăng Triển Dực nhìn sủi cảo vẫn còn thừa ba phần tư, hắn nhíu mày lại, “Em khó chịu sao?”

“Không ăn nổi.” Tô Tử Dương để đũa xuống, không nhịn được cuối cùng mở miệng hỏi, “Mẹ anh gọi điện à?”

“Ừ. Bà ấy nhiều chuyện quá.” Lăng Triển Dực vừa nói đến mẹ nhà mình thì khóe miệng không khỏi giương lên ý cười.

“Bà ấy có biết anh Gay không?” Tô Tử Dương tiếp tục truy hỏi.

Lăng Triển Dực lắc đầu, nói rõ sự thật: “Tạm thời còn chưa biết, anh chưa tìm ra cách nói cho bọn họ biết.”

“Vậy sau này anh tính sao?”

“Đương nhiên chờ tình cảm hai ta ổn định chút, anh sẽ mang em về nhà, sau đó nói cho bọn họ biết chuyện hai đứa yêu nhau, hơn nữa còn có cục cưng, bọn họ thấy nhà họ Lăng có con cháu, chắc chắn sẽ không trách anh đâu.” Lăng Triển Dực cười cười, giải thích, “Nhưng mà anh cảm thấy, ba mẹ anh rất dễ tiếp thu, có lẽ bọn họ sẽ không tìm lý do xác nhận đến cùng đâu.”

Có con. . . Nhà họ Lăng có con cháu nên sẽ không tìm lý do xác nhận. . .

“Vậy à?” Ánh mắt Tô Tử Dương tối sầm lại.

Quả là thế, Lăng Triển Dực bởi vì thể chất đặc biệt có thể mang thai của mình mới mặt dày mày dạn theo đuổi mình, đợi đến khi đứa bé ra đời, nói không chừng sẽ mang đứa bé đi, sau đó sắp xếp cho mình.

Một nhân vật nhỏ bé như anh thì có tài đức gì đâu? Làm sao có thể hấp dẫn một vị giám đốc xuyên quốc gia có địa vị cao như vậy cúi người để lấy lòng chứ?

Hóa ra, câu nói ‘mẹ vẻ vang nhờ con’ không phải là mê tín thời phong kiến mà thực tế là như vậy.

Nếu như mình không có thể chất như vậy, không thể mang thai, sau đêm đó, hai người bọn họ nhất định sẽ không có tiếp theo. Hắn sẽ không nhớ tới mình, mình càng không nhớ tới hắn. Bọn họ chỉ là những kẻ gặp mặt một lần rồi lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Dù cho có thể gặp nhau lần nữa, chắc chắn Lăng Triển Dực cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với mình. Cho dù lùi lại vạn bước, nếu bọn họ có liên quan tới nhau thì chắc chắn cũng chỉ có một lần một đêm ân ái tận tình mà thôi. Những lời nói nói với nhau chắc chắn không chân thành.

Nhưng bây giờ, bọn họ không biến thành những người xa lạ, ngược lại còn ở chung một sân khấu, thậm chí còn có thể sống như một cặp đôi bình thường.

Thời gian ấm áp hạnh phúc như vậy, nhưng lại có tai hoạ ngầm rất lớn. Bởi vì dù sao đây cũng chỉ là hình ảnh bên ngoài, khi thực tế tàn nhẫn cắt ngang vẻ ngoài ngọt ngào, những gì được lộ sẽ là sự thật đầy đẫm máu!

Nhìn xem, bây giờ anh biết được sự thật rồi, trong lòng rất khó thụ.

Những người như bọn họ, cảm giác rất thiếu an toàn, nhất là khi địa vị và gia cảnh của hai người rất khác nhau.

Lăng Triển Dực thấy tinh thần Tô Tử Dương không tốt, ánh mắt ảm đạm, gần như đoán được anh đang nghĩ lung tung, nhưng hắn cũng cảm thấy có lẽ là do bệnh tật nên anh lười biếng, suy nghĩ nhiều, dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt, vì vậy không thể không khuyên nhủ: “Tử Dương, em đừng suy nghĩ lung tung, anh không phải muốn giấu em. Anh không dẫn em đi gặp người nhà là vì anh cảm thấy thời cơ chưa chín, hơn nữa anh còn đang trong thời gian chịu khảo nghiệm của em? Sao anh dám nói riêng chuyện của em với ba mẹ khi chưa được em cho phép chứ? Hơn nữa em bây giờ đang dưỡng thai, có quá nhiều người quấy rầy cũng không tốt.”

Lời giải thích như vậy chắc chắn sẽ dỗ dành được Tô Tử Dương của ngày thường. Nhưng bây giờ Tô Tử Dương nhận định Lăng Triển Dực ở bên anh là vì đứa bé, vì vậy anh càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghe hai từ ‘dưỡng thai’ cuối cùng. Anh nhắm mắt lại, khẽ nghiêng người dựa vào ghế, thấp giọng nói: “Ừm, tôi biết rồi, anh không cần phải giải thích, tôi hiểu rõ tất cả những chuyện này, cho dù anh có dẫn tôi đi gặp người lớn, tôi cũng sẽ không đi với anh đâu, hai chúng ta vẫn chưa đến mức đó. Sắp muộn rồi, anh mau đi làm thêm đi, tôi ngủ thêm một lát.”

“. . .” Lăng Triển Dực thấy bộ dáng ‘tôi rất mệt’, ‘không muốn nói nữa’ của anh thì khẽ thở dài một cái, lúc này hắn vừa lo lắng vừa rối rắm, nhưng không nghĩ tới chuyện Tô Tử Dương suy nghĩ tới cấp độ sâu hơn —- đó là ‘mẹ vẻ vang nhờ con’ —- Ý nghĩ này như cắm sừng vào trong lòng vậy.

“Buổi chiều anh không đi làm, ở nhà với em. Đúng rồi, em chưa uống hết chè gừng, em mau uống thêm mấy ngụm đi, nếu không bệnh cảm sẽ khỏi chậm lắm, kéo dài một tuần em sẽ rất khó chịu.” Lăng Triển Dực bưng bát đứng dậy, “Anh đi hâm nóng cho em, uống xong thì mặc kín đồ chờ đổ mồ hôi, chắc sẽ khỏi nhanh hơn một chút.”

“Ừm.” Dù sao Tô Tử Dương cũng không phản đối chuyện này, hiện tại anh nghẹt mũi, chóng mặt đến khó chịu, mau chóng khỏe hơn mới có sức đấu trí đấu dũng với tên họ Lăng, chọc thủng âm mưu của hắn, hừ!

Dù sao tiếp tục quan sát thêm một chút, nếu như tên khốn họ Lăng thật sự chỉ muốn đứa bé không muốn anh, vậy anh sẽ mang con chạy hoàn toàn biến mất tại hắn ánh mắt!

Chương 54: Đổi Một Nụ Cười, Dù Có Mệt Mỏi Cũng Đáng!

Eating

“Có đói bụng không? Vừa đúng giờ ăn trưa rồi, cơm còn nóng hổi đây! Đều là mấy món em thích ăn.” Giúp Tô Tử Dương uống nước xong, Lăng Triển Dực quay người lấy hộp cơm để dưới sàn rồi mở ra.

Nhìn đủ loại thức ăn xanh xanh đỏ đỏ mà mình thích hiện ra ở trước mắt, Tô Tử Dương lại không có hứng thú, anh lắc đầu: “Không muốn ăn.”

“Ăn một chút thôi có được không? Cà tím om (1), lần trước em ăn món này rất nhiều.” Lăng Triển Dực cầm lấy đôi đũa dùng một lần trong hộp cơm để gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Tô Tử Dương.”Anh đút cho em ăn, ngoan, há mồm. . .”

Tô Tử Dương nhăn cái mũi, mím môi nghiêng đầu đi: “Tôi không muốn ăn.”

“Vậy. . . Thịt bò thì sao? Mùi tương thơm lắm, không cay, bảo đảm kích thích vị giác của em.” Lăng Triển Dực nhét miếng cà vào trong miệng mình, lại gắp miếng thịt bò đưa tới.

Tô Tử Dương vẫn lắc đầu như cũ.

“Thật sự không muốn ăn sao? Ăn rất ngon đó!” Lăng Triển Dực đành phải tiếp tục nhai thịt bò, rồi lại chọn gắp khoai tây sợi xào dấm (2) trong hộp cơm, “Có muốn ăn khoai tây sợi không? Cái này hơi chua, chắc sẽ khiến em muốn ăn đấy?”

Tô Tử Dương bĩu môi, bất đắc dĩ ăn hai miếng khoai tây sợi, sau đó lại không ăn nữa.

“Vậy em muốn ăn chút gì không? Anh bây giờ làm luôn cho em.” Lăng Triển Dực bày hết đống đồ ăn mua ở chợ ra trước mặt Tô Tử Dương, “Ầy, em chọn đi.”

“Tôi muốn ăn salad dưa chuột (3), còn muốn sủi cảo nhân bí ngòi với trứng (4) nữa.” Tô Tử Dương nhìn lướt qua đống đồ, sau đó khẽ mở môi mỏng, phun ra hai cái tên không có gì liên quan đến chúng.

“. . .” Lăng Triển Dực hơi lúng túng, salad dưa chuột thì còn có thể làm, nhưng sủi cảo nhân bí ngòi với trứng. . . Thì phải làm sao?

Rất muốn hỏi có thể đổi món khác không, nhưng vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt tràn ngập khát vọng của Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực không thèm quan tâm nữa mở miệng: “Được, anh làm salad dưa chuột cho em trước, sau đó là nấu chè gừng. Sủi cảo nhân bí ngòi với trứng. . . Có hơi phiền, em có thể đợi không?”

“Ừm. . . Anh xuống dưới lầu mua đi, chếch đối diện cổng tiểu khu có quán sủi cảo, sủi cảo nhân bí ngòi với trứng rất ngon.” Làm sao Tô Tử Dương có thể không biết vị tổng giám đốc họ Lăng này luôn tỏ ra là một người đàn ông tốt được? Thấy bộ dáng mặc Âu phục đeo giày da nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn lớn kia của hắn thì biết ngay hắn không biết làm rồi.

Những người bị bệnh có lẽ không chỉ yếu ớt, mà còn mềm lòng nữa. Nếu không thì làm sao Tô Tử Dương lại có lòng từ bi chỉ cho Lăng Triển Dực một con đường sáng chứ.

“Đồ ăn bên ngoài có sạch sẽ không?” Hai mắt Lăng Triển Dực tỏa sán, bất quá như cũ muốnsáng nhưng hắn vẫn suy nghĩ cho Tô Tử Dương với cục cưng trong bụng anh.

