Author Archives: Người Hầu
Chương 55: ‘Mẹ’ Vẻ Vang Nhờ Con? Một Cục U Xuất Hiện Trong Lòng
“Có phải con. . . Ở bên ngoài. . . Làm cô gái nhỏ nào đó lớn bụng không?”
Đối mặt với câu hỏi cứng rắn đầy thẳng thắn như vậy của mẹ Lăng, Lăng Triển Dực lại hững hờ trả lời: “Không có.”
—- Tử Dương mang thai nhưng Tử Dương không phải nữ.
Cho nên, hắn không tính là đang nói dối ha? Lăng Triển Dực mặt không đỏ tim không đập thầm nghĩ.
“Không có?” Mẹ Lăng không tin, bà nâng giọng, nghi ngờ hỏi, “Không có, vậy thì sao con suốt ngày ở bên ngoài mà không trở về nhà? Không có thì sao con còn gọi dì Trương nấu cơm cho con, còn gióng trống khua chiêng kêu chú Lý mang qua cho con?” Nói đến đây, giọng mẹ Lăng chuyển thành đắc ý, “Thằng nhóc nhà con đừng giả bộ trước mặt mẹ! Mẹ đã hỏi dì Trương rồi, dì ấy nói con đang theo đuổi vợ, lúc nãy con còn hỏi dì Trương chuyện người mang thai bị cảm thì phải làm gì. . . Được rồi, mau thành thật giải thích cho mẹ đi, có phải vợ tương lai của con cũng là nàng dâu tương lai của mẹ đang mang thai không? Hơn nữa còn bị cảm?”
Lăng Triển Dực nghe mẹ mình nói hàng loạt câu hỏi, hắn thở dài chán nản: “Mẹ à, mẹ đừng có tò mò nhiều chuyện như vậy được không?”
“Không được!” Mẹ Lăng phản bác một câu, tiếp tục truy hỏi, “Thằng nhóc thối, không được đổi chủ đề, mau trả lời mẹ, có phải thật hay không? Mẹ sắp được ôm cháu rồi?”
“Không phải mẹ biết rồi sao? Còn hỏi con làm gì?” Lăng Triển Dực không chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì về Tô Tử Dương.
Trước khi hắn nắm chắc được mọi chuyện, hắn sẽ không để cho bất cứ ai quấy rối đến vật nhỏ của hắn.
“Con —-” Mẹ Lăng tức đến nghiến răng, nhưng lại không tóm được con trai mình. Đồng thời, bà không thể không suy nghĩ lại từ tận đáy lòng, đáng lý ra lúc trước bọn họ không nên nuôi thả hắn, nhìn đi, cái thằng nhóc thối mặc kệ cho quen nên bây giờ sinh ra cái tật xấu thô lỗ!
Cứng rắn không được thì chỉ có thể mềm mỏng, mẹ Lăng dịu giọng, cười nịnh nọt: “Con trai à, con đừng vô cảm như vậy mà, có thể cho mẹ yên tâm được không? Chuyện này có thật hay không? Nếu con không nói, mẹ với ba con sẽ sắp xếp cho con xem mắt đấy.”
“Tùy mẹ. Dù sao con cũng không đi.”
“Thằng nhóc thối, con càng ngày càng quá đáng đấy? Được rồi, con không chịu nói, đừng trách mẹ với ba con đi tra khảo chú Lý, đến lúc đó chúng ta tìm được địa chỉ sẽ qua giết con, nhìn thằng nhóc thối nhà con giấu diếm đến bao giờ!” Mẹ Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.
Bà đã dùng đủ loại phương pháp từ cưỡng bức cứng rắn tới dụ dỗ mềm mỏng rồi, nhưng thằng con trai khốn nạn này vẫn cứ cắn chặt răng!
