Tag Archives: Quỳnh Phi
Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Phiên Ngoại 2
Phiên Ngoại 2
Mặc dù trong lòng anh nghĩ Tùy Phong nói cái gì mà ‘ông chủ của anh nhất định coi trọng anh‘ gì đó, chỉ là ăn dấm bậy bạ, nhưng sau khi gặp lại Cố Thành, Trang Uẩn luôn không thể khống chế nổi nghĩ đến Tùy Phong, không thể khống chế suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, nhìn ánh mắt Cố Thành cũng biến thành kỳ lạ.
Trang Uẩn tự nhận bản thân không phải người tự luyến, nhưng bởi vì Tùy Phong, trong lòng liền hơi để tâm, phát hiện hình như Cố Thành bình thường đều rất săn sóc anh. . .
Hôm nay, Tùy Phong kín lớp, Trang Uẩn vẫn một mình đến quán ăn kia ăn cơm, vừa chọn được chỗ ngồi quen thuộc rồi ngồi xuống chưa được bao lâu, một người khác đã ngồi xuống đối diện anh, Trang Uẩn nhìn qua, lại là Cố Thành.
“Ông, ông chủ. . . Anh cũng tới ăn cơm à.”
“Có để ý tôi ngồi đây không?” Cố Thành hỏi thăm.
“Không, không ngại.” Nói là nói như vậy, nhưng Cố Thành ngồi ở đối diện, vẫn khiến Trang Uẩn cảm thấy áp lực không ít, ngay cả đồ ăn mà bình thường mình ưa thích cũng không còn thấy thơm ngon nữa.
Đồ ăn Cố Thành chọn được dọn lên rất nhanh, có điều Trang Uẩn không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa của mình, vẫn mơ hồ cảm giác được ánh mắt Cố Thành một mực rơi trên người mình, trong lòng của anh hơi gấp gáp, trong lòng xuất hiện vài suy nghĩ.
Có nên ngẩng đầu lên không? Lỡ như đối diện với ánh mắt Cố Thành thì không phải rất xấu hổ sao? Nhưng không ngẩng đầu lên nói gì đó, thì lại có cảm giác Cố Thành nhìn mình chằm chằm. . . Chẳng lẽ thật sự bị Tùy Phong nói trúng rồi? Cố Thành có ý với mình?
Suy nghĩ cứ ùa đến, thẳng đến khi nghe được một tiếng cười khẽ của Cố Thành, khiến Trang Uẩn rất tự nhiên nhìn về phía y.
Cố Thành duỗi ra một ngón tay, chỉ vào thứ trong bát của anh. Trang Uẩn cúi đầu xem xét, chỉ thấy món cá kho của mình đã bị chọc thành cá bùn. . . Trang Uẩn lập tức hơi bối rối.
Bên này Cố Thành lại gợi chuyện, “Tôi phát hiện cậu gần đây nhìn tôi rất lạ.”
Không phải câu nghi vấn, Trang Uẩn bị nói vậy liền chột dạ một trận, “A. . .” Tính cách Trang Uẩn từ trước đến nay không phải kiểu biết che giấu tâm sự, bị nhìn ra cũng không cảm thấy kỳ, nhưng bị vạch trần ở trước mặt như thế, anh cảm giác mặt mình có hơi nóng lên.
“Nếu không phải biết cậu đã có bạn trai, tôi còn cho là cậu coi trọng tôi đấy.” Cố Thành nói tiếp, câu nói này lại khiến cho Trang Uẩn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Trong đầu Trang Uẩn trống rỗng, người mà anh tạm thời coi là bạn lại chọc thủng xu hướng tính dục của bản thân ở trước mắt, thật sự không biết nên phản ứng gì.
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không đuổi việc cậu vì chuyện này.” Cố Thành nói, “Chắc cậu rất tò mò, bình thường tôi hình như rất săn sóc cậu?”
Trang Uẩn ngốc lăng gật đầu.
“Bởi vì chúng ta đúng lúc lại là cùng loại.” Cố Thành mỉm cười nói, “Bạn trai cậu còn đang học ở C đại?”
“Ừm. . .” Đầu óc Trang Uẩn chậm chạp tiêu hóa lời của Cố Thành, Cố Thành có ý nói y cũng là đồng tính luyến ái, phát hiện mình cũng là đồng tính luyến ái, cho nên mới săn sóc vậy?
“Thật khéo, bạn trai tôi năm nay cũng vừa thi đậu làm nghiên cứu sinh của C đại.”
Trang Uẩn còn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ bị ông chủ phát hiện ra xu hướng tính dục của mình, ông chủ không hề báo trước để cho bản thân anh kịp phản ứng, lại tiếp tục tuyên bố thật ra y đã có đối tượng. . . Hồi tưởng mấy ngày nay anh tự mình xoắn xuýt ở trong lòng như vậy, còn bị đối phương phát hiện, Trang Uẩn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Lần sau có cơ hội thì sẽ giới thiệu cho hai người biết, em ấy rất thích người có giọng dễ nghe, hẳn sẽ thích kết bạn với cậu.” Cố Thành nói.
“Được, được.”
“Đúng rồi, cậu có thích ca hát không?”
Cố Thành đột nhiên chuyển tới đề tài này, khiến Trang Uẩn lập tức không kịp phản ứng, nhưng Cố Thành cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa, khiến Trang Uẩn nghi hoặc không thôi, sự nghi ngờ này thẳng đến khi Trang Uẩn gặp được bạn trai của Cố Thành thì mới được lý giải.
Bởi vì cùng đi tới C đại, ngày cuối tuần thứ hai, Trang Uẩn lại ngồi nhờ xe của ông chủ lần nữa, biết Cố Thành đã có bạn trai, lần đi nhờ xe này hoàn toàn không có áp lực.
Tùy Phong có lớp, Trang Uẩn dứt khoát ngồi đợi ở cổng lớn C đại, nghĩ đến việc ngồi chờ hắn tan học ở quán trà sữa gần đó cũng được, thuận tiện còn có thể gặp bạn trai Cố Thành một lần.
“Đây là bạn trai của tôi, Tần Tích.” Nghe Cố Thành giới thiệu, ánh mắt Trang Uẩn rơi xuống trên người cậu con trai có khuôn mặt em bé trước mắt.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới hoá ra Cố Thành lại thích loại hình bạn trai mang cảm giác đáng yêu vô hại này, Tần Tích đứng bên cạnh Cố Thành, hình như hơi xấu hổ.
Trang Uẩn nhanh chóng tự giới thiệu với cậu. Mở miệng nói mấy câu, chỉ thấy Tần Tích sững sờ, trong mắt lóe ra ánh sáng, “Lão đại?”
Trang Uẩn nhất thời không kịp phản ứng, nghe được hai chữ ‘lão đại’ này, anh vô thức nhìn về phía Cố Thành, bởi vì chính mình cũng gọi Cố Thành như vậy.
Tần Tích chỉ chỉ bản thân, “Em là, em là Thanh Khê đây, anh là Thanh Thần lão đại đúng không. . .”
Trang Uẩn lại sửng sốt lần nữa, Thanh Khê không phải em gái sao? Từ lúc nào đã biến thành một bé thụ đáng yêu rồi?
Sau khi xác nhận được thân phận của Trang Uẩn, Tần Tích lập tức bỏ đi tất cả thẹn thùng, lôi kéo Trang Uẩn nói cái này cái kia, cũng nói đến chuyện trên mạng một chút.
“Lúc trước sau khi Thanh Phong tự huỷ áo may ô, toàn bộ người trong giới đều sợ đến ngây người, ai có thể nghĩ tới Phượng Khởi chính là đại thần Phong Khởi chứ, còn là bạn trai của lão đại anh, cứ như vậy, đám fan hâm mộ của Phượng Khởi vật lộn với Phong Khởi đều choáng váng. . . Anh không biết sau đó có bao nhiêu đặc sắc đâu, thế mà lại bỏ mặc chúng ta ngoài thế giới hai người, lão đại, anh quả nhiên là trọng sắc khinh fan!”
Trang Uẩn đại khái có thể nghĩ ra tình cảnh lúc đó, cho nên không có hứng thú gì đi lên xem một chút, lại không ngờ anh sẽ lấy cách này để gặp mặt Thanh Khê trong hiện thực.
Tần Tích lôi kéo cánh tay Trang Uẩn, “Lão đại, em muốn gặp đại thần Phong Khởi!”
“Ách, em ấy còn đang lên lớp.”
“Đại thần Phong Khởi cũng ở C đại sao?” Tần Tích kinh ngạc nói.