“Không sao, dù sao cũng chỉ ăn có một lần.” Tô Tử Dương thực sự thèm ăn, anh không muốn ăn mấy món khác, chỉ muốn ăn sủi cảo nhân bí ngòi với trứng.

“Vậy thì được, anh đi xem bọn họ làm, đỡ mất công họ lại bỏ gì vào trong.” Lăng Triển Dực vừa nói vừa cởi âu phục, bày ra tư thế như đi đánh trận.

“Sao lại cởi áo khoác?” Tô Tử Dương ngạc nhiên.”Không ra ngoài sao?”

“Anh nấu chè gừng cho em trước đã, làm xong salad dưa chuột anh sẽ xuống lầu.” Lăng Triển Dực cong môi cười một tiếng, cúi người cầm theo mấy túi đồ ăn rồi bước vào nhà bếp, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở một câu, “Em nằm xuống đi, có chuyện gì thì gọi anh!”

Tô Tử Dương nhìn mấy món trong hộp cơm kia nhưng lại không động đũa, thầm nghĩ, chờ tí nữa cho Lăng Triển Dực ăn.

Vì vậy, anh đưa tay đậy kín hộp cơm — Giữ ấm.

Nếu không chờ Lăng Triển Dực làm xong, đồ ăn bên trong sẽ nguội.

— Ai nói anh chỉ biết ăn uống và chờ người ta phục vụ? Anh còn rất biết quan tâm người khác đó.

Hai mươi phút sau.

Tô Tử Dương nhìn bát salad dưa chuột, không nhịn được cười.

— Quả nhiên salad dưa chuột đều bị đập bẹp, chỉ tiếc, Lăng Triển Dực không cắt thành khúc để trong bát. Tất cả có ba quả nguyên, còn chẳng thèm nêm gia vị.

“Thế nào? Ba quả còn ít sao? Vậy anh đi đập thêm một quả nữa.” Lăng Triển Dực nói xong đã muốn quay người.

Tô Tử Dương gọi hắn lại: “Không ít, anh có thể cho thêm giấm, mắm, tương vào nữa được không? Còn thêm cả tỏi nữa. . .”

“Ừm. . .” Lăng Triển Dực nghe lời mang ra, nêm nếm đầy đủ rồi đưa cho Tô Tử Dương, nhìn anh tự trộn salad dưa chuột.

Sau đó khi nhìn Tô Tử Dương khó khăn lật dưa chuột, Lăng Triển Dực đột nhiên nhận ra, mình không cắt dưa chuột thành khúc trước khi đập dập!

“Để anh đi cắt khúc!” Lăng Triển Dực ngượng ngùng gãi đầu, “Vừa nãy anh quên. . .”

“Không sao, cứ để vậy đi.” Tô Tử Dương trực tiếp gắp một quả lên cắn một cái.

— Cũng may đập bẹp nên gia vị đều thấm.

Khuôn mặt già của Lăng Triển Dực đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng, đứng dậy: “Anh đi khuấy chè gừng, em muốn bỏ nhiều đường hay ít?”

“Nhiều một chút.”

“Được rồi!” Lăng Triển Dực tuân lệnh.

May mắn lúc trên đường trở về từ công ty hắn có hỏi dì Trương cách nấu chè gừng, mặc dù cắt miếng gừng hơi dày, nhưng chủ yếu là lấy nước, không quan tâm đến độ dày, nấu ra mùi vị là được cho nên không bị ảnh hưởng gì.

Nếu cứ nhắm mắt để mặc hắn làm lung tung thì có lẽ vị giám đốc họ Lăng này sẽ bỏ cả củ vào nồi luôn. . .

Sau khi chuẩn bị xong chè gừng rồi dọn dẹp cái bàn cạnh cửa sổ cho Tô Tử Dương, hắn bèn để chè gừng ở đó. Lúc này Lăng Triển Dực mới hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới lầu tiếp tục nhiệm vụ gian khổ của hắn.

Trừng lớn hai mắt nhìn nhân viên trong tiệm cơm nhà người ta từ lúc thái nhỏ nhân bánh, cán bột cho đến lúc làm thành sủi cảo, Lăng Triển Dực cũng học được không ít thứ.

Nhiệt huyết sôi trào, hắn cũng cầm da sủi cảo học theo người ta gói hết một cái sủi cảo — Mặc dù không bị lòi nhân, nhưng mềm oặt, da thì lớn còn nhân bánh lại ít, giống như một thỏi bạc hết hơi. . .

Mặc dù cực kỳ khinh bỉ người đàn ông ngốc này, nhưng ngại người ta vừa mới đến đã quăng cho năm tờ một trăm, nói bao hết đầu bếp chỗ y để dạy hắn cách làm sủi cảo trong vòng nửa tiếng. . .

Ừm, có thể làm sủi cảo nguyên chất, nhưng có bao được hay không thì không phải ai cũng biết. Hơn nữa, những giai đoạn chuẩn bị từ nhào bột, thái sợi, cán da, đầu bếp dám thề, vị đại gia này chắc chắn sẽ không học được!

Sủi cảo vừa ra lò, Lăng Triển Dực nóng ruột chờ người ta giúp bỏ vào hộp cơm rồi vội vàng mang đồ đi. Làm hại người đầu bếp vĩ đại không có cơ hội suy nghĩ bắt tay vào nấu nướng thêm một lần nữa.

Chờ đến khi ăn được món sủi cảo mà bản thân cực kỳ mong chờ, Tô Tử Dương hớn hở, bên trong miệng nhồi phình lên, con mắt lóe sáng, nhìn đáng yêu muốn chết.

Anh chấm vào tương rồi đưa tới trước mặt Lăng Triển Dực, nói lè nhè không rõ: “Anh cũng【 ăn 】– “

Lăng Triển Dực nhìn ánh mắt thoả mãn của Tô Tử Dương, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Hoá ra, nếu có thể làm được nhiều chuyện cho người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy một nụ cười của người ấy thôi cũng cảm thấy mọi cực khổ mệt nhọc đèu đáng giá!

Ăn sủi cảo mà Tô Tử Dương gắp cho, Lăng Triển Dực cảm thấy thứ mình ăn không phải là sủi cảo, mà là mật ong, ngọt đến nao lòng.

“Được rồi, em ăn đi, không phải em chỉ muốn ăn món này thôi sao? Ăn nhiều một chút mới mau hết bệnh.” Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương lại muốn gắp cho mình thêm sủi cảo, hắn từ chối. Đương nhiên, cái sủi cảo thứ hai vẫn rơi vào trong miệng của hắn.

Tô Tử Dương chợt nhớ tới gì đó, anh chỉ vào hộp cơm trông mong nhìn Lăng Triển Dực.

— Bất đắc dĩ trong miệng bị nhét đầy, không thể nói chuyện.

Lăng Triển Dực ngầm hiểu, cầm lấy hộp cơm, nhấc cái nắp lên, bày hết đồ ăn ra: “Bây giờ em lại muốn ăn sao? Ăn cái nào? Anh gắp cho em.”

Tô Tử Dương lắc đầu, uống một ngụm chè gừng xong mới nuốt hết đồ ăn xuống, anh thúc giục: “Anh cũng mau ăn đi! Tôi ăn sủi cảo, còn anh ăn đồ trong hộp cơm, người ta làm tốn nửa ngày cũng không dễ dàng, đừng lãng phí. Tôi đậy nắp rồi, không có nguội chút nào đâu, còn nóng hổi đấy, mau ăn đi!”

Lăng Triển Dực sững sờ, sau đó lập tức cảm khái, vật nhỏ này sao lại đáng yêu quá vậy? Hắn chưa từng nghĩ tới Tô Tử Dương cũng đặt mình ở trong lòng, có thể thấy, người ta mới làm ra một hành động nhỏ xíu thôi cũng đủ để khiến mình vui vẻ cảm động hơn nửa ngày.

Không cứu nổi rồi, không cứu nổi rồi. . .

Nhưng mà, cứ theo tình hình này, hắn mà tiếp tục nỗ lực, thời gian cưới Tô Tử Dương về nhà làm vợ chắc chắn không xa!

Lăng Triển Dực tìm bát đũa mới, kéo cái ghế ngồi ở cạnh bàn, cùng Tô Tử Dương mặt đối mặt bắt đầu ăn cơm.

Lăng Triển Dực thề, đây là bữa ăn thơm ngon nhất trong đời của hắn. Không phải vì món ăn hợp khẩu vị, mà bởi vì, người ăn cơm cùng hắn.

Không khí ấm áp ngập tràn, thời gian yên tĩnh, năm tháng yên bình, có lẽ đang ám chỉ cảnh tượng thế này?

Chỉ có điều phải khiến hắn thất vọng rồi, mới ăn được một nửa, điện thoại Lăng Triển Dực đột nhiên vang lên.

Hắn hơi buồn bực lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiện chữ ‘mẹ’, muốn cúp máy cũng không được, chỉ có thể kết nối điện thoại, giọng điệu không có gì tốt: “Mẹ? Có chuyện gì à?”

“Thằng nhóc thối, không có chuyện thì không thể gọi cho con à?” Giọng mẹ Lăng vẫn đầy vui sướng như trước, lúc đầu còn mắng con trai mình, sau đó xuống giọng giống như gián điệp thì thầm hỏi, “Con trai, mẹ hỏi con một chuyện nhé?”

“Không rảnh! Con đang ăn cơm! Tối mẹ gọi lại được không?”

“Không được! Mẹ muốn hỏi bây giờ cơ!” Mẹ Lăng chơi xấu nói.

“Vậy thì được, mẹ hỏi đi.” Lăng Triển Dực để đũa xuống, hơi ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, chờ mẹ đặt câu hỏi.

“Có phải con. . . Ở bên ngoài. . . Làm cô gái nhỏ nào đó lớn bụng không?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Cà tím om:

1583119462622_po487gk0_9689987e-7599-49ad-92f4-1c3fb1d862c2_650x

(2) Khoai tây sợi xào giấm:

chi-em-cu-xao-khoai-tay-la-khong-gion-dau-bep-5-sao-chi-ra-loi-sai-can-sua-gap-5-1545733184-456-width949height629

(3) Salad dưa chuột:

1a52d7e568b3d75ea27df69c19e79cd6

(4) Sủi cảo nhân bí ngòi và trứng:

oeufs-de-courgette

Bắt Đầu Xóa Bỏ Vấn Đề Nhà Trẻ Thú Nhỏ – Thiên Hoa

Bắt Đầu Xóa Bỏ

Tác Giả: Thiên Hoa.
Editor: Người Hầu.
Thể Loại: Đam Mỹ, Mỹ Thực, Thế Giới Giữa Các Vì Sao, Nhẹ Nhàng, Dễ Thương, Sủng.
Nhân Vật Chính: Long Thất x Khương Thượng.
Tình Trạng Truyện: Hoàn.
Tình Trạng Edit: Đang Tiến Hành.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giới Thiệu:
Anh là một xác sống rất yêu mạng sống của mình, sau ngày tận thế, anh bất đắc dĩ rơi vào trạng thái ngủ say.