“Nếu mẹ không sợ làm con dâu tương lai với cháu trai tương lai của mẹ sợ thì cứ chạy tới giết con đi, con không ngại đâu.” Lăng Triển Dực nhẹ nhàng trả lời một câu, sau đó lại nhắc nhở, “Còn nữa, mẹ à, lần sau có mắng con cũng đừng mắng sang ba đấy. Bởi vì dựa theo gien di truyền, nếu con là thằng nhóc con khốn nạn, vậy chồng của mẹ không phải là. . . Khụ. . . Mẹ hiểu ha. . .”
“Thằng nhóc con khốn nạn nhà con. . .” Nghĩ đến lời Lăng Triển Dực vừa rồi nhắc nhở, mẹ Lăng im bặt, sau đó lại tức giận đến mức suýt nữa quẳng luôn điện thoại.
Khóe môi Lăng Triển Dực khẽ nhếch, không muốn tiếp tục ba hoa với mẹ hắn nữa, trực tiếp cười nói: “Được rồi mẹ, mẹ đừng nóng vội như vậy, được không? Chờ con theo đuổi được vợ rồi, chẳng lẽ mẹ lại không được ôm cháu? Tạm thời mẹ đừng có quậy phá con nữa được không? Bây giờ con trong mắt người ta còn đang bị điểm âm, con phải cố gắng được điểm dương rồi nâng lên một trăm điểm, con đường theo đuổi vợ còn dài lắm gian truân, phải mò lên tìm xuống.”
“Ừ, không có sức hấp dẫn mà còn giả bộ sang chảnh, vờ vịt lôi kéo cũng không đúng cách, con nên tìm giáo viên ngữ văn để học thêm đi.” Mẹ Lăng vừa châm chọc vừa hồi tưởng lại lời Lăng Triển Dực vừa nói —- Ừm, có chữ ‘con dâu tương lai’ với ‘cháu trai tương lai ‘ —- Nói tóm lại cũng đủ giải thích tin tức quan trọng nhất mà bà muốn thăm dò, cũng hoàn toàn xác định chính xác có một người mê hoặc con trai mình đến thần hồn điên đảo, hơn nữa còn đang mang thai con cháu nhà họ Lăng.
Cho nên mẹ Lăng có lòng từ bi quyết định tạm thời buông tha cho tên nhóc thối này, đương nhiên, trước khi cúp điện thoại cũng không quên tiếp tục trêu con trai nhà mình: “Không ngờ cũng có người mà con không giải quyết được! Điểm âm. . . Ha ha. . . Điểm âm. . . Đáng lắm!”
“Có người mẹ nào như mẹ không? Không cổ vũ cho con còn bỏ đá xuống giếng, nếu con đánh mất tự tin rồi không theo đuổi được người ta thì sao? Đến lúc đó mẹ không thể ôm cháu đâu đấy.”
“Được rồi, vậy con cố lên nha.” Mẹ Lăng lại tiếp tục nài nỉ, “Có thể gửi cho mẹ với ba con một tấm hình xem người ta ra sao được không? Chúng ta đều rất tò mò.”
“Qua trận đi.” Lăng Triển Dực từ chối, sau đó lớn tiếng, “Được rồi, con không nói nữa, em ấy ăn xong rồi, con phải dọn canh cho em ấy.” Nói xong hắn cũng nhanh chóng cúp điện thoại.
Mẹ Lăng nhìn chằm chằm vào điện thoại cảm thán một tiếng: “Thằng nhóc thối, đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa thấy phục vụ ba mẹ được lần nào đâu! Có con dâu thì khác. . .”
Tô Tử Dương dựng thẳng lỗ tai nghe Lăng Triển Dực gọi điện thoại, mặc dù không nghe rõ lắm, nhưng tóm lại cũng nghe được một chút, cảm giác ngon miệng cũng từ từ biến mất, chỉ mới ăn mười mấy cái sủi cảo là không thể ăn nổi nữa.
“Không ăn nữa sao? Sao em mới ăn được có mấy cái?” Lăng Triển Dực nhìn sủi cảo vẫn còn thừa ba phần tư, hắn nhíu mày lại, “Em khó chịu sao?”