Trang Uẩn gật đầu, “Có khi cậu đã từng nghe qua tên của em ấy rồi. . . Em ấy rất nổi tiếng ở C đại, tên là Tùy Phong.”
Tần Tích ngốc lăng nháy mắt, nửa ngày mới có phản ứng, “Gào gào gào, Tùy Phong! Em biết! Cậu ấy vừa cao lại rất đẹp trai!”
Tần Tích hơi kích động nhào về phía Trang Uẩn, bị Cố Thành đen mặt xách về bên cạnh mình, “Em nói ai đẹp trai?”
Tròng mắt Tần Tích xoay chuyển ùng ục, “Đương nhiên là anh!”
Vẻ mặt Cố Thành dễ nhìn hơn một chút, Tần Tích thoát khỏi ‘bàn tay quỷ‘ liền cách một cái bàn nắm chặt tay Trang Uẩn, “Lão đại, khẩn cầu cho em biết hành trình yêu đương của hai người, em rất tò mò, sao anh có thể bắt được Tùy Phong vào tay. . . Không đúng, hình như em có nghe nói bạn gái Tùy Phong là Thẩm Tư của C ảnh mà, cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy. . . Lão đại, cậu ấy có lỗi với anh!”
Trang Uẩn yên lặng dụi mắt, “Thẩm Tư là em họ của em ấy.”
“Hoá ra là vậy. . .”
Cố Thành đưa tay kéo móng vuốt của Tần Tích từ trên người Trang Uẩn vào trong tay mình rồi nắm chặt, Tần Tích mất hứng nhìn Cố Thành một chút, Cố Thành cũng nhìn cậu, Tần Tích yên lặng quay đầu.
Trang Uẩn nhìn ánh mắt cậu đặc biệt chân thành lại cực kỳ tò mò, nên vẫn kể đơn giản hành trình yêu đương của anh với Tùy Phong một lần.
Tần Tích nghe rất nhập tâm, nghe xong còn cảm thán nói, “Oa, không nghĩ tới Tùy Phong lại thâm tình như vậy, đổi lại là em thì em cũng cảm động!”
Trang Uẩn yên lặng nhìn thoáng qua Cố Thành, cảm giác sau khi Tần Tích trở về có thể sẽ không dễ chịu lắm đâu.
Lúc này, điện thoại Trang Uẩn rung lên một cái, là Tùy Phong gửi Wechat tới, anh nhắn lại, rồi mới nhìn thấy Tần Tích vội vàng hỏi, “Là tin nhắn của Tùy Phong sao?”
Trang Uẩn gật đầu, “Em ấy tan lớp.”
“Quá tốt rồi! Mau nói cậu ấy tới đây, em muốn gặp cậu ấy, sau khi đến C đại em luôn nghe thấy tên của cậu ấy, nhưng vẫn chưa từng gặp người thật.”
Tùy Phong đến rất nhanh, sau đó ánh mắt của Tần Tích luôn dính chặt trên người Tùy Phong, khiến Tùy Phong cũng có chút không chịu nổi. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Sau khi quen biết lẫn nhau, Tần Tích thường xuyên liên lạc với Trang Uẩn, thời điểm nào cũng có, có đôi khi tiếng báo tin nhắn hoặc là tiếng chuông điện thoại vang lên lại vừa vặn trúng lúc Tùy Phong và Trang Uẩn đang ‘làm việc‘, hơn nữa còn không chỉ một lần, khiến Tùy Phong thiếu chút nữa là điên lên.
Hơn nữa mỗi tuần Tần Tích đều sẽ có trò mới để sắp xếp.
Cuối tuần thứ nhất: Lão đại, chúng ta cùng đi ăn đồ nướng đi, em biết một chỗ có thể ăn BBQ.
Cuối tuần thứ hai: Lão đại, lão đại, nghe nói có một nông trại mới mở, chúng ta cùng đi chơi đi.
Cuối tuần thứ ba: Lão đại, chúng ta đi câu cá đi, thuận tiện cùng ăn cá nướng.
. . .
Thế là thời gian cuối tuần để hẹn hò khó có được, thường xuyên thành bốn người đi chung. Tần Tích thật sự vui vẻ, còn Trang Uẩn thì không cảm thấy gì, dù sao cũng là ở bên Tùy Phong, hắn chỉ nghĩ đến việc làm loại chuyện đó, ra ngoài chơi với Tần Tích, thể lực không cần tiêu hao nhiều.
Nhưng trên mặt Tùy Phong cùng Cố Thành lại viết mấy chữ không vui không cao hứng sáng loáng, coi như một lần hai lần thì không tính, liên tục một tháng đều như vậy, hai anh công đều biểu thị bất mãn hết sức.
Lại đến tối thứ sáu, sau khi Trang Uẩn tắm rửa xong vừa nhảy lên giường, lại nhận được tin nhắn của Tần Tích.
— Lão đại, ngày mai chúng ta đi ăn tôm hùm chua cay đi, đã rất lâu rồi không ăn, hơi thèm (- -)
Tôm. . . Trang Uẩn ngẫm lại cũng thấy không tệ, anh bị Tần Tích khơi dậy, đang muốn nhắn lại đồng ý với Tần Tích, điện thoại trên tay bỗng nhiên bị người ta lấy đi.
Tùy Phong chỉ mặc một cái quần đùi một bước nhảy lên giường, Trang Uẩn nhìn hắn, “Anh còn chưa gửi tin, em làm cái gì vậy.”
“Lại là Tần Tích?“
“Ừm, hẹn chúng ta ngày mai đi ăn tôm, em sẽ lột cho anh chứ?”
Tùy Phong bất mãn ném điện thoại Trang Uẩn qua một bên, “Anh muốn ăn, em với anh là được, sao anh còn muốn đi nhiều người như vậy làm gì.“
Tùy Phong vừa nói vừa cọ lên người Trang Uẩn, cảnh báo nguy hiểm trong lòng Trang Uẩn vang lên, “Không phải em muốn đi tắm sao, còn không mau đi đi.”
Tùy Phong đã nhanh chóng đẩy người ngã trên giường, “Làm xong rồi tắm. . .”
Tối hôm đó Tùy Phong cuối cùng có tắm hay không thì Trang Uẩn vẫn không biết, chờ đến khi anh tỉnh lại, đã là ngày thứ hai mặt trời chói chang.
Anh hữu khí vô lực cầm điện thoại, quả nhiên có tin nhắn mới của Tần Tích — Cơ thể Tần Tích khó chịu, huỷ hẹn.
Trang Uẩn ngẩn người, vội vàng gọi điện thoại cho Tần Tích, người nhận điện thoại là Cố Thành, Cố Thành cực kỳ đơn – giản – thô – bạo nói, “Hôm nay em ấy không xuống giường được.”
“. . .” Trang Uẩn giật mình cảm thấy cơ thể đau buốt, đột nhiên có loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Chủ nhật, Trang Uẩn cuối cùng được đến đây, Tùy Phong thật sự mang anh đi ăn tôm, chỉ là vừa lúc đi vào trong tiệm, liền đụng phải người quen, cũng chính là Tần Tích đã khoẻ hơn một chút đang vui sướng khôn cùng vẫy vẫy tay với bọn họ, “Thật là trùng hợp, chúng ta cùng ăn đi.”
Tùy Phong với Cố Thành liếc mắt nhìn nhau, đều đen mặt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
+ Người Hầu có lời muốn nói: Lúc đầu khi edit có đoạn Thanh Khê, còn định gọi là cô nàng vì nghĩ ẻm là em gái fan cuồng, lúc sau mò đến đọc thử phiên ngoại mới phát hiện ra ẻm là ‘cậu bé’, tự dưng cảm thấy xung quanh Trang Uẩn đều là gay, ei~~~╰(▔∀▔)╯
Vẫn còn một phiên ngoại nữa là về một CP phụ khác. Nhưng mà thật tò mò, không biết tác giả có viết H nào không ta, không biết có đăng ở đâu không chứ Người Hầu không muốn chỉ uống nước thịt thôi đâu. ( ̄ヘ ̄)
Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Phiên Ngoại 1
Phiên Ngoại 1
Sau khi Trang Uẩn tốt nghiệp thì làm việc tại một công ty tư nhân, thời gian làm việc bình thường xem như ổn định, nhưng khi tổ nhỏ nhận được một hạng mục mới, sẽ liên tục tăng ca.
Nơi Trang Uẩn làm việc không nằm trong làng đại học, chênh lệch hơn một tiếng đường xe, bởi vậy dù anh rất muốn ở bên Tùy Phong, nhưng vẫn chỉ có thể lực bất tòng tâm chuyển đến chỗ ở hiện tại của mình, chỗ ấy ngược lại khá gần công ty.