Không muốn tỉnh dậy nhưng không ngờ lại xuất hiện trong phiên hội đấu giá giữa các vì sao, trở thành một hiện vật xác ướp cổ cực kỳ trân quý, giá trị không thể tưởng tượng nổi!

Khương Thượng cố gắng lắm mới thoát khỏi đám buôn lậu hiện vật cổ cuồng nhiệt này, nhưng kết quả lại nhanh chóng vướng phải chuyện ngoài khả năng, trở thành đầu bếp cứu vớt cục cưng gấu trúc quốc bảo có bệnh kén ăn. . .

Vất vả lắm mới trị xong bệnh kén ăn của cục cưng gấu trúc, lại bị người đứng đầu tộc Sói chặn đường, muốn anh trị khuyết điểm kiêng ăn của bé sói con, tất cả chuyện này là sao hả!

Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Thượng tỉnh lại nhưng không muốn tiếp tục ngủ nữa, dù sao mở nhà trẻ thú nhỏ để giải quyết vấn đề của mấy bé, còn có thể xoa nựng được nhiều!

Tên rồng nào đó tốn mấy tỷ tinh tệ để mua hiện vật cổ, kết quả vô duyên vô cớ bị hiện vật cổ cắn một cái, còn giương mắt nhìn hiện vật cổ biến mất nên tức quá hòa rồng.

Âm thầm cắn răng, hắn nhất định phải tìm lại được hiện vật cổ của mình.

Hắn có một cảm giác, chỉ có hiện vật cổ này mới có thể giúp hắn giải quyết lời nguyền gần nghìn năm cũng không giải được!

Tên rồng nào đó nhìn cục cưng quốc bảo được hiện vật cổ ôm bằng một tay, từ nay về sau dù có đau cũng vui sướng, có trời mới biết hắn ghen tị đến mức sắp phát điên rồi, cái tên nhóc quỷ này có thể uy vũ như hắn sao, có thể đáng yêu như hắn sao. . .

Khương Thượng đỡ trán không biết làm sao, con rồng độc thân nghìn năm này mới là đứa nhóc có vấn đề lớn nhất đấy!

Anh phải cứu vớt hắn thế nào đây, kết hôn khác giống loài thì sẽ không có kết quả tốt đâu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đọc Online:

Chương 1 ☆ Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5

 

Xương Sườn Của Adam – Tập 2

Xương Sườn Của Adam – Tập 2

Image00000

Tác Giả: Michinoku Atami.

Tên Khác: Adam no Rokkotsu 2, The rib of Adam 2, アダムの肋骨 2.

Thể Loại: Yaoi, BL, Hài, Đa Nhân Cách.

Ngày Xuất Bản: 1/6/2020.

Nhà Xuất Bản: Sách Đại Dương.

Tạp Chí: HertZ&CRAFT / ihr HertZ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tóm tắt:

Hirose Yuuma, hiện tại đang làm việc tại Công viên Giải trí Dream Park, anh được người đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng Shikiori yêu điên cuồng.

Tuy nhiên bên trong Shikiori, ngoài Kazuha tinh tế và Rei cậy quyền thì còn các nhân cách khác như Jirou, Mika, Shiki, Itsuki.

Đây là những nhân cách được sinh ra trong Shikiori để bảo vệ trái tim của bản thân bị lạm dụng và chịu tổn thương quá nhiều.

Và Shikiori cũng chính là cậu bé mà Yuuma đã tình cờ gặp gỡ và an ủi giúp đỡ.

Người muốn biến Yuuma thành của riêng mình — Kazuha và Rei đều có khát vọng như vậy và Yuuma không thể lựa chọn ai giữa hai người.

Câu chuyện về tình thương, tình yêu và sự cứu rỗi linh hồn giữa ba người đã hoàn thành!!!

Ủng hộ trang nhà bằng cách theo dõi truyện trên Fuhu nhé~

https://fuhuz.com/channel/FujoshiIsMe

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đọc Online:

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Ngoại Truyện

 

Chương 53: Con Dâu Tương Lai Mang Thai?!

Khi nào thì về? Tất nhiên là bây giờ! Lập tức! Lập tức!

Lăng Triển Dực bỏ qua chuyện xem cho xong văn kiện, hắn vội cầm theo hộp cơm rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến thang máy.

“Trong nhà có nhiệt kế không? Em đo xem nhiệt độ cơ thể có cao không?” Nói xong, Lăng Triển Dực lại tự phủ định, “Thôi quên đi, em ngoan ngoãn nằm trên giường nhé, anh về ngay đây!”

“Đều tại anh!” Tô Tử Dương khịt khịt mũi, lại có nước mũi chảy xuống, anh cầm lấy cái khăn tay ở đầu giường, lau cái mũi chỉ toàn chất lỏng, nhưng vẫn cảm thấy mũi hơi ngạt. Khó chịu, anh chỉ có thể nổi cáu với Lăng Triển Dực, “Đều tại buổi sáng anh điên như vậy! Bây giờ tôi lại không thể uống thuốc bừa, khó chịu muốn chết. . .”

Không cần Tô Tử Dương quở trách, tự Lăng Triển Dực cũng cảm thấy cực kỳ hối hận, bây giờ lại nghe vật nhỏ này dùng giọng mũi oán trách, càng thêm đau lòng: “Là anh không tốt, anh không tốt, em cố nhịn, anh về nhà ngay đây!”

Lăng Triển Dực bước nhanh ra thang máy, chạy về bãi đỗ xe, trong miệng không quên nhắc nhở: “Trong nhà không có thuốc cảm sao? Em thử tìm rồi uống xem sao?”

“Anh nói thì nhẹ nhàng lắm, bây giờ tôi không thể uống thuốc bừa được! Lỡ như ảnh hưởng đến bé con thì nguy.” Tô Tử Dương thở dài, “Tôi không thèm nghe anh nói nữa, đau đầu, tôi nằm trước một lát.”

Lăng Triển Dực nghe tiếng tút tút trong điện thoại, biết đối phương đã cúp, đành phải lên xe trước, đặt hộp cơm ở chỗ ngồi phía sau, hắn đeo tai nghe Bluetooth lên, quay số của dì Trương, sau đó đóng kỹ cửa xe, nổ máy, vừa lái xe vừa chờ người đáp.

“Thiếu gia? Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Mấy ngày nay dì Trương luôn bị Lăng Triển Dực quấy rầy, riết đã thành thói quen.

“Dì Trương, con có chuyện muốn hỏi dì một chút.” Lăng Triển Dực cân nhắc mở miệng, “Người đang mang thai thì phải làm sao? Con nghe nói hình như không thể uống bậy thuốc cảm, sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Dì có biện pháp nào tốt không?”

“Mang thai? Mang thai?!” Dì Trương rất khiếp sợ, trong lòng tự nhủ không phải mới bắt đầu theo đuổi người ta sao? Nhanh như vậy đã trúng đích rồi? Người trẻ tuổi bây giờ thật là, đã quen tốc chiến tốc thắng rồi!

“Dì Trương. . .” Khóe miệng Lăng Triển Dực giật một cái, sao trước kia hắn lại không phát hiện ra dì Trương cũng nhiều chuyện như vậy?

Dì Trương lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nghĩ kế giúp Lăng Triển Dực: “Bị cảm, đầu tiên phải kiểm tra xem nhiệt độ cơ thể có nóng hay không, nếu như sốt thì tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra, nếu không sốt, chỉ đau đầu và chảy nước mũi thì chịu khó uống chè gừng là được.”

“Chè gừng? Phải làm sao? Uống thứ này có ảnh hưởng đến thai nhi không?” Lăng Triển Dực hỏi rất chân thành.

“Rất đơn giản, cắt gừng thành miếng, bỏ vào trong nước sôi là được, sau đó bỏ đường nâu vào theo khẩu vị.” Dì Trương nhắc nhở kỹ càng.

“A, dạ, cắt miếng, bỏ vào nước đang sôi. . . Vậy bỏ gừng vào lúc nước đang sôi hay là bỏ vào lúc nước lạnh, đun cho đến khi sôi vậy ạ?”

“Cả hai đều được.”

“Được, con biết rồi, cám ơn dì Trương.” Lăng Triển Dực cúp điện thoại, sau đó tăng tốc độ xe, dùng toàn lực chạy thẳng về nhà.

Dì Trương bỏ điện thoại xuống, quay người lại, mẹ Lăng đã đứng ở sau lưng dì từ lúc nào, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào dì, quả thực dọa dì nhảy dựng một cái: “Phu, phu nhân?”

“Chị Trương, là điện thoại của Triển Triển sao?” Trong giọng nói của mẹ Lăng không kiềm được hưng phấn.

—- A, ông trời ơi, bà vừa nghe được chuyện gì?!

—- Mang thai?! Con dâu tương lai nhanh như vậy đã mang thai rồi?!

Triển Triển giỏi lắm, chưa gì đã gạo nấu thành cơm rồi còn giấu người đi. . . Sau này bà với ông xã có thể ôm cháu rồi. . . Nghĩ lại thôi đã cảm thấy hưng phấn không ngừng rồi.

Trách không được lúc trước thằng nhóc thối kia dù có nói sao cũng không chịu kết hôn với cô tiểu thư nhà họ Tô, hoá ra hắn đã tự tính toán xong rồi!

“Ây. . .” Dì Trương không biết phải giấu diếm thế nào, đành phải gật đầu.

“Nó hỏi chị cái gì? Sao lại có người mang thai? Hả hả?” Mẹ Lăng một mặt mong mỏi nhìn dì Trương.

“. . . Thiếu gia hỏi tôi, khi người mang thai bị cảm thì phải làm sao. . . Tôi nói nếu không sốt mà chỉ bị cảm thông thường thì chịu khó uống nước chè gừng. . .” Dì Trương không cẩn thận nói hết ra.

Mẹ Lăng vui vẻ chạy về phòng ngủ tìm ông xã nhà mình: “Ông xã, tin lớn đặc biệt! Tin lớn đặc biệt!”

Vì phối hợp với mẹ Lăng đang hưng phấn một chút, ba Lăng đang cúi đầu xem báo đành phải ngẩng đầu lên, làm bộ tò mò hỏi: “Tin mới gì?”

“Chúng ta có thể ôm cháu rồi!” Mẹ Lăng đi sang rồi ngồi xuống, giật tờ báo trong tay ba Lăng, mặt mày hớn hở mở miệng, “Cái thằng nhóc thối kia, làm người ta lớn bụng, có lẽ mấy ngày này đang nghĩ cách để ôm được người ta. Hoá ra trước đó chúng ta không hiểu lầm, chuyện này là thật!”