“Không ăn nổi.” Tô Tử Dương để đũa xuống, không nhịn được cuối cùng mở miệng hỏi, “Mẹ anh gọi điện à?”
“Ừ. Bà ấy nhiều chuyện quá.” Lăng Triển Dực vừa nói đến mẹ nhà mình thì khóe miệng không khỏi giương lên ý cười.
“Bà ấy có biết anh Gay không?” Tô Tử Dương tiếp tục truy hỏi.
Lăng Triển Dực lắc đầu, nói rõ sự thật: “Tạm thời còn chưa biết, anh chưa tìm ra cách nói cho bọn họ biết.”
“Vậy sau này anh tính sao?”
“Đương nhiên chờ tình cảm hai ta ổn định chút, anh sẽ mang em về nhà, sau đó nói cho bọn họ biết chuyện hai đứa yêu nhau, hơn nữa còn có cục cưng, bọn họ thấy nhà họ Lăng có con cháu, chắc chắn sẽ không trách anh đâu.” Lăng Triển Dực cười cười, giải thích, “Nhưng mà anh cảm thấy, ba mẹ anh rất dễ tiếp thu, có lẽ bọn họ sẽ không tìm lý do xác nhận đến cùng đâu.”
Có con. . . Nhà họ Lăng có con cháu nên sẽ không tìm lý do xác nhận. . .
“Vậy à?” Ánh mắt Tô Tử Dương tối sầm lại.
Quả là thế, Lăng Triển Dực bởi vì thể chất đặc biệt có thể mang thai của mình mới mặt dày mày dạn theo đuổi mình, đợi đến khi đứa bé ra đời, nói không chừng sẽ mang đứa bé đi, sau đó sắp xếp cho mình.
Một nhân vật nhỏ bé như anh thì có tài đức gì đâu? Làm sao có thể hấp dẫn một vị giám đốc xuyên quốc gia có địa vị cao như vậy cúi người để lấy lòng chứ?
Hóa ra, câu nói ‘mẹ vẻ vang nhờ con’ không phải là mê tín thời phong kiến mà thực tế là như vậy.
Nếu như mình không có thể chất như vậy, không thể mang thai, sau đêm đó, hai người bọn họ nhất định sẽ không có tiếp theo. Hắn sẽ không nhớ tới mình, mình càng không nhớ tới hắn. Bọn họ chỉ là những kẻ gặp mặt một lần rồi lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Dù cho có thể gặp nhau lần nữa, chắc chắn Lăng Triển Dực cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với mình. Cho dù lùi lại vạn bước, nếu bọn họ có liên quan tới nhau thì chắc chắn cũng chỉ có một lần một đêm ân ái tận tình mà thôi. Những lời nói nói với nhau chắc chắn không chân thành.
Nhưng bây giờ, bọn họ không biến thành những người xa lạ, ngược lại còn ở chung một sân khấu, thậm chí còn có thể sống như một cặp đôi bình thường.
Thời gian ấm áp hạnh phúc như vậy, nhưng lại có tai hoạ ngầm rất lớn. Bởi vì dù sao đây cũng chỉ là hình ảnh bên ngoài, khi thực tế tàn nhẫn cắt ngang vẻ ngoài ngọt ngào, những gì được lộ sẽ là sự thật đầy đẫm máu!
Nhìn xem, bây giờ anh biết được sự thật rồi, trong lòng rất khó thụ.
Những người như bọn họ, cảm giác rất thiếu an toàn, nhất là khi địa vị và gia cảnh của hai người rất khác nhau.
Lăng Triển Dực thấy tinh thần Tô Tử Dương không tốt, ánh mắt ảm đạm, gần như đoán được anh đang nghĩ lung tung, nhưng hắn cũng cảm thấy có lẽ là do bệnh tật nên anh lười biếng, suy nghĩ nhiều, dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt, vì vậy không thể không khuyên nhủ: “Tử Dương, em đừng suy nghĩ lung tung, anh không phải muốn giấu em. Anh không dẫn em đi gặp người nhà là vì anh cảm thấy thời cơ chưa chín, hơn nữa anh còn đang trong thời gian chịu khảo nghiệm của em? Sao anh dám nói riêng chuyện của em với ba mẹ khi chưa được em cho phép chứ? Hơn nữa em bây giờ đang dưỡng thai, có quá nhiều người quấy rầy cũng không tốt.”