Trang Uẩn vốn muốn tìm công việc gần C đại một chút, nhưng không phải bản thân cứ nghĩ thì liền có thể tìm được. Bây giờ Tùy Phong đang học đại học năm ba, tính qua bọn họ đã ở bên nhau được hơn hai năm rồi, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau nửa học kỳ năm ba của Trang Uẩn, anh bị Tùy Phong đeo bám nên chuyển ra khỏi ký túc xá học sinh để ở cùng hắn, ở được hai năm, sau khi có công việc thì chuyển ra ngoài, nhưng mỗi khi cuối tuần thì Trang Uẩn vẫn sẽ qua chỗ của Tùy Phong.
Tùy Phong một mực ôm oán niệm với việc hai người một tuần chỉ thỉnh thoảng gặp nhau được vài lần, khi Tùy Phong có ít lớp thì còn có thể chạy tới chỗ anh ăn bữa cơm trưa, nhưng nếu một ngày đều kín lớp hoặc là vừa lúc có một lớp nào đó trùng vào giờ ăn trưa, thì gặp mặt chỉ còn là chuyện đùa.
Nơi làm việc của Trang Uẩn có quy định thời gian làm việc, nghỉ trưa lại ngắn, cho nên việc chạy tới chạy lui đều là do Tùy Phong làm, sau khi Thẩm Tư biết được chuyện này còn cảm thán hai lần, “Đời này chưa từng thấy Wayne chịu khó như vậy. . .”
Hai người bọn họ không ở chung một thành phố, đều phải dựa vào việc gọi video.
Hơn ba giờ chiều thứ sáu, khi nhìn thấy tổ trưởng bước ra từ văn phòng của ông chủ rồi mỉm cười gật đầu với mọi người, các thành viên trong tổ liên tục tăng ca một tuần để làm hạng mục đều nhẹ nhàng thở ra.
“Mọi người đã vất vả rồi, ông chủ nói hôm nay tan ca sớm.” Tổ trưởng nói.
“Cuối tuần không đi làm sao?” Có một người cười đùa tí tửng hỏi thăm.
Tổ trưởng liếc mắt nhìn hắn, “Cậu muốn tiếp tục tăng ca thì cũng có thể, để xem ông chủ có phát tiền làm thêm giờ hay không.”
Vào lúc các đồng nghiệp trêu ghẹo lẫn nhau, Trang Uẩn một mực trầm mặc dọn dẹp mặt bàn của mình, anh thực sự rất muốn đi về.
Bởi vì cái hạng mục trong tay này, cả tổ người bận bịu đến trời đất mịt mù để tăng ca, cả cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, mỗi ngày tan sở về nhà thì đã quá nửa đêm, làm sao có thời giờ cùng tinh lực gọi video với Tùy Phong, nghĩ như vậy, anh đã không gặp Tùy Phong nửa tháng rồi, rất nhớ.
Anh nhìn thoáng qua thời gian, mới hơn ba giờ, thời gian này chắc Tùy Phong còn đang đi học, anh sẽ không gửi tin sớm qua nói với hắn một tiếng, ra khỏi công ty, mới phát hiện bên ngoài đang mưa, mưa không quá lớn nhưng vừa nhiều lại dày đặc, anh nhíu nhíu mày, lúc làm việc buổi sáng còn sáng sủa ngàn dặm nên anh vốn không cầm dù theo tuỳ thân.
Phía trước hơn 200 mét chính là trạm xe buýt, có xe đến thẳng C đại, nhưng nhìn cơn mưa dày đặc này, dù chạy tới một hai phút thì cả người cũng phải ướt. Trang Uẩn nhìn trời, xem ra cơn mưa này sẽ không dừng ngay được, cứ chờ như thế cũng không phải là cách, anh dậm chân, được rồi, cứ lao ra đi, cùng lắm thì trở về thay quần áo khác.
Sau khi quyết định xong, Trang Uẩn đang muốn xông vào trong mưa, phía sau lại có người gọi anh một tiếng, “Trang Uẩn, còn chưa đi?”
Trang Uẩn quay đầu lại, “Ông chủ.”
Nơi Trang Uẩn công tác là một công ty mới, ông chủ cũng là người tốt nghiệp chưa được mấy năm, lớn hơn Trang Uẩn không được bao nhiêu, quy mô của công ty trước mắt cũng không lớn, bên dưới cũng chỉ có mười mấy nhân viên. Cố Thành là người cuồng công việc, trên phương diện công việc thì khá cố chấp, khiến một đám người cấp dưới đều không thể ngừng cố gắng, nhưng trong thời gian nghỉ ngơi, vẫn ở chung rất tốt.
Trước đây khi Trang Uẩn cùng Tùy Phong ăn cơm chung thì có gặp nhau ở phòng ăn mấy lần, mỗi lần Cố Thành đều cười gật đầu với anh, xem như chào hỏi, mặc dù trong thời gian tăng ca vẫn không thể tránh được oán giận ông chủ vài câu, nhưng trên thực tế cảm giác của anh đối với Cố Thành lại không tệ lắm.
“Ách, trời mưa.” Cố Thành nhìn trời một chút, “Không mang dù?”
Trang Uẩn gật đầu, xem ra chắc Cố Thành cũng không mang dù, có điều xe của Cố Thành để ở bãi đậu xe dưới đất, không sợ gặp mưa.
“Tôi đưa cậu đi.”
Trang Uẩn hơi thụ sủng nhược kinh nhìn về phía y, lập tức kịp phản ứng, “Không cần không cần, gần đây có trạm dừng.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tiện đường mà thôi.”
“. . . Tôi đến C đại, ông chủ, chúng ta không tiện đường đâu?” Trang Uẩn dừng một chút mới trả lời lại.
“Tôi biết cậu đến C đại, vừa lúc tôi cũng muốn đến đó một chuyến, mới nói tiện đường. Đi thôi, đợi một lúc nữa thì mưa sẽ càng lớn, nói không chừng trên đường đi sẽ bị kẹt.”
Trang Uẩn do dự một chút, “Vậy tôi làm phiền ông chủ rồi.”
Đi theo Cố Thành đến bãi đậu xe dưới đất, Trang Uẩn còn đang suy nghĩ, sao Cố Thành lại biết mình muốn đến C đại?
“Tôi nhớ cậu mới vừa tốt nghiệp?”
Trang Uẩn ngồi ở trong xe, vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ việc này, đột nhiên nghe thấy Cố Thành mở miệng, “A, tôi mới tốt nghiệp năm ngoái.”
“Đã quen với công việc chưa?”
“Vâng, cũng được.”
“Công ty vừa mới cất bước, phải tăng ca là chuyện thường, chờ đến khi điều kiện tốt lên, cần có phúc lợi thì sẽ có, đến lúc đó sẽ có nhiều người chọn vào, cũng tránh cho các cậu vất vả như vậy.”
Trang Uẩn không nghĩ tới chuyện sẽ trò chuyện với người khác, nhất là khi đối phương còn là ông chủ của mình, chuyện này trông như đang móc tim móc phổi ra một phen, khiến Trang Uẩn không biết nên đáp lại thế nào, “. . . Vâng.”
Trang Uẩn nói ra không được mấy chữ, thành công kết thúc lần nói chuyện phiếm này, trong xe lại khôi phục yên tĩnh, im lặng này khiến bầu không khí càng thêm xấu hổ hơn, anh một mực nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nửa giờ sau, Cố Thành nhận điện thoại rồi cúp điện thoại, y quay đầu sang hỏi Trang Uẩn, “Cậu muốn dừng ở đâu?”
Trang Uẩn báo ra tiểu khu nhà Tùy Phong.
Cố Thành gật đầu, rất nhanh đã tới nơi, Trang Uẩn đang muốn mở cửa xuống xe, Cố Thành đã kéo anh lại, đưa cho anh một cây dù.
Trang Uẩn hơi kinh ngạc nhìn y, “. . . Tôi có thể chạy vào, chắc ông chủ phải dùng mà?”
“Tôi không cần, khi thứ hai đi làm thì trả lại cho tôi là được.”
Trang Uẩn chần chờ nhìn y, vẻ mặt Cố Thành rất tự nhiên, thấy Trang Uẩn không nhận, lại nói tiếp, “Làm một ông chủ, tôi không mong khi đi làm vào ngày thứ hai sẽ nhận được tin xin nghỉ bệnh của cậu.”
“Vậy. . . Cám ơn ông chủ rất nhiều.” Trang Uẩn nhận dù, xuống xe, nhìn xe Cố Thành đi xa mới quay người đi vào cư xá.