“Ừ.” Ba Lăng đáp lại một chữ vô cùng đơn giản.

Mẹ Lăng nhướn mày: “Sao anh lại không hưng phấn chút nào vậy? Ông xã, anh nói xem, chúng ta có nên đi thăm dò xem con dâu tương lai là thần thánh phương nào không? Không ngờ lại có thể bắt con trai chúng ta làm tù binh. Có điều nói đi cũng phải nói lại, người ta bây giờ đã mang thai luôn rồi, sao chúng ta có thể khiến con gái người ta tủi thân được, trước tiên phải nói chuyện với ba mẹ con bé một chút, bàn xem chuyện kết hôn ra sao. Em thấy lần này, có lẽ Triển Triển sẽ không phản đối đâu?”

“Không đợi con trai tự dẫn người về sao?” Ba Lăng bất đắc dĩ nhìn bà xã nói như súng liên thanh, thở dài.

Chắc con trai biết mẹ nó sẽ tính kế nó cho nên mới im lặng không chịu nói gì.

“Em không chờ được nữa mà!” Mẹ Lăng lắc lắc cánh tay ba Lăng, “Em muốn nàng dâu về nhà, em muốn tự chăm sóc con bé.”

“Xem ra em ở nhà đến chán rồi.” Ba Lăng nhỏ giọng lầm bầm một câu, ngay lúc mẹ Lăng nhìn ông với ánh mắt chất vấn cảnh cáo, mới vội vàng cười đồng ý, “Được được được, chỉ cần em muốn hầu hạ người ta, vậy cứ nghĩ cách để biết con dâu là ai, sau đó dẫn người về.”

“Ông xã, anh tốt quá!” Mẹ Lăng lúc này mới mặt mày hớn hở.

Ba Lăng nhắc nhở: “Có điều, anh cảm thấy, vì để đề phòng lỡ như, em phải bàn bạc với con trai trước đã, miễn cho nó trở mặt với chúng ta.”

“Cần phải vậy sao?”

“Đương nhiên là phải vậy rồi! Anh sợ nó chỉ đang hưng phấn nhất thời, lỡ như nó muốn đợi người ta sinh xong rồi chỉ mang mỗi con về thì sao!”

“Nó dám!” Mẹ Lăng xoa eo nói khẽ, “Đã một lần rồi thì thôi, cái cô thiên kim nhà họ Tô kia vốn không cùng đẳng cấp với nhà họ Lăng chúng ta, nó không chịu trách nhiệm cũng không thể quở trách nhiều. Nhưng nếu lần này nó lại không muốn chịu trách nhiệm, em sẽ bẻ gãy lỗ tai nó!”

“Vậy sao lần này em lại xác định người ta cùng đẳng cấp với nhà họ Lăng? Lỡ như không phải thì sao?”

“Không thể nào!” Mẹ Lăng vẫy vẫy tay, mở miệng, “Nhìn con trai chúng ta là biết, nếu như không phải người đúng ý nó, nó chắc chắn sẽ không ân cần theo đuổi người ta, lấy lòng người ta như vậy đâu.” Nói tới đây, mẹ Lăng vỗ vỗ vai ba Lăng, một mặt tự hào nói, “Ông xã, anh cứ yên tâm đi, tin tưởng em sẽ không sai đâu! Ha ha, anh cứ đợi đến lúc ôm cháu trai mập mạp đi!”

———————————— Đường phân cách ————————————

Lăng Triển Dực dừng xe ở bãi đỗ của cư xá, sau đó cầm theo hộp cơm bước nhanh về nhà. Lúc đi ngang qua cửa hàng giá rẻ, rẽ vào mua hai bịch đường nâu, rồi mua thêm một cái nhiệt kế, đi đến nửa đường thì lại dừng, trong nhà còn gừng hay không? Lúc làm đồ ăn sáng có hay không, hắn không nhớ rõ.

Được rồi, phải đi mua gừng! Lăng Triển Dực lập tức quay trở lại, đến khu chợ gần cư xá mua một bịch gừng lớn, tiện thể mua thêm một đống đồ ăn, ôm theo cả bốn năm túi trở về.

Nhóm các bà vợ nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc Âu phục giày da như Lăng Triển Dực thì đều hơi sửng sốt.

Đầu năm nay, đàn ông chịu đến chợ mua thức ăn giúp vợ thực sự quá ít!

Lúc này Lăng Triển Dực không quên cầm lấy chìa khoá, sau khi mở khóa cửa ra, không lo đến chuyện bỏ đồ xuống, lập tức chạy thẳng về phía phòng ngủ chính.

Tô Tử Dương đang ngủ mê man, bởi vì nghẹt mũi nên miệng phải há lớn để hô hấp, hơi thở rã rời. Sắc mặt của anh hơi ửng đỏ, Lăng Triển Dực sợ anh sốt, tranh thủ đặt túi ở trên sàn, hơi cúi người, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể Tô Tử Dương, cũng may là không nóng.

Bởi vì khó chịu, Tô Tử Dương ngủ không sâu lắm, nhận ra bên cạnh có người, vừa giãy dụa vừa mở mắt ra.

“Anh về rồi. . .” Giọng mũi nghe còn nặng hơn trong điện thoại.

Lăng Triển Dực nhìn hai mắt anh đỏ bừng cũng giật nảy mình, trong đầu nhớ tới vụ nấu chè gừng, hắn bước đến bên cạnh Tô Tử Dương, thấp giọng nói: “Tử Dương, rất khó chịu sao? Anh dẫn em đến bệnh viện nhé!”

“Không đi. . .” Tô Tử Dương cố chống đỡ tinh thần lắc đầu, “Đến bệnh viện, bác sĩ cũng sẽ khuyên không uống thuốc, để nó tự khỏi.”

“A? Sao lại thiếu trách nhiệm như thế?”

“Anh thì biết gì, dùng thuốc linh tinh sẽ tổn thương đến thai nhi. Tháng trước tôi cũng bị cảm một lần, Lạc Dương dẫn tôi đến bệnh viện, bác sĩ đã nói vậy, còn nói cứ kiên trì một tuần là khỏi.”

“. . .” Lăng Triển Dực không nói nên lời, dừng một chút, tủi thân nói, “Tại anh sợ em khó chịu mà. Vậy anh đi nấu chè gừng, em uống một chén nhé?”

“Ừm. . .” Tô Tử Dương khịt mũi, mở miệng thì thầm, “Tôi khát, muốn uống nước.”

“Chờ tí, anh đi lấy cho em.” Lăng Triển Dực vừa đứng lên, chợt nhớ tới chuyện gì đó, hắn bèn lấy nhiệt kế vừa mua được đưa cho Tô Tử Dương, “Em đo thử nhiệt độ cơ thể chút đã! Nếu như sốt, anh sẽ nghĩ cách khác để giúp em hạ nhiệt.”

“Ừm.” Tô Tử Dương nhận lấy cái nhiệt kế, ngoan ngoãn kẹp ở dưới nách, nhìn Lăng Triển Dực rót nước cho mình, “Sao anh về nhanh vậy? Công ty đang rảnh sao?”

“Em bị bệnh không thoải mái, sao anh còn tâm chí để ý đến chuyện ở lại công ty chứ?” Lăng Triển Dực rót cho anh ly nước nhưng lại cảm thấy rất nóng, vì vậy cầm một cái ly rỗng khác, rót qua rót lại từ hai cái ly để cho nước có thể nguội nhanh một chút.

“Cũng tại anh buổi sáng quá phận. . .” Tô Tử Dương lườm hắn một cái, thấy hắn kéo tay áo Âu phục lên rồi kiên nhẫn giúp mình làm nguội nước, đột nhiên lại cảm thấy tư thế này quá đẹp trai!

Tô Tử Dương vừa uống nước ấm vừa âm thầm cảm khái —- Lúc bị bệnh khó chịu mà có người ở bên chăm sóc, đúng là rất hạnh phúc!

Chương 52 ♡ Choáng Đầu, Đau Họng, Chảy Nước Mũi

Lăng Triển Dực không quan tâm đến việc bản thân còn đang trần truồng ướt sũng, vội vàng chạy ra bên ngoài, nhưng hắn mới vào đây ở, sao có thể biết được khăn tắm của Tô Tử Dương đang ở đâu, lục tung một hồi, lại không thể tìm được, dứt khoát lấy của mình ra.

Tay chân hắn nhanh chóng quấn quanh người Tô Tử Dương, sau đó lượn quanh hai vòng, che phủ người ta như cái bánh chưng —- Đương nhiên là cái bánh chưng bụng bự.

“Đi thôi, đi thôi, nhanh trở về phòng đắp chăn, tí nữa anh giúp em ăn cơm, ” Lăng Triển Dực đỡ anh ra xong thì lập tức muốn cất bước ra bên ngoài.

Tô Tử Dương nhíu mày đứng im một chỗ không hề động đậy: “Tôi còn chưa cởi quần! Không thể đi được.”

Ách. . .

Nghĩ đến lúc vừa mới bước vào phòng tắm, Tô Tử Dương có thai nên khi đi tiểu mới có thể bày ra tạo hình quái dị như thế, Lăng Triển Dực thiếu chút nữa đã bật cười.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một khung hình —- Con của bọn họ để trần cái mông nhỏ nhảy xuống từ trên bồn cầu, sau đó cái quần bị cởi ra dắt ở mắt cá chân, nhóc con uốn éo giống như chim cánh cụt đi đến trước mặt hắn, quay người đưa lưng về phía hắn rồi chổng cái mông nhỏ lên, dùng giọng nói non nớt gọi: “Ba, lau lau —- “

Khoé miệng Lăng Triển Dực không khỏi nhếch lên một nụ cười quái dị, nhìn có hơi ngốc.

Tô Tử Dương tất nhiên không biết cái vị bên cạnh này đã não bổ ra hình ảnh sinh hoạt trong tương lai của con trai nhà mình, anh còn cho rằng hắn đang cười nhạo mình, đỏ mặt trợn mắt nhìn Lăng Triển Dực: “Cười cái gì mà cười! Tôi xoay người không tiện, vừa rồi hơi trượt chân trên sàn, tôi không dám nhấc chân. . . Lỡ như té thì sao?”

“Dạ dạ dạ, em nói đúng, phải như vậy, cứ để một mình anh làm.” Lăng Triển Dực vừa nói vừa ngồi xổm xuống, “Anh cởi ra giúp em, em vịn đầu anh này, ừm, cứ thế, nào, đầu tiên nhấc chân trái. . . Ừm, tốt, nâng chân phải lên. . .”

Mặc dù lần này hắn có thể sờ được bắp chân Tô Tử Dương, nhưng Lăng Triển Dực thật sự phải nhắm mắt làm ngơ, ba cái hắt xì vừa rồi đã hù hắn sợ.