Lời giải thích như vậy chắc chắn sẽ dỗ dành được Tô Tử Dương của ngày thường. Nhưng bây giờ Tô Tử Dương nhận định Lăng Triển Dực ở bên anh là vì đứa bé, vì vậy anh càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghe hai từ ‘dưỡng thai’ cuối cùng. Anh nhắm mắt lại, khẽ nghiêng người dựa vào ghế, thấp giọng nói: “Ừm, tôi biết rồi, anh không cần phải giải thích, tôi hiểu rõ tất cả những chuyện này, cho dù anh có dẫn tôi đi gặp người lớn, tôi cũng sẽ không đi với anh đâu, hai chúng ta vẫn chưa đến mức đó. Sắp muộn rồi, anh mau đi làm thêm đi, tôi ngủ thêm một lát.”
“. . .” Lăng Triển Dực thấy bộ dáng ‘tôi rất mệt’, ‘không muốn nói nữa’ của anh thì khẽ thở dài một cái, lúc này hắn vừa lo lắng vừa rối rắm, nhưng không nghĩ tới chuyện Tô Tử Dương suy nghĩ tới cấp độ sâu hơn —- đó là ‘mẹ vẻ vang nhờ con’ —- Ý nghĩ này như cắm sừng vào trong lòng vậy.
“Buổi chiều anh không đi làm, ở nhà với em. Đúng rồi, em chưa uống hết chè gừng, em mau uống thêm mấy ngụm đi, nếu không bệnh cảm sẽ khỏi chậm lắm, kéo dài một tuần em sẽ rất khó chịu.” Lăng Triển Dực bưng bát đứng dậy, “Anh đi hâm nóng cho em, uống xong thì mặc kín đồ chờ đổ mồ hôi, chắc sẽ khỏi nhanh hơn một chút.”
“Ừm.” Dù sao Tô Tử Dương cũng không phản đối chuyện này, hiện tại anh nghẹt mũi, chóng mặt đến khó chịu, mau chóng khỏe hơn mới có sức đấu trí đấu dũng với tên họ Lăng, chọc thủng âm mưu của hắn, hừ!
Dù sao tiếp tục quan sát thêm một chút, nếu như tên khốn họ Lăng thật sự chỉ muốn đứa bé không muốn anh, vậy anh sẽ mang con chạy hoàn toàn biến mất tại hắn ánh mắt!
Chương 54: Đổi Một Nụ Cười, Dù Có Mệt Mỏi Cũng Đáng!
“Có đói bụng không? Vừa đúng giờ ăn trưa rồi, cơm còn nóng hổi đây! Đều là mấy món em thích ăn.” Giúp Tô Tử Dương uống nước xong, Lăng Triển Dực quay người lấy hộp cơm để dưới sàn rồi mở ra.
Nhìn đủ loại thức ăn xanh xanh đỏ đỏ mà mình thích hiện ra ở trước mắt, Tô Tử Dương lại không có hứng thú, anh lắc đầu: “Không muốn ăn.”
“Ăn một chút thôi có được không? Cà tím om (1), lần trước em ăn món này rất nhiều.” Lăng Triển Dực cầm lấy đôi đũa dùng một lần trong hộp cơm để gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Tô Tử Dương.”Anh đút cho em ăn, ngoan, há mồm. . .”
Tô Tử Dương nhăn cái mũi, mím môi nghiêng đầu đi: “Tôi không muốn ăn.”
“Vậy. . . Thịt bò thì sao? Mùi tương thơm lắm, không cay, bảo đảm kích thích vị giác của em.” Lăng Triển Dực nhét miếng cà vào trong miệng mình, lại gắp miếng thịt bò đưa tới.