Anh sờ lên cánh tay mới vừa bị Cố Thành nắm chặt, cảm thấy chắc là mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Về đến nhà, Trang Uẩn đi tắm nước nóng trước, tắm rửa xong bước ra, đột nhiên nghĩ đến việc rất có thể Tùy Phong đi học cũng không mang dù, đang muốn gửi tin tới hỏi hắn một chút, khóa cửa vang lạch cạch một tiếng, Tùy Phong bị nước mưa xối cho ướt sũng đã trở về.
Trang Uẩn cau mày nhìn cả người Tùy Phong ướt đẫm, vội vàng bước lên trước, vừa lúc trên tay có cầm khăn mặt, ôm đầu Tùy Phong, không ngừng xoa loạn.
“Không mang dù thì ở lại trường đi, đội mưa trở về rồi bị cảm thì sao.”
Tùy Phong không nhúc nhích, mặc kệ động tác của Trang Uẩn, thẳng đến khi Trang Uẩn buông lỏng tay, hắn mới trở tay ôm lấy người, “Muốn anh.”
Trang Uẩn vừa tắm xong lại chỉ quấn một cái khăn tắm, bị ôm một cái như thế, khăn tắm trực tiếp rớt xuống đất, anh hơi ngượng ngùng đá đá Tùy Phong, “Mau đi tắm nước nóng, cả người em đều lạnh.”
“Cùng nhau.”
“Anh vừa tắm xong.”
“Vậy cũng cùng nhau.”
“. . . Đừng quậy.”
“Chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh không muốn em sao?”
Hơi thở nóng rực khiến toàn thân Trang Uẩn run rẩy, “. . . Muốn.”
Đang lúc nói chuyện, Tùy Phong đã không kịp chờ mau chóng hành động, Trang Uẩn không phản kháng chút nào liền bị đẩy vào trong phòng tắm, lại tắm thêm một lần, lần này trọn vẹn bị tắm hơn một tiếng mới được Tùy Phong ôm ra.
Sau lưng chạm vào giường, Trang Uẩn mệt nhọc quá độ đang muốn xoay người ngủ một giấc, cái tên nào đó còn chưa thoả mãn lại đè lên lần nữa. . .
Lần này Trang Uẩn không thể biết được mình đã ngủ từ lúc nào, chờ đến khi tỉnh lại thì đã gần giữa trưa ngày hôm sau.
Ra khỏi phòng ngủ, Trang Uẩn liền thấy Tùy Phong đang ngồi trong phòng khách, trong tay còn cầm cây dù mà Cố Thành cho anh mượn. Trang Uẩn thấy vẻ mặt kia liền biết Tùy Phong lại suy nghĩ nhiều.
Thế là anh mới giải thích vài câu, Trang Uẩn liền phát hiện Tùy Phong nghĩ nhiều hơn anh tưởng.
“Tại sao ông chủ của anh lại muốn cho anh mượn dù? Cho anh mượn thứ này sao? Tại sao cứ phải cho anh mượn dù mà không phải cho ai khác? Có phải anh ta có ý đồ gì với anh không? Anh phải nói với anh ta là anh đã có bạn trai đấy! Không cho anh ta có ý đồ gì với anh!“
Trang Uẩn dở khóc dở cười, “Em suy nghĩ nhiều quá.” Cũng may không nói với Tùy Phong, ông chủ còn tiện thể tiễn anh đi một đoạn đường.
Tùy Phong cau mày suy nghĩ, “Có phải ông chủ của anh là cái người đàn ông chúng ta đã gặp lần cuối ở nhà ăn trước đó không?“
Trang Uẩn ngẩn người gật đầu.
“Nhất định anh ta đã theo chân anh đến nhà ăn, nếu không tại sao lại trùng hợp đến mức lần nào cũng gặp chứ!“
“. . . Em nghĩ nhiều rồi, nhà ăn kia gần công ty, hương vị lại không tệ, có không ít người của công ty bọn anh đều đến đó ăn.”
“Nhưng mỗi lần có người chào hỏi anh thì đều là anh ta!“
“Không phải người nào cũng là cong.” Trang Uẩn hơi bất đắc dĩ, sao trước kia không phát hiện ra Tùy Phong ghen tuông nhiều đến vậy, “Nghe nói điều kiện gia đình của ông chủ bọn anh rất tốt, là người nhà giàu đời thứ ba, khẳng định tiếp xúc với không ít người đặc biệt ưu tú, cho dù muốn thử cũng sẽ không coi trọng anh.”
“Chính là loại người này càng phải đề phòng.“
Trang Uẩn : “. . . Vậy sao em không đề nghị anh từ chức đi là được rồi.”
Tùy Phong ngẩn người, quan sát vẻ mặt Trang Uẩn một chút, hơi nhăn nhó, “Thật sao ~ Vậy, vậy ít ra anh đừng lại gần anh ta quá, em sợ anh bị anh ta lừa sẽ không cần em nữa.“
Trang Uẩn đi qua, “Sao em lại không có lòng tin với bản thân mình như vậy? Sao anh có thể không cần em chứ, anh đến đâu mới có thể tìm được người thích anh hơn em.”
Lời này của Trang Uẩn khiến đôi mắt Tùy Phong sáng lên, tươi cười, “Vậy anh không thể rời bỏ em sao?“
Nói xong còn thuận tay ôm Trang Uẩn vào trong ngực, Trang Uẩn ‘A’ một tiếng, “Đau hông!”
Tùy Phong vội vàng giúp anh xoa bóp, lại tiếp tục hỏi, “Đúng hay không?“
“Vâng vâng vâng.”
Trang Uẩn đứng giữa hai chân Tùy Phong, hơi giật giật, cảm giác được bên dưới Tùy Phong không thích hợp, cúi đầu xem xét, “Em là lưu manh sao! Như vậy mà cũng có thể có phản ứng! Anh còn chưa đụng vào em đấy!”
Tùy Phong vừa xoa eo của anh, ngón tay kia chỉ vào bên dưới, “Nó nói thích lời anh mới vừa nói.“
Trang Uẩn mặt đỏ tới tận mang tai hất mặt đi, “Anh đi ăn cơm, tự em giải quyết nó đi.”
“Anh mặc kệ sao? Vì anh nên nó mới đứng lên mà.” Tùy Phong đáng thương nói.
“Anh mặc kệ, anh đói bụng.” Trang Uẩn nghĩ thầm, nếu anh quản nó, đến ngày mai cũng đừng mong có thể xuống giường.
Tùy Phong lôi kéo tay Trang Uẩn, “Vừa lúc, anh cho nó ăn no đi ~ Chúng ta đến chỗ đàn dương cầm kia làm, em đã sớm muốn thử làm chỗ đàn dương cầm kia rồi.“
Tùy Phong nói xong còn hơi kích động đứng lên, Trang Uẩn thẹn quá hoá giận dán một bàn tay lên trên mặt hắn, “. . . Lăn, tự một mình em làm đi!”
Hai người ở bên nhau càng lâu, suy nghĩ của Tùy Phong về một vài tư thế cũng càng ngày càng nhiều, Trang Uẩn vốn không có sức chống cự gì với hắn, mỗi lần đều để hắn đạt được cơ hội, tối hôm qua Tùy Phong ôm anh trong phòng tắm, làm một lần trước gương, Tùy Phong nhất định phải để Trang Uẩn nhìn tận mắt bản thân hắn tiến vào thân thể của anh như thế nào, Trang Uẩn hiện tại vừa nhắm mắt thì trong đầu đều là những hình ảnh kia mãi không tản đi, suy nghĩ một chút liền xấu hổ không chịu nổi, cái tên này còn muốn tiến thêm một thước muốn làm trên đàn dương cầm một lần, đúng là quá phận!
Trang Uẩn hiện tại còn cảm thấy hôm qua bản thân anh điên rồi, mới có thể phối hợp với Tùy Phong như vậy, mỗi lần mình phối hợp, chính là dung túng với Tùy Phong.
Tùy Phong hôn anh một chút, “Em chỉ nói tuỳ tiện chút thôi, em biết bây giờ cơ thể anh còn đang khó chịu.“
Cũng may hắn biết tối hôm qua mình quá phận, Trang Uẩn nghe vậy liền hạ sắc mặt xuống một chút, lại nghe thấy Tùy Phong tiếp tục nói, “Làm ở đàn dương cầm lần sau sẽ bàn lại.“
Trang Uẩn : “. . .”
“Em mua thức ăn ngoài, anh đói thì chúng ta liền đi ăn cơm,” Tùy Phong nói, “Có điều trước khi ăn cơm. . . Anh có thể giúp em một tay trước được không?“
Tùy Phong cọ xát Trang Uẩn, ý tứ rất rõ ràng.