Nhanh chóng cởi quần của Tô Tử Dương xuống, Lăng Triển Dực lập tức ngẩng đầu cười cười với Tô Tử Dương: “Tốt, để anh ôm em về nhé?”

“Không cần, anh cũng để chân trần kìa, sàn nhà trượt, tôi sợ anh làm tôi ngã, anh đỡ tôi là được rồi.” Tô Tử Dương nói xong còn uốn éo người, “Anh bó tôi chặt thế, lỏng ra chút.”

“Tuân lệnh!” Lăng Triển Dực cẩn thận đỡ người ta về phòng, sau đó giúp anh lau người, dìu anh ngồi xuống, đắp kín chăn mền, lúc này mới tiếp tục đi tìm khăn mặt để lau tóc cho Tô Tử Dương, “Lần sau em đừng tự tắm rửa, khi nào muốn tắm thì gọi anh.”

“Tôi còn lâu mới để tên sói đói như anh tắm!” Tô Tử Dương bĩu môi, khăn mặt trên đầu ngăn chặn ánh mắt của anh, anh dứt khoát nhắm mắt lại hưởng thụ phục vụ của Lăng Triển Dực, “Hạn cho anh mau chóng biến sàn phòng tắm thành sàn chống trơn, sau này tôi sẽ tự tắm.”

Lúc Lăng Triển Dực xoa tóc thì khẽ dừng tay, vẻ mặt hơi sa sút tinh thần.

Việc này, đúng là rất mâu thuẫn. Nếu sàn phòng tắm trơn thì hắn có thể tắm với anh, còn có thể chiếm lợi ăn chút đậu hũ giải thèm một chút, nhưng lúc hắn không ở nhà thì lại không yên tâm. Ngược lại, nếu biến thành sàn chống trượt thì chắc chắn vật nhỏ này sẽ cách xa hắn vạn dặm cho coi? Sẽ không cần hắn hầu hạ cái gì nữa, như thế hắn sẽ rất chán!

Có điều nghĩ kỹ, Lăng Triển Dực lại bình thường trở lại. Hôm nay có thể thuận lợi bước ra được một bước lớn như thế, nói rõ trong lòng Tử Dương cũng có hắn, vẫn có lòng tin với hắn, nhất định phải cố gắng không ngừng! Phải mở cánh cửa lòng của anh ra hoàn toàn!

“Tôi nói gì anh có nghe không?” Tô Tử Dương đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời, không khỏi hỏi lại một câu.

Không phải Lăng Triển Dực là người nói muốn biến sàn phòng tắm thành sàn chống trượt sao? Sao bây giờ lại không nói gì?

“Nghe thấy, nghe thấy, anh sẽ nhanh chóng đổi.” Lăng Triển Dực thấy đã gần lau khô rồi mới lấy cái khăn lông khác trùm lên đầu Tô Tử Dương, “Em lấy cái khăn này hút nước đi.”

“Ừm. Anh cũng tắm lại lần nữa đi!” Tô Tử Dương không đành lòng nhìn thẳng cái tên cuồng trần truồng này! Từ lúc bắt đầu, hắn vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện như vậy ở trước mặt anh, không thèm chú ý hình tượng chút nào!

Muốn show dáng người đẹp thì cũng đâu cần phải như vậy? Hừ!

Lăng Triển Dực gật gật đầu: “Vậy em cố nhịn một chút, anh sẽ lập tức xới cơm cho em.”

Lúc Lăng Triển Dực quay trở lại phòng tắm, nước trong vòi phun đã lạnh, hắn dứt khoát tắm luôn bằng nước lạnh, sau đó về phòng mình đổi quần áo, thuận tiện nhìn xem Tô Tử Dương được bọc kín trong chăn đang nhìn chằm chằm vào hắn: “Chắc em đói chết rồi? Anh sẽ lập tức lấy cơm cho em!”

Lúc ra ngoài nấu canh trứng, vì quá gấp, lại không cẩn thận làm bỏng tay, Lăng Triển Dực luống cuống đặt chén xuống, sau đó vọt tới trước tủ lạnh, bỏ bàn tay vào vào trong đó, khi cảm giác tốt lên được một chút thì hắn mới nhanh chóng bê chén lên.

Tô Tử Dương chỉ nghe thấy trong phòng bếp vang lên đủ tiếng binh binh bang bang các kiểu, không khỏi hỏi: “Xong chưa? Anh chắc không làm vỡ chén chứ?”

“Không có không có, anh đến ngay!” Lăng Triển Dực thử chén, không thấy nóng lắm, hắn tìm một cái thìa, đặt vào trong chén canh, cuối cùng mới bê bữa sáng tình yêu này đến trước mặt Tô Tử Dương.

Tô Tử Dương vừa muốn xốc chăn trên người lên, Lăng Triển Dực lại vội chặn lại nói: “Em đừng nhúc nhích! Anh đút cho em ăn!”

“Tôi có tay. . .” Tô Tử Dương lầm bầm một câu, có điều vẫn ngoan ngoãn ngồi im, chờ Lăng Triển Dực đút cho mình ăn.

Dù sao anh cũng quá mệt mỏi, eo đau nhức, nhất là bụng, có hơi đau chút. . . Ở trong chăn, tay của anh đặt ở bụng dưới xoa nhẹ nhàng.

Lăng Triển Dực cực kỳ nghiêm túc đút Tô Tử Dương ăn cơm, trông bộ dáng kia rất cẩn thận, cực chăm chú.

Tô Tử Dương ăn từng miếng từng miếng hắn đút, ánh mắt cũng di chuyển lên mặt Lăng Triển Dực.

Thật ra món canh trứng này của Lăng Triển Dực không ngon bằng lúc mang hộp cơm tới, hình như lần này không nắm chắc thời gian xào trứng nên vị hơi khét, nhưng thấy Lăng Triển Dực quan tâm đút cho anh ăn cẩn thận như vậy, trông vẻ mặt tha thiết còn mang theo thấp thỏm, tựa như cũng sợ anh ăn không được đồ hắn làm.

Tô Tử Dương không nói gì, ngoan ngoãn ăn hết chén canh trứng. Ánh mắt lướt qua mái tóc vẫn còn tích nước của hắn, Tô Tử Dương vươn cái tay vẫn đang quấn trong chăn của mình ra, lấy cái khăn trên đầu mình xuống, trùm lên trên đầu Lăng Triển Dực, ánh mắt anh hơi lóe lên, mở miệng: “Anh cũng tự lau tóc của mình đi!”

Lăng Triển Dực sững sờ, sau đó lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn: “Được~ “

Hắn vui vẻ lau nhẹ tóc mình hai lần, lau hết nước đọng, sau đó nhớ lại lúc Tô Tử Dương hắt xì ba cái trong phòng tắm, vội hỏi: “Bây giờ em thấy thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Có nhức đầu không?”

Tô Tử Dương lắc đầu: “Không nhức đầu, nhưng mà bụng hơi khó chịu. . .”

“Cái gì?!” Lăng Triển Dực đứng dậy, “Sao bụng khó chịu mà em không nói sớm! Khó chịu thế nào? Có cần đi bệnh viện không?”

“Không sao, chắc là đói, lại thêm đứng hơi lâu. . . Cho nên không thoải mái. . .” Tô Tử Dương nhỏ giọng nói, sau đó liếc Lăng Triển Dực một cái, Lăng Triển Dực quả nhiên có hơi hối hận, “Xin lỗi em, là anh quá kích động, lần sau anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, Tử Dương, em, em không trách anh chứ?”

“. . . Ừm. . . Nhìn biểu hiện của anh. . .” Tô Tử Dương cười giả dối, ngửa ra sau, “Được rồi, mới sáng ra mà anh đã giày vò tôi, tôi muốn ngủ tiếp một lúc nữa. Anh đi làm đi, tối qua về muộn vậy, nhất định vì công chuyện trong công ty quá nhiều.”

“Vậy được. Nếu em khó chịu thì nhớ kỹ phải gọi điện cho anh.” Lăng Triển Dực nhắc nhở hai câu, đắp kín chăn cho Tô Tử Dương, lại so trán của anh, truy hỏi mấy lần xem anh có thật sự không sao không, nếu như đau bụng thì nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra mới được. Mỗi lần Tô Tử Dương đều trả lời mình không có việc gì, lúc này Lăng Triển Dực mới thở phào nhẹ nhõm.

Vào bếp uống hết canh trứng, Lăng Triển Dực chép chép miệng, sao lại có vị khét vậy, thật là khó uống. Khó uống như vậy, sao vật nhỏ lại không châm chọc hay nói móc hắn? Ngược lại còn ngoan ngoãn uống hết?

Kinh ngạc nhíu mày rồi suy nghĩ một hồi, Lăng Triển Dực giật mình hiểu ra, hoá ra. . . Tử Dương cũng đau lòng hắn, quan tâm hắn!

Lăng Triển Dực vào đến công ty rồi gọi người liên hệ với công ty lắp đặt thiết bị, hẹn bọn họ đến sửa sàn phòng tắm vào cuối tuần, sau đó lại gọi điện thoại cho dì Trương, nói dì chuẩn bị cơm trưa.

Ba Lăng và mẹ Lăng tất nhiên không bỏ sót, liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không biết có nên thẩm vấn con trai nhà mình hay không, cuối cùng vì sao lại gióng trống khua chiêng nói dì Trương nấu cơm rồi đưa qua chỗ hắn, trong khi lại không tới đây ăn cơm!

Đương nhiên ngẫm lại thì chuyện này có giới hạn, hai người bọn họ không nhàm chán đến mức nhất định phải hỏi rõ ngọn nguồn.

Lần đưa cơm này vẫn đưa đến công ty Lăng Triển Dực như cũ, Lăng Triển Dực nhìn đồng hồ đeo tay một cái, 11:30, hắn kiểm tra lại xong mấy cái hợp đồng thì sẽ có thể về nhà ăn cơm trưa với Tử Dương, trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ.

Mười một giờ bốn mươi, Lăng Triển Dực nhận được điện thoại từ bảo bối nhà hắn, thấy vật nhỏ kia có thể chủ động gọi cho hắn, Lăng Triển Dực cực kỳ vui vẻ. Hắn hứng thú bừng bừng nghe, ngầm nghĩ xem nên gọi là bé bảo bối hay là bà xã thì mới hợp nhỉ? Kết quả còn chưa kịp mở miệng, mặt hắn đã xụ xuống, mang theo vẻ căng thẳng cùng lo lắng.

—- Trong điện thoại, giọng Tô Tử Dương đậm tiếng giọng mũi, còn có chút tủi thân: “Lăng Triển Dực, tôi bị cảm rồi. . . Đau đầu quá, đau họng quá, còn chảy nước mũi nữa, ngủ cũng không ngon. . .”