Tô Tử Dương vẫn lắc đầu như cũ.
“Thật sự không muốn ăn sao? Ăn rất ngon đó!” Lăng Triển Dực đành phải tiếp tục nhai thịt bò, rồi lại chọn gắp khoai tây sợi xào dấm (2) trong hộp cơm, “Có muốn ăn khoai tây sợi không? Cái này hơi chua, chắc sẽ khiến em muốn ăn đấy?”
Tô Tử Dương bĩu môi, bất đắc dĩ ăn hai miếng khoai tây sợi, sau đó lại không ăn nữa.
“Vậy em muốn ăn chút gì không? Anh bây giờ làm luôn cho em.” Lăng Triển Dực bày hết đống đồ ăn mua ở chợ ra trước mặt Tô Tử Dương, “Ầy, em chọn đi.”
“Tôi muốn ăn salad dưa chuột (3), còn muốn sủi cảo nhân bí ngòi với trứng (4) nữa.” Tô Tử Dương nhìn lướt qua đống đồ, sau đó khẽ mở môi mỏng, phun ra hai cái tên không có gì liên quan đến chúng.
“. . .” Lăng Triển Dực hơi lúng túng, salad dưa chuột thì còn có thể làm, nhưng sủi cảo nhân bí ngòi với trứng. . . Thì phải làm sao?
Rất muốn hỏi có thể đổi món khác không, nhưng vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt tràn ngập khát vọng của Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực không thèm quan tâm nữa mở miệng: “Được, anh làm salad dưa chuột cho em trước, sau đó là nấu chè gừng. Sủi cảo nhân bí ngòi với trứng. . . Có hơi phiền, em có thể đợi không?”
“Ừm. . . Anh xuống dưới lầu mua đi, chếch đối diện cổng tiểu khu có quán sủi cảo, sủi cảo nhân bí ngòi với trứng rất ngon.” Làm sao Tô Tử Dương có thể không biết vị tổng giám đốc họ Lăng này luôn tỏ ra là một người đàn ông tốt được? Thấy bộ dáng mặc Âu phục đeo giày da nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn lớn kia của hắn thì biết ngay hắn không biết làm rồi.
Những người bị bệnh có lẽ không chỉ yếu ớt, mà còn mềm lòng nữa. Nếu không thì làm sao Tô Tử Dương lại có lòng từ bi chỉ cho Lăng Triển Dực một con đường sáng chứ.
“Đồ ăn bên ngoài có sạch sẽ không?” Hai mắt Lăng Triển Dực tỏa sán, bất quá như cũ muốnsáng nhưng hắn vẫn suy nghĩ cho Tô Tử Dương với cục cưng trong bụng anh.
“Không sao, dù sao cũng chỉ ăn có một lần.” Tô Tử Dương thực sự thèm ăn, anh không muốn ăn mấy món khác, chỉ muốn ăn sủi cảo nhân bí ngòi với trứng.
“Vậy thì được, anh đi xem bọn họ làm, đỡ mất công họ lại bỏ gì vào trong.” Lăng Triển Dực vừa nói vừa cởi âu phục, bày ra tư thế như đi đánh trận.
“Sao lại cởi áo khoác?” Tô Tử Dương ngạc nhiên.”Không ra ngoài sao?”
“Anh nấu chè gừng cho em trước đã, làm xong salad dưa chuột anh sẽ xuống lầu.” Lăng Triển Dực cong môi cười một tiếng, cúi người cầm theo mấy túi đồ ăn rồi bước vào nhà bếp, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở một câu, “Em nằm xuống đi, có chuyện gì thì gọi anh!”
Tô Tử Dương nhìn mấy món trong hộp cơm kia nhưng lại không động đũa, thầm nghĩ, chờ tí nữa cho Lăng Triển Dực ăn.
Vì vậy, anh đưa tay đậy kín hộp cơm — Giữ ấm.
Nếu không chờ Lăng Triển Dực làm xong, đồ ăn bên trong sẽ nguội.