Trang Uẩn đột nhiên có xúc động muốn bóp phế nó. . . Mỗi lần đều như vậy, dù phía trước đang nói chủ đề gì, đến cuối cùng sẽ luôn bị Tùy Phong lừa gạt đến việc này.
Hắn uống phải xuân dược sao, mỗi lần tinh lực đều tràn đầy như vậy!
Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 59
Chương 59
Khi Thẩm Tư tới, Trang Uẩn còn đang cầm điện thoại lên weibo, Tùy Phong không có mặt, bây giờ hắn đang có lớp. Từ sau khi Tùy Phong phá áo may ô, hai người vẫn không lên trên đó xem tình hình.
“Này.” Một cái tay quơ quơ trước mặt anh, kéo lực chú ý của Trang Uẩn quay trở lại, ban đầu anh không hề nhận ra Thẩm Tư, quan sát một hồi mới nhận ra người đẹp này trùng khớp với người trên tấm ảnh chụp ban đầu trên Forum.
Thẩm Tư không giống Tùy Phong, so với Tùy Phong thì bề ngoài của Thẩm Tư lại thiên về huyết thống nước ngoài hơn một chút, một đầu tóc hơi quăn dài qua vai, mái tóc lắc lư lướt qua cổ cô vào lúc cô đang chào hỏi, nụ cười tự nhiên lại trang nhã.
Đây chính là kiểu người chỉ mới nhìn một chút là đã có thể có ấn tượng tốt.
Trang Uẩn sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được, hẳn Thẩm Tư sẽ không biết anh, chắc là đến mua trà sữa rồi, “Xin chào, quý khách muốn chọn trà sữa gì?”
Ai ngờ Thẩm Tư lại nháy mắt với anh, “Tôi không uống trà sữa, tôi đặc biệt tới gặp anh.”
“. . . A?”
Trong quán còn có mấy người khách, câu kế tiếp Thẩm Tư liền thả nhẹ giọng, “Tôi biết, anh là bạn trai Wayne.”
Trang Uẩn lại sửng sốt lần nữa, chẳng lẽ Tùy Phong nói với Thẩm Tư? Cho cô xem ảnh chụp rồi? Nếu không sao Thẩm Tư có thể nhận ra bạn trai Tùy Phong chính là anh chứ?
Thẩm Tư cười cười, “Có lời đồn nói Wayne tới làm thêm ở quán trà sữa này, có quan hệ khá thân thiết với anh, tôi liền đoán được người mà anh ấy theo đuổi trước kia là anh. Anh ấy tùy hứng như vậy nên sẽ không vô duyên vô cớ đi làm thêm đâu, tính cách lại quái gở, ngoại trừ người yêu, tôi không nghĩ anh ấy sẽ cố ý giữ gìn mối quan hệ với nam sinh nào khác.”
Không thể không nói, Thẩm Tư phân tích rất đâu ra đấy, biểu hiện của Tùy Phong quả thực rất rõ ràng, chỉ là người chung quanh sẽ không nghĩ tới phương diện này mà thôi, bởi vì Thẩm Tư biết nhiều hơn một chút, cho nên nhìn ra sự thật rất nhanh.
“Anh không khác tưởng tượng của tôi nhiều lắm.” Thẩm Tư nói, “Ngay khi Wayne nói với người nhà rằng đang thích một người con trai, tôi sợ đến ngây người, cũng không phải bởi vì giới tính, chỉ là rất ngạc nhiên khi anh ấy có thể thích người khác, phải biết người như anh ấy luôn luôn lãnh đạm cực kỳ với người ngoài, lúc ở trường học trước đây, tất cả mọi người đều nói tính cách anh ấy siêu kỳ quái, lại không thích giao lưu với người khác, người có thể ở cạnh anh ấy hoàn toàn có thể đếm bằng một tay, càng đừng nói đến chuyện yêu đương, không nghĩ tới ở đây anh ấy lại được hoan nghênh như vậy, nữ sinh Trung Quốc khi thích người khác phái đều là nhìn mặt sao?”
Thẩm Tư lấy tư cách như người nhà Tùy Phong mà đánh giá hắn, gần như giống với những điều mà Trang Uẩn quan sát được, nghĩ đến cậu con trai vừa kỳ lạ vừa lạnh nhạt đến cực hạn này lại bí mật dính với mình không khác gì keo hồ, lời tâm tình nói ra một câu tiếp một câu mà không chớp mắt, Trang Uẩn cười khẽ.
“A. . .” Thẩm Tư lộ vẻ hình như đã biết chuyện gì đó, “Cho nên khi Wayne ngầm ở bên anh, không phải bộ dáng mà tôi nói sao?”
Trang Uẩn có chút xấu hổ khi Thẩm Tư nói tới chuyện tư mật của anh với Tùy Phong, thế là liền “Ừ” một tiếng.
“Oa a, tôi rất khó tưởng tượng, thật muốn biết khi anh ấy nói lời yêu thì có bộ dạng gì, có thể nói cho tôi nghe một chút không? Tôi muốn nói cho Aunt, trước đây dì có liên lạc với tôi, vẫn luôn hỏi chuyện này, tò mò ghê gớm.”
“Mẹ Tùy Phong đã biết tôi ở bên Tùy Phong rồi sao?”
“A, anh ấy không có nói với anh sao? Hình như là sau khi các anh xác định quan hệ, Tùy Phong liền gọi điện thoại cho Aunt nói rằng anh ấy theo đuổi anh được rồi. . . Thật ra tôi đến bây giờ vẫn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Wayne khi theo đuổi người ta, ngay cả mấy lời tâm tình cũng không nói, anh lại tuỳ tiện đồng ý ở bên anh ấy sao, ở cùng một chỗ với anh ấy, anh không sợ nhàm chán à?”
Trang Uẩn suy nghĩ, nhặt lượm từng ý một chút rồi nói, “Đúng là em ấy hơi lãnh đạm với người ngoài giống như em nói, có điều khi ở bên anh, bình thường đều là em ấy chủ động gợi chuyện, sẽ không im lặng, cũng sẽ không tẻ nhạt. . . Mấy lời dễ nghe, em ấy cũng có nói.” Hơn nữa còn thường xuyên treo ở bên miệng.
“Là kiểu i love u sao?” Thẩm Tư nghe Trang Uẩn nói xong thì hứng thú càng sâu, “Anh ấy rất nhiệt tình hả? Kiss u? Soul kiss?”
Thẩm Tư càng hỏi càng lớn mật, Trang Uẩn lúc này rất ngượng ngùng, ngập ngừng nửa ngày không nói chuyện.
Thẩm Tư nhìn vẻ mặt của anh liền thấy được đầu mối, cảm thán một tiếng, “Oh, I can’t imagine!”
“Xem ra anh ấy rất nhiệt tình, anh đừng xấu hổ. Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa.” Thẩm Tư nháy mắt với anh mấy cái, “Lúc đầu tôi còn nghĩ về sau sẽ không kiếm bạn trai như Wayne, ở bên một người lãnh đạm như vậy thì nhất định rất vô vị, có điều bây giờ xem ra, cũng không nhất định sẽ như thế. . . Lãnh đạm với người khác, nhưng lại nhiệt tình với người mình yêu rất được, con trai như vậy sẽ không để cho người khác có cơ hội mơ mộng. Tôi thích con trai Trung Quốc, anh nói xem nếu tiêu chuẩn tôi tìm bạn trai dựa theo anh, Wayne sẽ có biểu tình gì? Khẳng định chơi rất vui.”
Trang Uẩn nhớ rõ Tùy Phong đã từng nói với anh, Thẩm Tư trở về nước chính là vì muốn tìm một người bạn trai Trung Quốc, thích loại hình giống như anh, Trang Uẩn còn tưởng rằng Tùy Phong thuận miệng nói lung tung, chẳng lẽ là sự thật?
Thẩm Tư nán lại một thời gian không lâu, có điều ai bảo cô là nữ thần mới của C ảnh chứ, là vật sáng giống như Tùy Phong, cả quá trình tự có người sẽ lộ ánh sáng ra trên Forum, sau khi anh ở bên Tùy Phong thì cũng được lên Forum, Trang Uẩn cọ Thẩm Tư thì cũng được lên thêm một lần.
Có điều chủ đề của lâu chủ lần này là —— Tùy Phong và Thẩm Tư ngồi vững trên ghế bí mật tình yêu, bạn tốt với Tùy Phong chỉ biết nói chuyện qua ống loa (1).