“Khi nào anh về? Tôi thật sự khó chịu lắm. . .”

Chương 51 ♡ Khốn Kiếp, Bỏ Tay Ra!

“Anh, anh vào làm gì. . .” Tô Tử Dương hơi căng thẳng, anh muốn lui về sau, nhưng quên mất quần đã cởi nhưng còn dắt ở mắt cá chân chưa bỏ ra, vừa mới động, lập tức bị trượt chân, dọa anh hét lên một tiếng, có điều được Lăng Triển Dực kéo cổ tay lại rất nhanh, ổn định cơ thể.

—- Nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh.

Biết rõ Lăng Triển Dực ở bên cạnh thì anh sẽ sao, nhưng anh vẫn không khỏi căng thẳng, còn có sợ hãi và thẹn thùng.

Lăng Triển Dực thay đổi hành vi vô lại lúc nãy, nhìn Tô Tử Dương cực kỳ thâm tình, thấp giọng nói: “Vừa rồi em phun anh ướt hết cả người rồi, em nói xem anh vào làm gì?”

“Đáng đời! Ai kêu anh nhìn chỗ đó của tôi —-” Giọng nói đột nhiên ngừng lại, Tô Tử Dương bị Lăng Triển Dực hôn, còn nói chưa xong đã bị chặn lại.

Lăng Triển Dực cọ xát uyển chuyển, nhấm nháp tỉ mỉ, giống như cái nhìn vừa rồi đã chạm đúng dục vọng sâu nhất dưới đáy lòng của hắn, hô hấp gấp gáp còn nóng rực, hắn giở trò, bắt đầu tìm kiếm thoả mãn trên người Tô Tử Dương.

Móng heo vươn tới, vuốt ve tỉ mỉ trên làn da cực kỳ bóng loáng, bọt trên người Tô Tử Dương còn chưa dội sạch, tay Lăng Triển Dực lướt qua từ lưng anh, dọc theo sống lưng tìm tòi phía dưới —-

Thần kinh Tô Tử Dương căng thẳng kẹp chặt hai chân, đồng thời cũng cắn đầu lưỡi đang cố cướp đoạt giữa răng môi của Lăng Triển Dực.

Lăng Triển Dực bị đau nên rên một tiếng đau đớn, Tô Tử Dương thừa cơ né tránh cái hôn của hắn, lập tức đưa tay đẩy cái tay đặt phía sau lưng anh của Lăng Triển Dực ra: “Cái tên này! Anh đang sờ vào đâu đấy! Bỏ tay ra!”

Lăng Triển Dực không còn cách nào khác, đành phải thu tay lại, chuyển qua ôm eo Tô Tử Dương, trán chống ở vai Tô Tử Dương, nặng nề thở hổn hển giống như đang đè nén cái gì đó.

Cũng là đàn ông, Tô Tử Dương tất nhiên biết tình trạng hiện tại của Lăng Triển Dực như thế nào, anh đứng im không dám cử động, chỉ cẩn thận chờ Lăng Triển Dực ép dục vọng trong người xuống.

“Tử Dương. . .” Lăng Triển Dực mở miệng, “Có thể. . . Giúp anh giải thèm chút được không?”

Phản ứng đầu tiên của Tô Tử Dương là từ chối, có điều Lăng Triển Dực lại không đợi anh trả lời, tỉ mỉ hôn kín đầu vai trơn bóng, nụ hôn ướt át nóng bỏng, hơi thở ấm áp quấy rầy khiến anh không thể tập trung tinh thần.

Lăng Triển Dực nói đứt quãng: “Tử Dương. . . Tử Dương. . . Anh nhịn không được. . . Giúp anh một chút. . .”

Tô Tử Dương đỏ mặt, gầm nhẹ: “Anh không có tay à? Tự mình giải quyết!”

“Tử Dương. . . Tử Dương. . .” Lăng Triển Dực lại làm như mắt điếc tai ngơ với Tô Tử Dương, cố chấp nũng nịu cọ cọ anh, trong giọng nói khàn khàn còn kèm theo ý cầu xin.

“Ngày đó em rất nhiệt tình. . . Anh rất thích. . . Sao sau khi gặp lại thì em trở nên khó tính như thế. . . Tử Dương. . .” Lăng Triển Dực tựa như một con sói to lắc lắc cái đuôi, “Anh giải thèm chút thôi, không vào đâu, được không?”

“Anh đi ra, tôi còn muốn tắm rửa!” Tô Tử Dương không muốn thỏa hiệp, ai biết cái tên này có thể được một tấc lại muốn tiến một thước hay không, kiên quyết không được mềm lòng!

“Thật tuyệt tình. . . Nếu anh nhịn chết thì phải làm sao bây giờ?” Lăng Triển Dực lập tức đổ thừa không chịu buông anh ra, thậm chí còn cố ý dùng nơi sưng đau của mình cọ xát Tô Tử Dương, “Nhịn sắp chết rồi, sinh hoạt ‘vui vẻ’ sau này của em sẽ không còn đấy. . . Tử Dương. . . Em thật sự không có ý thăm hỏi nó một chút sao?”

“Tôi bây giờ đang là người mang thai. . .” Tô Tử Dương liếc hắn một cái, “Anh không tiếc sao?”

“. . .” Lăng Triển Dực thở dài, “Em đang làm nũng à? Tử Dương?”

“Anh mới làm nũng! Mau buông tôi ra, tự mình giải quyết đi!”

“Anh không buông!” Lăng Triển Dực hạ quyết tâm lột quần áo của mình ra đến cùng, đứng trần truồng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Dương cười cực kỳ tà ác.

“Anh, anh cởi quần áo làm gì!”

“Dù sao cả người cũng ướt hết rồi, anh tắm thêm một lần nữa với em.” Lăng Triển Dực vừa nói vừa cầm vòi phun, dịu dàng mở miệng, “Tử Dương, anh giúp em chà lưng được không! Chắc em tắm không tiện đâu?”

“Ông không cần! Không phải anh vừa tắm rồi sao? Ra ngoài!”

“Anh cũng muốn ra ngoài, nhưng nó không đồng ý!” Lăng Triển Dực vừa nói vừa tiến tới, nắm lấy tay Tô Tử Dương tìm xuống dưới thân mình, “Tử Dương, chỉ cần em giúp anh một lần, anh sẽ lập tức ra ngoài. Anh sẽ không làm em, dùng tay là được rồi.”

Trong tay nóng ấm, Tô Tử Dương muốn thu tay lại, nhưng Lăng Triển Dực lại giữ chặt cổ tay anh: “Tử Dương, nhanh lên được không, em cảm nhận một chút, nó đáng thương biết bao. . .”

Tô Tử Dương cảm nhận được nhiệt tình cương cứng trong tay, suy nghĩ lại ánh mắt nóng rực vừa rồi của Lăng Triển Dực một chút, cuối cùng cũng không đành lòng bỏ mặc hắn nghẹn, anh trừng mắt với Lăng Triển Dực một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ lần này thôi đó, lần sau không được thế này nữa!”

“Được~” Lăng Triển Dực nhanh chóng đồng ý, đồng thời cọ sát người Tô Tử Dương, thúc giục, “Nhanh, nhanh. . .”

Tô Tử Dương quay đầu qua chỗ khác, nhưng động tác trên tay lại không ngừng, gương mặt của anh hơi nóng lên.

Lăng Triển Dực cố ý phát ra tiếng thoải mái dễ chịu đầy khoa trương, khiến mặt Tô Tử Dương càng đỏ hơn.

“Sao anh còn chưa ra?” Tô Tử Dương đã giúp hắn cả nửa ngày, nhưng Lăng Triển Dực vẫn không chịu bắn, khiến Tô Tử Dương tức giận, rất muốn buông tay ra không làm nữa.

Lăng Triển Dực vô cùng đáng thương nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Cũng tại nghẹn lâu quá. . .”

Tô Tử Dương bị hắn chẹn họng, không khỏi tăng nhanh động tác trên tay.

Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương lần này không xù lông cũng không mắng hắn, trong lòng vui mừng, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước mở miệng: “Tử Dương. . . Có thể bàn với em một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Tô Tử Dương buông thõng mắt, không chịu thưởng cho hắn một cái nhìn.

“Thì. . . Sau này em có thể giúp anh nữa được không. . . Đau. . . Em bóp nhẹ thôi, bóp hỏng thì sao!” Lăng Triển Dực hít vào một ngụm khí lạnh, vật nhỏ này, cố ý à?

“Đáng đời! Ai bảo anh tinh trùng lên não! Trong đầu toàn mấy thứ linh tinh!”

“Sao có thể linh tinh được chứ? Chuyện này là sinh lý cần có bình thường mà? Chẳng lẽ em không cần à?” Lăng Triển Dực cúi đầu liếc nhìn chỗ đó của Tô Tử Dương, bỗng nhiên cười hắc hắc, “Tử Dương, em còn nói anh, ngay cả em cũng. . .”

Nói xong, Lăng Triển Dực lập tức vươn tay ra: “Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau đi!”

“Đừng đụng vào tôi—-” Tô Tử Dương còn chưa nghĩ đến chuyện tiến vào giai đoạn thân mật với Lăng Triển Dực nhanh như vậy.

Nếu cái tên này hôm nay không quấn quít lấy, mặt dày mày dạn, còn giả ngu tỏ vẻ đáng yêu, dù anh có chết cũng sẽ không cùng hắn làm chuyện này chuyện nọ. . .

Còn đang trong kỳ thử thách, sao có thể để cái tên này được lợi lớn như thế?

Có điều cho dù trong lòng Tô Tử Dương đầy mâu thuẫn, nhưng cơ thể lại bán đứng anh rất nhanh.

Lăng Triển Dực dùng một nắm tay xuất ra tất cả vốn liếng để đùa anh, cộng thêm Lăng Triển Dực còn cố ý dùng ngón tay vân vê một điểm chỗ ngực anh. . .

Từ sau khi mang thai, hai quả hồng nho nhỏ trước ngực trở nên cực kỳ mẫn cảm.

Tô Tử Dương tan rã rất nhanh như quân lính, hô hấp dồn dập: “Lăng Triển Dực, đừng. . .”

“Gọi anh Dực. . .” Lăng Triển Dực cúi người cười xấu xa rồi hôn lên điểm đỏ dụ hoặc trước ngực Tô Tử Dương.

“Ưm. . . Cái tên khốn nạn này. . .”

“Ha ha. . . Đừng cắn. . . Ưm. . .”

Phòng tắm bị hai người biến thành khung cảnh hỗn loạn, quần áo rơi lả tả trên đất, trên người Tô Tử Dương có bọt, có mồ hôi, còn có ‘nhiệt tình’ hai người cùng bắn ra, nhiều thứ dinh dính như vậy ở chung một chỗ, quả thực khiến Tô Tử Dương vừa tức giận vừa thẹn thùng, nhưng cũng vui vẻ hơn.