— Ai nói anh chỉ biết ăn uống và chờ người ta phục vụ? Anh còn rất biết quan tâm người khác đó.
Hai mươi phút sau.
Tô Tử Dương nhìn bát salad dưa chuột, không nhịn được cười.
— Quả nhiên salad dưa chuột đều bị đập bẹp, chỉ tiếc, Lăng Triển Dực không cắt thành khúc để trong bát. Tất cả có ba quả nguyên, còn chẳng thèm nêm gia vị.
“Thế nào? Ba quả còn ít sao? Vậy anh đi đập thêm một quả nữa.” Lăng Triển Dực nói xong đã muốn quay người.
Tô Tử Dương gọi hắn lại: “Không ít, anh có thể cho thêm giấm, mắm, tương vào nữa được không? Còn thêm cả tỏi nữa. . .”
“Ừm. . .” Lăng Triển Dực nghe lời mang ra, nêm nếm đầy đủ rồi đưa cho Tô Tử Dương, nhìn anh tự trộn salad dưa chuột.
Sau đó khi nhìn Tô Tử Dương khó khăn lật dưa chuột, Lăng Triển Dực đột nhiên nhận ra, mình không cắt dưa chuột thành khúc trước khi đập dập!
“Để anh đi cắt khúc!” Lăng Triển Dực ngượng ngùng gãi đầu, “Vừa nãy anh quên. . .”
“Không sao, cứ để vậy đi.” Tô Tử Dương trực tiếp gắp một quả lên cắn một cái.
— Cũng may đập bẹp nên gia vị đều thấm.
Khuôn mặt già của Lăng Triển Dực đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng, đứng dậy: “Anh đi khuấy chè gừng, em muốn bỏ nhiều đường hay ít?”
“Nhiều một chút.”
“Được rồi!” Lăng Triển Dực tuân lệnh.
May mắn lúc trên đường trở về từ công ty hắn có hỏi dì Trương cách nấu chè gừng, mặc dù cắt miếng gừng hơi dày, nhưng chủ yếu là lấy nước, không quan tâm đến độ dày, nấu ra mùi vị là được cho nên không bị ảnh hưởng gì.
Nếu cứ nhắm mắt để mặc hắn làm lung tung thì có lẽ vị giám đốc họ Lăng này sẽ bỏ cả củ vào nồi luôn. . .
Sau khi chuẩn bị xong chè gừng rồi dọn dẹp cái bàn cạnh cửa sổ cho Tô Tử Dương, hắn bèn để chè gừng ở đó. Lúc này Lăng Triển Dực mới hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới lầu tiếp tục nhiệm vụ gian khổ của hắn.
Trừng lớn hai mắt nhìn nhân viên trong tiệm cơm nhà người ta từ lúc thái nhỏ nhân bánh, cán bột cho đến lúc làm thành sủi cảo, Lăng Triển Dực cũng học được không ít thứ.
Nhiệt huyết sôi trào, hắn cũng cầm da sủi cảo học theo người ta gói hết một cái sủi cảo — Mặc dù không bị lòi nhân, nhưng mềm oặt, da thì lớn còn nhân bánh lại ít, giống như một thỏi bạc hết hơi. . .
Mặc dù cực kỳ khinh bỉ người đàn ông ngốc này, nhưng ngại người ta vừa mới đến đã quăng cho năm tờ một trăm, nói bao hết đầu bếp chỗ y để dạy hắn cách làm sủi cảo trong vòng nửa tiếng. . .
Ừm, có thể làm sủi cảo nguyên chất, nhưng có bao được hay không thì không phải ai cũng biết. Hơn nữa, những giai đoạn chuẩn bị từ nhào bột, thái sợi, cán da, đầu bếp dám thề, vị đại gia này chắc chắn sẽ không học được!
Sủi cảo vừa ra lò, Lăng Triển Dực nóng ruột chờ người ta giúp bỏ vào hộp cơm rồi vội vàng mang đồ đi. Làm hại người đầu bếp vĩ đại không có cơ hội suy nghĩ bắt tay vào nấu nướng thêm một lần nữa.