. . . Được rồi, não động lớn như vậy thì đi viết tiểu thuyết đi! Nhưng sao anh lại biến thành mệnh bia đỡ đạn rồi? Tùy Phong vốn không xuất hiện mà! Lâu chủ muốn nói Thẩm Tư đến quán trà sữa để hỏi thăm chuyện làm thêm của Tùy Phong, chỉ là hắn đúng lúc lại không có mặt nên liền nhịn, chí ít còn có lý để phân tích, nhưng bí mật tình yêu với ống loa là cái quỷ gì? Muốn bí mật thực sự thì sao lúc trước có thể thân thiết ở căn tin trường như vậy chứ? Hơn nữa bí mật tình yêu gì đó cũng không cần phải truyền lời, nhà ai yêu đương sao có thể nói như thế. . .
Việc này lập tức bị truyền ra, đương nhiên cũng truyền đến tai Tùy Phong, hắn tỏ vẻ rất bất mãn với việc Thẩm Tư bí mật tìm đến Trang Uẩn, từng lời nói cũng toát ra vẻ rất ghét bỏ cô em gái này.
“Em ấy đã nói hết với anh rồi, vậy em muốn hỏi ý kiến của anh một chút.” Tùy Phong trước một khắc còn đang phàn nàn về Thẩm Tư, sau một khắc lại xoay chuyển, ngay cả vẻ mặt cũng hơi nghiêm chỉnh lại.
“A? Chuyện gì?”
“Sau khi nghỉ, anh có đồng ý đi gặp ba mẹ em với em không?“
Đầu óc Trang Uẩn còn chưa kịp xoay chuyển, luôn cảm thấy anh ở bên Tùy Phong rất nhanh, nhanh đến mức tăng lên một cấp thành gặp mặt phụ huynh.
“Em có cho mẹ em xem hình của anh rồi, mẹ em nói, chúng ta rất xứng đôi, bà ấy rất thích anh.“
“. . . Từ lúc nào mà em, không đúng, sao em có hình của anh, anh lại không biết.”
“Chính là lúc chúng ta đến cốc Jacob, tấm hình chụp ở Cổng Hạnh Phúc.”
Trang Uẩn có chút ấn tượng. . . Lúc ấy Sở Điềm còn nhắc đến ngụ ý của Cổng Hạnh Phúc, bây giờ nghĩ đến, sợ là Tùy Phong trước đó đã biết rõ ràng.
Hóa ra khi Tùy Phong vừa mới tiếp cận mình liền ôm chút mục đích không thể cho ai biết, “Nói đến đây, em nhận ra anh từ lúc nào? Là nghe giọng sao?”
“Từ lần đầu tiên gặp mặt liền nhận ra. Hầu như mỗi ngày ghi âm của anh đều chìm vào giấc ngủ cùng với em trong đêm, sao em có thể không nghe ra được.” Tùy Phong nói.
Trang Uẩn nghĩ nghĩ, “Lần đầu tiên là ở hậu trường bữa tiệc Trung Thu sao? Nhưng lần đầu tiên anh gặp em, lại sớm hơn em một chút.”
Tùy Phong ngẩn người.
“Là ở phòng để đàn dương cầm của bộ văn nghệ, em đưa lưng về phía anh đánh đàn dương cầm, anh có nghe được một khúc đàn Tiểu Hạnh Vận của em ở cửa ra vào.”
Tùy Phong trầm mặc một hồi, “Thật hối hận lúc ấy không quay đầu lại nhìn một chút.“
Trang Uẩn lặng lẽ suy nghĩ, cũng may lúc đó em không quay đầu lại, nói thật, lúc mới quen Tùy Phong, anh thật sự phiền não vì giọng của hắn, mà bây giờ giọng của Tùy Phong đã biến thành vũ khí lợi hại dụ – dỗ – anh, nhất là khi đang làm một vài chuyện đáng xấu hổ, Tùy Phong còn nghĩa chính ngôn từ nói là gia – tăng – tình – thú. . .
Giọng nói là một chuyện, còn có một chuyện khác là xưng hô của Tùy Phong đối với anh, lúc mới quen thì mở miệng một tiếng sư huynh, từ sau khi xác định quan hệ thì ít khi gọi như vậy nữa, chỉ là người nào đó khi đang làm ở trên giường, sẽ giở trò xấu gọi anh một tiếng ‘sư huynh’.
Tùy Phong nói, “Mỗi lần em gọi anh như vậy, anh sẽ kẹp em cực kỳ chặt, rất dễ chịu. . .” Khiến Trang Uẩn đến nay đều không thể nhìn thẳng vào hai chữ sư huynh này, cũng có một lần Thẩm Di Châu gọi anh là sư huynh, trong đầu anh liền xuất hiện một vài cảnh tượng không hài hòa, quả thật không còn mặt mũi nhìn người.
“Có phải lúc đó anh nhìn bóng lưng của em liền mê đảo em rồi đúng không? !” Tùy Phong nhốt chặt Trang Uẩn từ đằng sau, đặt cằm lên đầu vai anh.
Trang Uẩn đã thành thói quen việc Tùy Phong thỉnh thoảng không biết xấu hổ như thế một chút rồi, anh bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Tùy Phong, mình quả thật là bị tiếng đàn dương cầm mê hoặc, có điều ấn tượng lúc đó với người thật cũng chỉ bằng mấy câu nói kia của Sở Điềm, trong lòng cảm thấy chắc hắn là một nam thần lạnh lùng.
Ai có thể nghĩ tới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, người này đã trở thành người yêu của anh, hơn nữa hắn còn đưa ra lời đề nghị mang anh trở về gặp phụ huynh.
“Tùy Phong, sau khi em tốt nghiệp thì sẽ quay trở về hay là ở lại trong nước?”
Tùy Phong ngẩn người, hắn thật ra còn chưa nghĩ tới vấn đề này, lúc trước về nước cũng chỉ có một tâm tư muốn theo đuổi Trang Uẩn, sau khi theo đuổi được rồi thì cũng chỉ nghĩ đến việc hai người ở bên nhau, còn chuyện về sau. . .
“Anh ở đâu em ở đấy, chỉ cần chúng ta không rời xa nhau là được.”
Kỳ thật chuyện sau này thì ai biết được, có điều nghe được câu nói này của Tùy Phong, Trang Uẩn vẫn cảm thấy rất an ủi, “. . . Mẹ em sẽ thật sự thích anh chứ?”
“Đương nhiên, chỉ cần là em thích, sao bà ấy có thể không thích chứ, anh tốt như vậy mà.”
“Anh định trở về với em sao?” Tùy Phong hỏi, “Vậy thì có thể làm hộ chiếu sớm, ai, nếu như có thể, em còn muốn ở bên anh ăn Tết, có điều chắc anh sẽ muốn trở về với người nhà của mình.”
Trang Uẩn lắc đầu, “Không có, những năm qua anh đều ăn Tết một mình.”
Hai người đã thân cận như thế, Trang Uẩn liền nói đơn giản về tình hình trong nhà của mình với Tùy Phong một chút. Tùy Phong lập tức có chút đau lòng.
Trang Uẩn vốn đã thành thói quen, năm đó trong lòng đúng là không dễ chịu, chẳng qua hiện tại đã sớm buông lỏng, đối với tình thương của cha tình thương của mẹ, anh đã không còn hi vọng xa vời, trước kia chỉ có một mình anh cũng vậy, huống chi hiện tại bên cạnh anh đã có một Tùy Phong đáng để anh yêu.
“Về sau ba mẹ của em chính là ba mẹ của anh, em đảm bảo bọn họ sẽ yêu thương anh như em.”
Sự thật chứng minh, Tùy Phong không hề lừa anh, lời này cũng không phải để an ủi anh.
. . . . .
Tại sân bay nước B, sau khi máy bay chở Trang Uẩn với Tùy Phong hạ cánh, cả người anh đều ở trạng thái mê mang, đây là lần đầu tiên anh ra nước ngoài, hoàn toàn không thể thích ứng được với hoàn cảnh lạ lẫm, thậm chí còn có chút bất an.
Sau khi Tùy Phong cầm hành lý về, giống như biết bất an trong lòng Trang Uẩn, một cái tay khác đưa qua nắm thật chặt tay Trang Uẩn, mười ngón tay siết lại, “Đi thôi, mẹ đang chờ chúng ta.”
Mẹ Tùy Phong là người nước B, mang dáng vẻ điển hình của phụ nữ Tây Âu Mỹ, Tùy Phong có bốn năm phần giống bà, có điều một vài bộ phận đặc thù của Tùy Phong thì lại không được di truyền từ mẹ, ví dụ như màu mắt, màu tóc.
Mẹ của Tùy Phong vừa nhìn thấy bọn họ liền tươi cười vẫy tay về phía bọn họ, Trang Uẩn không hiểu sao lại có chút khẩn trương, nắm tay Tùy Phong, vô thức siết thật chặt.