Hình như anh đã lâu. . . Không thả lỏng. . .

Lăng Triển Dực ôm Tô Tử Dương từ phía sau, Tô Tử Dương thì dùng tay chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu thở hổn hển mãnh liệt.

Khép hai chân lại, Lăng Triển Dực còn đang rong ruổi không biết mệt mỏi ở giữa hai bắp đùi.

—- Hắn đương nhiên không nỡ ôm lấy anh khi anh còn đang mang thai.

—- Chỉ muốn giải thèm chút mà thôi.

Kỳ thật người khống chế trận vui vẻ về sau này đều là một mình Lăng Triển Dực, eo Tô Tử Dương bủn rủn, có thể đứng vững được thì đã xem như giỏi rồi, anh vốn không ra tay cũng không có sức để đẩy cái tên khốn được một tấc lại muốn tiến một thước này.

Huống gì, hắn cũng chỉ cọ qua cọ lại trên người mình để xin thoải mái, chưa từng thật sự quá phận với anh. Nếu không, Tô Tử Dương đã sớm đạp hắn bay ra ngoài.

Tha thì tha nhưng Tô Tử Dương vẫn thấy rất mệt mỏi.

Lăng Triển Dực lại như không có ý hành quân lặng lẽ.

Hai tay của hắn vòng ra từ sau lưng Tô Tử Dương, một tay nâng dưới bụng Tô Tử Dương, một tay khác lại vuốt ve xương quai xanh ở trước người anh mãi.

“. . . Anh, anh đủ chưa. . .” Tô Tử Dương khó khăn đưa một tay ra, cũng xoa nhẹ phần bụng.

—- Mệt mỏi quá!

Tay Lăng Triển Dực đụng phải bàn tay Tô Tử Dương đưa tới, giật mình nhận ra, hắn tăng thêm tốc độ, cuối cùng cũng bắn ra một cỗ nhiệt tình mênh mông, nhẹ nhàng hôn lên hõm vai Tô Tử Dương: “Mệt sao? Xin lỗi, Tử Dương, em vất vả rồi. Anh lập tức tắm cho em.”

Trong lúc nước trong vòi phun đã không còn nóng lắm, Lăng Triển Dực đẩy nhanh tốc độ cọ rửa cơ thể dinh dính sạch sẽ lại giúp Tô Tử Dương, vừa xông đến bên cạnh hỏi: “Nước có lạnh không?”

“Không sao, chờ thêm chút nữa thì sẽ lạnh.” Lời Tô Tử Dương còn chưa dứt, đã hắt xì một hơi.

Cái hắt xì này giống như một tảng đá lớn nện vào trong lòng Lăng Triển Dực khiến hắn đau đớn. Hắn căng thẳng đóng vòi phun lại: “Được, cứ vậy đi, còn tắm nữa sẽ bị cảm mất.”

Đáp lại hắn là hai cái hắt xì thật to!

Ánh mắt Tô Tử Dương cực kỳ ai oán nhìn Lăng Triển Dực: “Còn thất thần cái gì! Mau đi tìm khăn tắm giúp tôi!”

Chương 50 ♡ Ánh Mắt Sói Đói Trần Trụi

Câu nói đó, Tô Tử Dương gần như đã hét lên.

Lăng Triển Dực sững sờ, sau đó cười càng thêm đắc ý, hắn vừa bước lên đỡ Tô Tử Dương, vừa mỉm cười nói: “Không sao, đi nặng thì cứ đi nặng, em cứ đi đi, anh không chê em hôi.”

“Nhưng ông đây chê anh chướng mắt!” Tô Tử Dương hất tay của hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh có ra không? Không ra thì tắm xong lập tức dọn đi!”

Lăng Triển Dực hơi ỉu xìu, lời này có lực sát thương quá lớn, hắn không còn dám làm càn đùa giỡn Tô Tử Dương đã xù lông nữa, đành phải mang theo cơ thể đầy bọt ngoan ngoãn nhường phòng tắm lại cho anh: “Được được được, mời em đi trước —- “

“. . .” Tô Tử Dương nhìn cơ thể trần truồng của hắn đến gần, biến sắc, Lăng Triển Dực thì vô tội trừng mắt nhìn, nhìn lại.

“Anh dội người toàn bọt trước đi, nhanh lên chút!” Tô Tử Dương quay đầu qua chỗ khác, thúc giục.

“Không cần không cần, em đi trước đi.” Lăng Triển Dực khiêm nhường.

“Anh có dội hay không?” Tô Tử Dương nhíu mày.

“. . . Dội dội dội, vậy em chờ một lát, anh sẽ xong ngay!” Lăng Triển Dực lại quay trở về phòng tắm lần nữa, mở vòi hoa sen ra, cọ rửa lung tung bọt trên người, lúc đầu tóc cũng có bọt dầu gội, khi hắn dội mấy lần, người đã không còn bọt, hắn hùng hùng hổ hổ đi vào, lại vội vàng đi ra cười nói với Tô Tử Dương, “Xong, Tử Dương, em đi đi!”

Tô Tử Dương bước vào phòng tắm, Lăng Triển Dực cẩn thận đưa tay ra sau lưng anh nhắc nhở, “Em đi chậm một chút, cẩn thận trượt. Chờ tí nữa anh tìm người sửa lại sàn phòng tắm, biến thành sàn không trơn, nếu không lúc anh không có ở nhà mà để em ra vào phòng tắm một mình anh không yên tâm.”

“Được rồi, việc này thì chờ tí nữa rồi nói, nhanh đi mặc quần áo tử tế vào, đừng để bị cảm.” Tô Tử Dương tất nhiên cũng cẩn thận đi vào, cũng may anh đang đeo dép chống trượt, thoáng nhìn qua Lăng Triển Dực còn đi theo bên cạnh anh, Tô Tử Dương ném cho hắn một cái khăn mặt, “Tại sao anh còn chưa đi?”

Lăng Triển Dực bắt lấy khăn mặt được ném qua, trong lòng ngòn ngọt, ừm, Tử Dương còn rất quan tâm hắn.

Ngay khi tổng giám đốc Lăng ngoan ngoãn rời khỏi phòng tắm, còn quan tâm đóng kín cửa giúp Tô Tử Dương: “Em cứ thoải mái ngồi đi. . .”

“Đi chết —-” Tô Tử Dương thiếu chút nữa đã ném giấy vệ sinh qua.

“Ha ha ha. . .” Lăng Triển Dực cười phản bác, “Em gọi anh cái gì anh cũng sẽ nghe, có điều câu ‘đi chết’, thì sợ không thể đồng ý rồi.”

Tô Tử Dương ngồi ở trên bồn cầu, cách một cánh cửa những vẫn có thể nhìn thấy Lăng Triển Dực còn đang đứng sau đó, trong lòng vừa tức giận vừa xấu hổ, như vậy thì sao anh có thể đi, đúng là đáng giận!

“Anh còn chưa đi làm đồ ăn sáng! Không pải anh học làm canh trứng xong rồi sao? Tí nữa tôi muốn ăn hai bát, hai bát lớn!” Tô Tử Dương muốn đẩy cái tên kia đi.

Lăng Triển Dực đang đứng ở sát bên ngoài phòng tắm, nghe vậy thì bật cười: “Tử Dương, em thật đáng yêu, không ngờ em lại có thể thảo luận vấn đề ăn sáng trong nhà vệ sinh. . .”

Tô Tử Dương lười cãi lại hắn, nâng cằm quăng nhẹ một câu: “Tôi ngồi lâu nên bụng không thoải mái, anh xem mà xử lý đi!”

Động tác xoa tóc của Lăng Triển Dực dừng lại, sau đó im lặng nhếch môi —- Đã ỷ lại còn làm kiêu! Vật nhỏ này đúng là nhược điểm của hắn mà!

Ừm, có điều chọc nhiều cũng không xê xích gì, còn tiếp tục sẽ khiến vật nhỏ kia thật sự trở mặt.

Lăng Triển Dực nhắc nhở: “Anh đi mặc quần áo, sau đó làm bữa sáng. Lúc em đi ra ngoài thì đi chậm một chút, hoặc là gọi anh đến dìu em cũng được.”

Tôi không phải bị què!

Trong lòng Tô Tử Dương lầm bầm một câu nhưng miệng vẫn miễn cưỡng đáp: “Biết—- “

Lăng Triển Dực bất đắc dĩ lắc đầu, quay người trở về phòng ngủ của hắn.

Cuối cùng cái tên kia cũng đi, Tô Tử Dương nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới thoải mái đi nặng. . .

Mới buổi sáng mà đã gà bay chó sủa như thế: Chó sủa, quả đúng là đau đầu!

Lăng Triển Dực mặc quần áo tử tế vào, sau đó đi thẳng đến phòng bếp, đeo tạp dề lên bắt đầu làm bữa sáng tình yêu.

Tô Tử Dương xả nước bồn cầu, đứng ở trước bồn bắt đầu rửa mặt.

Nhìn qua ly đôi dùng để đánh răng bày ở sát nhau, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, bóp kem đánh răng ra rồi bắt đầu đánh.

Đánh răng xong, rửa mặt xong, Tô Tử Dương nhìn mái tóc rối bời của mình, đột nhiên nhận ra, anh đã không gội đầu bốn năm ngày rồi!

Sờ mái tóc sau đó để tay ở dưới mũi ngửi, Tô Tử Dương bĩu môi, ừm, quả nhiên hơi khó ngửi. Mùa hè đến, cơ thể dễ chảy mồ hôi nên chịu khó gội đầu.

Thử vòi phun nước một chút, phát hiện còn ấm, đủ cho anh gội đầu, Tô Tử Dương lập tức quyết định thừa dịp còn chưa ăn sáng thì gội đầu.

Chỉ là. . . Lúc cúi người đến bồn rửa mặt, Tô Tử Dương cảm thấy hơi phí sức.

—- Xoay người sẽ phải đè bụng, khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vốn đã căng đến mức khó chịu, lại phải cúi người gội đầu, thực sự đúng là dày vò.

Tô Tử Dương thử tách hai chân ra một chút, thầm nghĩ, như vậy chắc có thể giảm bớt chút cảm giác áp bách ha?

Kết quả chân trượt nhẹ, dọa anh vội vàng nắm chặt bồn rửa tay, cuối cùng không còn dám lộn xộn.

Trái tim còn đang nảy lên kịch liệt, Tô Tử Dương sửng sốt nửa ngày mới bình tĩnh lại.

Nguy hiểm thật! Lúc nãy thật sự hù chết anh!