Chờ đến khi ăn được món sủi cảo mà bản thân cực kỳ mong chờ, Tô Tử Dương hớn hở, bên trong miệng nhồi phình lên, con mắt lóe sáng, nhìn đáng yêu muốn chết.
Anh chấm vào tương rồi đưa tới trước mặt Lăng Triển Dực, nói lè nhè không rõ: “Anh cũng【 ăn 】– “
Lăng Triển Dực nhìn ánh mắt thoả mãn của Tô Tử Dương, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Hoá ra, nếu có thể làm được nhiều chuyện cho người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy một nụ cười của người ấy thôi cũng cảm thấy mọi cực khổ mệt nhọc đèu đáng giá!
Ăn sủi cảo mà Tô Tử Dương gắp cho, Lăng Triển Dực cảm thấy thứ mình ăn không phải là sủi cảo, mà là mật ong, ngọt đến nao lòng.
“Được rồi, em ăn đi, không phải em chỉ muốn ăn món này thôi sao? Ăn nhiều một chút mới mau hết bệnh.” Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương lại muốn gắp cho mình thêm sủi cảo, hắn từ chối. Đương nhiên, cái sủi cảo thứ hai vẫn rơi vào trong miệng của hắn.
Tô Tử Dương chợt nhớ tới gì đó, anh chỉ vào hộp cơm trông mong nhìn Lăng Triển Dực.
— Bất đắc dĩ trong miệng bị nhét đầy, không thể nói chuyện.
Lăng Triển Dực ngầm hiểu, cầm lấy hộp cơm, nhấc cái nắp lên, bày hết đồ ăn ra: “Bây giờ em lại muốn ăn sao? Ăn cái nào? Anh gắp cho em.”
Tô Tử Dương lắc đầu, uống một ngụm chè gừng xong mới nuốt hết đồ ăn xuống, anh thúc giục: “Anh cũng mau ăn đi! Tôi ăn sủi cảo, còn anh ăn đồ trong hộp cơm, người ta làm tốn nửa ngày cũng không dễ dàng, đừng lãng phí. Tôi đậy nắp rồi, không có nguội chút nào đâu, còn nóng hổi đấy, mau ăn đi!”
Lăng Triển Dực sững sờ, sau đó lập tức cảm khái, vật nhỏ này sao lại đáng yêu quá vậy? Hắn chưa từng nghĩ tới Tô Tử Dương cũng đặt mình ở trong lòng, có thể thấy, người ta mới làm ra một hành động nhỏ xíu thôi cũng đủ để khiến mình vui vẻ cảm động hơn nửa ngày.
Không cứu nổi rồi, không cứu nổi rồi. . .
Nhưng mà, cứ theo tình hình này, hắn mà tiếp tục nỗ lực, thời gian cưới Tô Tử Dương về nhà làm vợ chắc chắn không xa!
Lăng Triển Dực tìm bát đũa mới, kéo cái ghế ngồi ở cạnh bàn, cùng Tô Tử Dương mặt đối mặt bắt đầu ăn cơm.
Lăng Triển Dực thề, đây là bữa ăn thơm ngon nhất trong đời của hắn. Không phải vì món ăn hợp khẩu vị, mà bởi vì, người ăn cơm cùng hắn.
Không khí ấm áp ngập tràn, thời gian yên tĩnh, năm tháng yên bình, có lẽ đang ám chỉ cảnh tượng thế này?
Chỉ có điều phải khiến hắn thất vọng rồi, mới ăn được một nửa, điện thoại Lăng Triển Dực đột nhiên vang lên.
Hắn hơi buồn bực lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiện chữ ‘mẹ’, muốn cúp máy cũng không được, chỉ có thể kết nối điện thoại, giọng điệu không có gì tốt: “Mẹ? Có chuyện gì à?”