Tùy Phong trấn an nhìn Trang Uẩn một chút.
Mẹ Tùy Phong bước lên trước ôm lấy Tùy Phong, sau đó đi đến trước mặt Trang Uẩn, cũng giơ tay ôm anh một chút, dùng giọng Trung Quốc khá tiêu chuẩn để nói, “Hoan nghênh con về nhà.”
Giọng điệu kia rất quen thuộc, tựa như bọn họ không phải lần đầu tiên gặp nhau, tựa như bọn họ vẫn luôn là người nhà cực kỳ thân thiết.
Trang Uẩn hoàn toàn không kịp phản ứng, thẳng đến khi nghe được một câu ‘Hoan nghênh về nhà’ kia, lại khiến anh sinh ra một loại cảm giác yêu mến của người nơi đất khách tha hương, lòng cảm mến chưa bao giờ có.
Ở sân bay huyên náo, Trang Uẩn nhẹ nhàng ôm lấy bà, Tùy Phong yên lặng đứng ở một bên, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện một nụ cười thản nhiên chưa bao giờ có khi ở bên ngoài.
Trang Uẩn ngước mắt đối diện với ánh mắt của Tùy Phong, ngay một khắc này tất cả sự ồn ào náo nhiệt của mọi người tựa như đều hoàn toàn biến mất, trong mắt của bọn họ chỉ còn lại đối phương.
—— Thật may mắn khi đã gặp được em.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Ống Loa:
Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 58
Chương 58
Phong Khởi: Tìm được anh ấy rồi!
Phong Khởi: Giọng của tôi khó nghe sao?
Phong Khởi: Sắp tới sẽ không nói chuyện! Không ca hát! Không trả nợ! Tất cả đều không! ! !
Phong Khởi: Gàoooo!
Phong Khởi: Có ai đề cử bài hát nào ngọt một chút không?
Phong Khởi: « Bình Minh Của Biển Ionia »(địa chỉ 5Sing) sóng biển ôm từng mẫu cát, giống như đang lặp đi lặp lại một câu em nhớ anh, thích nhất là câu chuyện cổ không cần đợi đến kết cục, chỉ cần nhớ kỹ hiện tại xinh đẹp [ Tim ][ Tim ][ Tim ]
. . . . .
Thứ Trang Uẩn đang xem chính là weibo Phong Khởi. Anh chỉ thuận miệng hỏi Tùy Phong một chút xem hắn có tài khoản phụ nào khác không? Không nghĩ tới lại lấy được một tài khoản nặng ký.
Không chỉ một lần nhìn thấy các em gái nói đến Phong Khởi, lần lui giới trước đó, Trang Uẩn đã từng nghe thấy cái áo may ô Phong Khởi này rồi, chỉ là không nghĩ tới phía sau lại chính là Tùy Phong!
Thời điểm trên mạch Phượng Khởi, các em gái luôn bình luận bảo giọng của Phượng Khởi giống của đại thần Phong Khởi, nhưng Trang Uẩn chỉ xem qua mà thôi, không muốn nói quá nhiều, dù sao người có giọng khá giống nhau có rất nhiều, có điều bây giờ anh lại hối hận lúc trước đã không tìm bản ghi âm của ‘đại thần Phong Khởi‘.
Phong Khởi, Phượng Khởi, cách Tùy Phong đặt tên quả thật quá đơn giản tùy tiện, ai có thể tin một tên rõ ràng sống và học tập ở nước ngoài từ bé thế mà lại học hát Cổ Phong, còn lăn lộn thành đại thần.
Không biết nguyên nhân có phải là do áo may ô quá nhiều hay không, tần suất hắn lên tài khoản Phong Khởi này không cao, phần lớn ca khúc mới đều là đính kèm link bài hát, tuy nhiên có bảy tám bài weibo đầu tiên lại đều là của hai tháng liên tiếp gần đây, có fan hâm mộ lo lắng nói trong bình luận: Gần đây đại thần thật năng suất, chẳng lẽ là muốn trả trước cho năm sau sao QAQ
Trang Uẩn nhìn mấy bài weibo, trong lòng ấm áp, các em gái trên mạng không biết ý nghĩa sâu xa của từng bài weibo, nhưng cũng chắp vá ra được cái kết luận rằng đại thần rất có thể đã thoát đoàn, thân là người được theo đuổi, sao Trang Uẩn có thể không rõ được.
Bài hát mới đăng kia thì Trang Uẩn chưa từng nghe qua trước đây, nhưng tiết tấu nhẹ nhàng, ca từ ngọt ngào, hình như Tùy Phong đang thông qua bài hát này để biểu đạt tâm tình gần đây nhất, chính là tình yêu đối với anh.
Giai điệu rất dễ nhớ, Trang Uẩn chỉ nghe một đoạn trước, nửa đoạn sau liền có thể hừ theo nhịp điệu, thậm chí còn nhịn không được bắt đầu rung chân.
Giờ phút này Trang Uẩn đang mở tài khoản Phong Khởi của Tùy Phong, xem hết weibo, lại chú ý người ta một chút, khi thấy hai cái áo may ô quen thuộc, trong lòng tự nhủ trách không được hồi trước ‘Phượng Khởi‘ đăng hai bài weibo lại có thể được nhóm đại đại chia sẻ, hóa ra đầu nguồn ở chỗ này, quả nhiên đã sớm có mưu tính từ trước.
Phong Khởi: O(≧ 口 ≦)O
Trang Uẩn giở trò xấu đăng bài weibo có ký tự biểu cảm, ai kêu trước đó hắn lại dám chơi trò giả thành người xa lạ còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với anh, cái gì mà chơi trò tình thú chứ, để các cô cùng sụp đổ cái hình tượng nam thần cao lãnh trong lòng đi, hừ hừ.
Phong Khởi tốt xấu gì cũng được gọi là đại thần, có 200 ngàn fan hâm mộ theo dõi trên weibo, chỉ vừa mới đăng weibo, liền nhận được nhắc nhở có bình luận, lấy tốc độ ánh sáng phá ra con số hàng trăm rất nhanh.
Trang Uẩn ấn mở ra xem, có loại cảm giác mừng thầm vì làm chuyện xấu được như ý.
Phong Khởi Thương Lam ◇ Ngao Ô: Cmn, mắt tui mù hay là mắt đại thần bị sưng vậy?
Phong Khởi Thương Lam ◇ Meo Ô: A a a! Đại thần mà lại bán manh! ! ! Là bị trộm nick sao! ! !
Phong Khởi Thương Lam ◇ Chít Chít: Tui đoán nhất định không phải người thật →_→ Lầu dưới tiếp tục đến.
Phong Khởi Thương Lam ◇ Thì Thầm: Bấm ngón tay tính toán chẳng lẽ là. . . Hừ hừ?
Phong Khởi Thương Lam ◇ Hô Hô: Tui đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao, vì sao tất cả mọi người đều bắt đầu đổi sang ám hiệu dắt lừa thuê vậy 
Phong Khởi Thương Lam ◇ A Ô: Tui không hề nói tới người trong nhà gì đó, bé thụ thụ gì đó, tuyệt đối không có!
Phong Khởi Thương Lam ◇ Rống Rống: Σ( ° △ °|||) Người phía sau thật sự là người nhà sao? Phong Khởi sama thật sự đã thoát đoàn? Vì sao tất cả mọi người đều nói là bé thụ nuôi trong nhà, sama thổ lộ lúc nào vậy _(: зゝ∠)_
Phong Khởi Thương Lam ◇ Thì Thầm chuyển tiếp.
Phong Khởi Thương Lam ◇ Rống Rống: Tát cậu, chỉ có bé thụ thụ mới có thể bán manh O(≧ 口 ≦)O
Phong Khởi Thương Lam ◇ Chít Chít chuyển tiếp.
Phong Khởi Thương Lam ◇ Rống Rống: Tát cậu, chỉ có bé thụ thụ mới có thể bán manh O(≧ 口 ≦)O
Phong Khởi Thương Lam ◇ A Ô chuyển tiếp.
Phong Khởi Thương Lam ◇ Rống Rống: Tát cậu, chỉ có bé thụ thụ mới có thể bán manh O(≧ 口 ≦)O
Phong Khởi Thương Lam ◇ Rống Rống: . . .
Toàn bộ quá trình vây xem, Trang Uẩn cũng: “. . .” trước máy tính.
Tại sao đăng ký tự biểu cảm thì lại biến thành không phải người thật rồi? Sao bán manh thì chỉ có thể là bé thụ thụ chứ, các cô có biết đại thần của mấy cô bí mật bán manh bao nhiều lần rồi không! ! !