Cúi đầu nhìn bộ quần áo bị siết chặt, hai mắt Tô Tử Dương tỏa sáng, thôi, trực tiếp đứng gội đầu đi, mặc cả đồ thường tắm gội, dù sao quần áo cũng bẩn, cùng lắm thì tắm xong rồi thay đồ khác.

Tô Tử Dương hạ quyết tâm nên không lo cởi quần áo, đứng dậy, cầm vòi phun bắt đầu dội ướt tóc, nước chảy xuống theo gương mặt, chảy xuống cổ áo, thấm ướt cả một mảng sau lưng.

Chờ đến khi bọt dầu gội dính đầy đầu, hầu như cả người đều bị dội ướt.

Tô Tử Dương dứt khoát lột áo ra, ném vào trong máy giặt ở bên cạnh, quần cũng bị cởi xuống, chỉ kẹt ở mắt cá chân không cởi ra hoàn toàn mà thôi.

—- Đã ướt hết rồi, vậy cứ tắm luôn đi!

Mặc dù bộ dáng này hơi dở dở ương ương, có điều bây giờ Tô Tử Dương lại không dám xoạc chân, cùng lắm thì tắm xong gọi Lăng Triển Dực tới dìu anh.

Lăng Triển Dực nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm thì không khỏi sững sờ, hắn tắt bếp, nghi ngờ đi ra khỏi phòng bếp, đi thẳng đến phòng tắm: “Tử Dương? Em rửa tay à?”

Ngay lúc Tô Tử Dương đang nghiêm túc xoa sữa tắm, vô thức trả lời lại một câu: “Tắm. . .”

Tắm?!

Sắc mặt Lăng Triển Dực trầm xuống, trong lòng tự nhủ sao bây giờ em lại tắm? Lúc anh tắm thì em không tắm cùng, thật là. . .

“Để anh giúp em!” Lăng Triển Dực nói xong thì đẩy cửa.

Lúc này Tô Tử Dương mới nhớ ra người vừa nói chuyện với anh là ai, anh kêu lên: “Không được vào—- “

Có điều đã chậm, Lăng Triển Dực đẩy cửa ra, nhìn ‘tạo hình’ kỳ dị của Tô Tử Dương thì bật cười, ánh mắt lập tức chậm lại, rơi vào ánh mắt hắn là cái lưng thon gọn, sau đó từ từ dời xuống, dừng trên bộ phận đang ưỡn thẳng lên —-

Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hai con ngươi của tổng giám đốc Lăng bất giác toả ra ánh sáng đói khát như sói!

Rất muốn đè anh ra làm—-

Cái tên sói háo sắc!

Tô Tử Dương tất nhiên thấy hầu kết Lăng Triển Dực nhấp nhô, động tác nuốt nước miếng hư hư thực thực, không chút suy nghĩ, trực tiếp cầm vòi phun phun Lăng Triển Dực —-

Lăng Triển Dực vốn không tránh, ngược lại, hành động này còn phù hợp với ý muốn của hắn.

Đồ ướt thì có thể có lý do quang minh chính đại tắm uyên ương với Tô Tử Dương.

Tô Tử Dương vừa phun xong thì lập tức hối hận.

Bởi vì trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Triển Dực tràn ngập ý cười được như ý.

Quả nhiên, sau một khắc, cái tên họ Lăng đã mở đôi chân dài, bước vào phòng tắm, cũng rất tự giác đóng cửa phòng tắm lại —-

Chương 49 ♡ Anh Cút Ra Ngoài! Ông Đây Muốn Đi Vệ Sinh!

2 (1)

Nghe tiếng nước chảy ào ào, cái người nào đó đang ngủ say sưa đá đá chăn, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Ưm. . . Hình như trời đã sáng rồi?

Tô Tử Dương đã quên mất chuyện Lăng Triển Dực trở về tối qua, vô thức coi như người ta còn chưa trở lại, giờ phút này mơ màng nghe được tiếng nước từ trong phòng tắm, anh từ từ tỉnh lại, cũng âm thầm đoán: Chắc hôm qua mình đã quên đóng vòi nước rồi?

Không thể nào, nếu như không đóng vòi nước, vậy sao lúc ngủ tối qua lại không phát hiện ra?

Tô Tử Dương mặc đại quần áo vào, sau đó xuống giường đeo dép đi ra ngoài.

Mỗi ngày xuống giường vào buổi sáng sớm, anh đều có thói quen đi giải quyết vấn đề sinh lý một chút, chính là —- Vào nhà vệ sinh.

Lúc mở cửa phòng ngủ chính ra, tiếng nước lại ngừng, Tô Tử Dương ngáp dài một cái, vừa suy nghĩ xem cuối cùng tối qua Lăng Triển Dực đã về hay chưa, vừa chầm chậm đi đến phòng tắm.

—- Nhà bọn họ không sang trọng như biệt thự, cho nên phòng tắm cũng như toilet, toilet cũng như phòng tắm. Bởi vậy, bồn cầu tất nhiên cũng nằm trong phòng tắm.

Đèn phòng tắm mở, Tô Tử Dương nghe thấy tiếng hừ hừ bên trong, anh kinh ngạc đẩy cửa ra, kết quả không khỏi mở to hai mắt nhìn!

Lăng Triển Dực!

Quả nhiên tối qua hắn đã về! Trong đầu mơ hồ nhớ ra hình như là mình mở cửa cho hắn.

Lúc ấy còn tưởng mình đang nằm mơ, không ngờ chuyện đó là thật. Sớm biết thế đã không mở cửa rồi.

Nhìn qua một cái, vị tổng giám đốc này không hề xem bản thân là người ngoài chút nào, cơ, thể, lõa, lồ, đỏ, au đang đứng dưới vòi sen trong phòng tắm.

“Em, em làm gì vậy?” Thật ra Lăng Triển Dực đã nghe thấy tiếng động của Tô Tử Dương từ sớm rồi, chờ người ta đẩy cửa ra, hắn cố ý lấy tay che trước ngực, trêu chọc nói, “Xem hết là phải chịu trách nhiệm nha!”

“Biến. . .” Tô Tử Dương cười mắng một tiếng, “Lại nói, anh che lộn chỗ rồi kìa? Phụ nữ mới che ngực. . .” Ngay lúc nói chuyện, ánh mắt Tô Tử Dương bắt đầu ngắm xuống dưới, khi thấy cậu em trai nhỏ đầy tinh thần đang chào hỏi mình của Lăng Triển Dực, mặt anh lập tức thoáng đỏ chót.

Lăng Triển Dực vừa bôi sữa tắm lên người mình vừa nói: “Em xem kìa, em xem kìa, phải chịu trách nhiệm!”

“Nói nhảm, là anh cởi sạch đồ, đứng trong phòng tắm nhà tôi, tôi không thể nhìn sao? Là anh để cho tôi nhìn, ai bảo anh vừa rồi không che ở đó!” Tô Tử Dương chỉ đỏ mặt một lúc nhưng rất nhanh đã không còn kiêng kỵ gì nhìn chằm chằm vào nơi đó của Lăng Triển Dực.

Nhớ lại, ngày đó anh với cái tên họ Lăng này mây mưa chưa kịp quan sát cẩn thận, cái tên này, dáng người không tệ. . .

Khen ngợi rất nhanh đã biến thành ghen ghét, Tô Tử Dương cắn răng —- Thế quái nào! Tại sao một người suốt ngày ngồi trong phòng làm việc lại có thể có dáng người đẹp như vậy?!

Không công bằng, không công bằng, trước đây anh làm việc thường xuyên phải khiêng thiết bị chụp ảnh chạy ngược chạy xuôi, kết quả càng chạy thì chân càng nhỏ, vốn không thể rèn ra vóc người khoẻ đẹp đáng hâm mộ. . .

“Anh che kín thì em nhìn cái gì! Nhìn một lần đã chảy nước miếng!”

Tô Tử Dương vô thức lau khóe miệng, lại phát hiện ra Lăng Triển Dực đang cười đến mức ngửa tới ngửa lui, thế mới biết mình bị đùa giỡn, anh hung hăng trừng mắt liếc Lăng Triển Dực, thật muốn bay tới đánh cho hắn một trận!

Cười? Hắn còn cười?!

Lăng Triển Dực ngắm anh một chút, thấy anh mặc đồ không tính là chỉnh tề, nhưng đều là những thứ cần mặc, không khỏi có chút mất mát: “Tử Dương, sao buổi sáng hôm nay lại mặc kín như thế? Nếu không thì hai ta cùng tắm đi, anh có thể giúp em tắm rửa an toàn. Nói đến đây. . . Trong nhà em không có bồn tắm lớn, thật sự không tiện.”

Có bồn tắm lớn thì có thể trắng trợn ôm ôm ấp ấp ăn nhiều đậu hũ. . .

Ừm, có điều bây giờ đứng tắm cũng được, ai quy định đứng thì không thể chiếm lợi chứ?

“Không thích thì biến ra ngoài, không ai cần anh dùng nhà tắm của tôi tắm gội.” Tô Tử Dương hừ một tiếng, lại thúc giục, “Anh đừng có lề mà lề mề, nhanh lên rồi đi ra, tôi muốn dùng nhà vệ sinh!”

Đi vệ sinh?

Lăng Triển Dực nhìn thoáng qua bồn cầu bên cạnh, lập tức hiểu ra —- A, hoá ra phòng tắm với toilet nhà bọn họ cùng một phòng!

Sau khi hiểu rõ, Lăng Triển Dực cười hì hì mở miệng: “Em cứ bước vào đi, anh bây giờ chưa cần dùng nước, sẽ không bắn nước lên người em đâu. A, chờ chút, để anh dìu em, trong phòng tắm có nước, khá trơn, dễ ngã.” Dừng một chút, Lăng Triển Dực lại nói, “Nếu không em cứ đứng tiểu ở cửa đi, bắn nước tiểu vào người anh cũng không sao, dù sao anh đang tắm, không sợ. . .”

Tô Tử Dương nhớ tới chuyện khi bắn nước tiểu lên tay cái tên này ở kiếp trước, anh bật cười, có điều sắc mặt lại lập tức khó coi thúc giục: “Sao anh nói nhảm nhiều thế, xả nước nhanh coi! Ra! Tôi sắp nhịn không nổi rồi!”

“Tử Dương, em đang xấu hổ sao? Hai ta còn phân biệt cái gì, em cứ tiểu ở đó đi!” Lăng Triển Dực được một tấc lại muốn tiến lên một thước đùa Tô Tử Dương, nhìn thoáng qua cái bụng hở ra của anh, giật mình nói, “A, nếu em không tiện thì xoay người móc cậu em nhỏ ra đi? Không thì anh tới giúp em cũng được —- “

“Ông không cần anh giúp! Anh biến ra ngoài! Ông muốn đi nặng!”