“Thằng nhóc thối, không có chuyện thì không thể gọi cho con à?” Giọng mẹ Lăng vẫn đầy vui sướng như trước, lúc đầu còn mắng con trai mình, sau đó xuống giọng giống như gián điệp thì thầm hỏi, “Con trai, mẹ hỏi con một chuyện nhé?”
“Không rảnh! Con đang ăn cơm! Tối mẹ gọi lại được không?”
“Không được! Mẹ muốn hỏi bây giờ cơ!” Mẹ Lăng chơi xấu nói.
“Vậy thì được, mẹ hỏi đi.” Lăng Triển Dực để đũa xuống, hơi ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, chờ mẹ đặt câu hỏi.
“Có phải con. . . Ở bên ngoài. . . Làm cô gái nhỏ nào đó lớn bụng không?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Cà tím om:
(2) Khoai tây sợi xào giấm:
(3) Salad dưa chuột:
(4) Sủi cảo nhân bí ngòi và trứng:
Bắt Đầu Xóa Bỏ Vấn Đề Nhà Trẻ Thú Nhỏ – Thiên Hoa
Tác Giả: Thiên Hoa.
Editor: Người Hầu.
Thể Loại: Đam Mỹ, Mỹ Thực, Thế Giới Giữa Các Vì Sao, Nhẹ Nhàng, Dễ Thương, Sủng.
Nhân Vật Chính: Long Thất x Khương Thượng.
Tình Trạng Truyện: Hoàn.
Tình Trạng Edit: Đang Tiến Hành.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giới Thiệu:
Anh là một xác sống rất yêu mạng sống của mình, sau ngày tận thế, anh bất đắc dĩ rơi vào trạng thái ngủ say.
Không muốn tỉnh dậy nhưng không ngờ lại xuất hiện trong phiên hội đấu giá giữa các vì sao, trở thành một hiện vật xác ướp cổ cực kỳ trân quý, giá trị không thể tưởng tượng nổi!
Khương Thượng cố gắng lắm mới thoát khỏi đám buôn lậu hiện vật cổ cuồng nhiệt này, nhưng kết quả lại nhanh chóng vướng phải chuyện ngoài khả năng, trở thành đầu bếp cứu vớt cục cưng gấu trúc quốc bảo có bệnh kén ăn. . .
Vất vả lắm mới trị xong bệnh kén ăn của cục cưng gấu trúc, lại bị người đứng đầu tộc Sói chặn đường, muốn anh trị khuyết điểm kiêng ăn của bé sói con, tất cả chuyện này là sao hả!
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Thượng tỉnh lại nhưng không muốn tiếp tục ngủ nữa, dù sao mở nhà trẻ thú nhỏ để giải quyết vấn đề của mấy bé, còn có thể xoa nựng được nhiều!
Tên rồng nào đó tốn mấy tỷ tinh tệ để mua hiện vật cổ, kết quả vô duyên vô cớ bị hiện vật cổ cắn một cái, còn giương mắt nhìn hiện vật cổ biến mất nên tức quá hòa rồng.
Âm thầm cắn răng, hắn nhất định phải tìm lại được hiện vật cổ của mình.
Hắn có một cảm giác, chỉ có hiện vật cổ này mới có thể giúp hắn giải quyết lời nguyền gần nghìn năm cũng không giải được!
Tên rồng nào đó nhìn cục cưng quốc bảo được hiện vật cổ ôm bằng một tay, từ nay về sau dù có đau cũng vui sướng, có trời mới biết hắn ghen tị đến mức sắp phát điên rồi, cái tên nhóc quỷ này có thể uy vũ như hắn sao, có thể đáng yêu như hắn sao. . .
Khương Thượng đỡ trán không biết làm sao, con rồng độc thân nghìn năm này mới là đứa nhóc có vấn đề lớn nhất đấy!
Anh phải cứu vớt hắn thế nào đây, kết hôn khác giống loài thì sẽ không có kết quả tốt đâu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đọc Online:
Chương 1 ☆ Chương 2 ☆ Chương 3 ☆ Chương 4 ☆ Chương 5