. . . . .
Sau khi thi giữa học kỳ qua đi, Trang Uẩn với Tùy Phong ‘lên bờ xuống ruộng‘ cùng nhau một phen, Tùy Phong luôn tinh lực tràn đầy, Trang Uẩn thật sự không thể ứng phó nổi, chỉ vì phải chuẩn bị cho kỳ thi, để hắn nhẫn nhịn một tuần lễ, chỉ là một tuần lễ mà thôi, hắn đói bụng điên cuồng cứ như đã được một năm.
Liên tục đối phó với hắn bốn ngày, Trang Uẩn cuối cùng không thể chịu được nữa đá Tùy Phong xuống giường, “Tinh lực quá dồi dào thì đi hát, hát một đêm, em sẽ không còn tinh thần!”
Tùy Phong tội nghiệp nhìn Trang Uẩn, suy nghĩ lại thì thấy không thể quay trở về trên giường, nên chỉ có thể lề mà lề mề đi mở máy tính.
Sau khi lên hát một ca khúc, Tùy Phong lại ôm laptop trở về, “Các cô ấy muốn nói chuyện phiếm với anh.”
Trang Uẩn nằm ở trên giường chơi cờ tỉ phú, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Tùy Phong một chút, “Nói chuyện gì?”
Tùy Phong thừa cơ cọ lại giường, ngồi tựa ở đầu giường sát bên Trang Uẩn. Trang Uẩn liếc mắt liền nhìn ra Tùy Phong cố ý, có điều cũng không vạch trần, thuận tiện còn quét mắt qua màn hình.
Bình luận YY lăn nhanh chóng, hoa mắt, “Tình huống gì vậy?”
Trang Uẩn xác nhận số người một chút, bên trong ổ nhỏ chỉ có khoảng 100 người, sao hiệu quả lăn lại như của 10000 người vậy?
“Em nói gì với bọn họ, sao bình luận lại lăn nhanh như vậy?”
“Nói về anh.” Tùy Phong trả lời tiếp rất nhanh, “Các cô ấy bày tỏ cực kỳ hứng thú với người nhà.”
Đầu óc Trang Uẩn dừng một chút, tư tưởng còn dừng lại ở từ ‘người nhà‘ chứ không phải Tùy Phong. . . Sau đó xem xét lại, mới kịp phản ứng, a, đây là ổ nhỏ của Phượng Khởi, không phải ổ nhỏ của anh.
Chờ chút. . . Trang Uẩn suy tư một lúc, các em gái nhà anh biết anh đang ở cùng một chỗ với Thanh Phong, nhưng các cô lại không biết Thanh Phong chính là Phượng Khởi, hiện tại Tùy Phong lại dùng cái áo may ô Phượng Khởi này thừa nhận chuyện người nhà với các em gái, thì chẳng khác nào bộc lộ hai lần, nhưng các em gái nhà Phượng Khởi lại không biết người nhà Phượng Khởi là ai. . .
Đều do Tùy Phong có quá nhiều áo may ô, suy nghĩ một vòng lớn này, khiến Trang Uẩn lượn vòng vòng đến choáng váng. Lúc đầu đúng là các em gái không biết, nhưng bây giờ hẳn là biết. . . Bởi vì vừa rồi Trang Uẩn nói chuyện, không hề xuống mạch YY.
Người khác có lẽ sẽ không nghe ra giọng của anh, nhưng có một người là ngoại lệ!
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Lỗ tai tui điếc à. . . Sao tui lại nghe ra giọng của bản mệnh nhà tui _(: зゝ∠)_
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Phốc, lỗ tai điếc, mắt bị mù rồi đúng không 2333
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Tàn Nguyệt: (suy nghĩ) Bản mệnh của Thanh Khê là Thanh Thần đại đại, bởi vì chuyện rầm rộ lúc trước nên tui có nghe qua ghi âm của Thanh Thần đại đại, cảm giác có hơi giống. . .
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Linh Tinh: Thanh Thần sama không phải là một đôi với Thanh Phong sao? Tui muốn nói cho móng vuốt lớn Thanh Phong việc Thanh Khê muốn hủy CP 2333
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Cầu người nhà Đại Thủ Tử nói thêm hai câu ╰(*°▽°*)╯
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Tàn Nguyệt: Cầu người nhà lên tiếng ╰(*°▽°*)╯ Đại Thủ Tử bình thường đều không nói lời nào, nên để người nhà bù lại!
Trang Uẩn nhìn thấy câu nói này, bĩu môi, nhịn không được mở lời, “Cậu ta chỉ giả bộ lạnh lùng làm cao trước mặt các cô, bình thường thì lại suốt ngày nũng nịu bán manh nói nhiều muốn chết.”
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: Gào gào gào đang vạch trần sao, chúng ta thích nghe nhiều lời bạo nổ, thuận tiện có thể show ân ái, bình luận tỏ vẻ thức ăn cho chó đã chuẩn bị kỹ càng ~~~
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: Cmn, càng nghe càng thấy giống. . . Tui cảm thấy mình sắp loạn rồi _(: зゝ∠)_
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Linh Đinh: Hóa ra Đại Thủ Tử là dạng Đại Thủ Tử này sao! Dễ thương trái ngược! Đằng trước lạnh lùng làm cao, đằng sau nũng nịu bán manh công (*/ω *)
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ U Hoàng: ‘Đừng hòng có ai khiến tôi nói nhiều hơn một câu, tôi muốn giữ lại khí lực trong bụng, chỉ nói với một người duy nhất‘, đột nhiên bị nhồi một màn show ân ái →_→
Bình luận ngoài sáng trong tối đang náo nhiệt, cuộc trò chuyện riêng của Tùy Phong lại nhảy ra một tin nhắn, là Thanh Khê gửi tới, hình như cô còn đang xoắn xuýt chuyện giọng của người nhà giống với bản mệnh, nhịn không được gửi tin nhắn tới xác nhận.
Tùy Phong nhìn Trang Uẩn một chút, Trang Uẩn gật gật đầu, “Em muốn nói cho cô ấy cũng được, anh không sao.”
Tùy Phong liền đáp lại, gửi qua năm chữ “Là bản mệnh của cô”.
Sau đó một giây trên khung bình luận. . .
Phượng Vũ Cửu Thiên ★ Thanh Khê: A a a chờ em suy nghĩ chút đã, hơi hỗn loạn, Đại Thủ Tử anh nói người nhà của anh là bản mệnh của em nhưng bản mệnh của em đang ở bên Thanh Phong mà, vậy là. . . Là em hiểu sai hay suy nghĩ nhiều! ! !
Trang Uẩn vỗ trán, đang nói trên khung trò chuyện riêng, tự dưng lại lôi lên nói trên khung bình luận. . .
Sau đó toàn bộ khung bình luận lại sôi trào lần nữa.
Trang Uẩn đấu thêm hai ván cờ tỉ phú nhưng bình luận vẫn còn chưa yên tĩnh lại, suy nghĩ nói, “Các em gái trong nhà biết là được rồi, đừng truyền ra ngoài, đừng làm quá căng.”
Vừa nói vừa nhìn về phía Tùy Phong, vẻ chế nhạo, “Tôi không muốn học theo một vị đại đại nào đó show ân ái lả tả trên weibo kết quả dẫn tới đại chiến ba trăm hiệp của fan và anti fan.”
Đằng sau câu nói này của Trang Uẩn hiển nhiên đang nói với Tùy Phong, chính là nói tới chuyện tài khoản Phong Khởi kia. Gần đây Tùy Phong thật sự rảnh rỗi đến phát hoảng, đăng trên weibo thế giới tình cảm như tấm bản đồ, có đôi khi là đèn treo trên trần nhà, có đôi khi là một mặt tường phòng khách, dù sao văn vẻ không hợp. Ý nghĩa chỉ là show ân ái, nhưng show ân ái không tốt, khiến anti fan nhảy nhót chui ra. . . Phát động thành đại chiến ba trăm hiệp của fan hâm mộ cùng anti fan.
Về phần hiện tại chiến đấu hăng hái đến tình trạng nào, Trang Uẩn không quan tâm tới, trải qua quá nhiều chuyện vật lộn, anh thấy hơi phiền.
Trang Uẩn không nghĩ tới câu mà anh nói với Tùy Phong, sẽ bị truyền đi, còn bị người ta hiểu lầm là đang khiêu khích đại thần.
Anh không muốn nói thật, cũng không thể trách những người kia não động quá lớn, lời nói này của Trang Uẩn đúng là hơi có nghĩa khác, hơn nữa nói thật ra thì ý định ban đầu của anh thật sự có chút ý cảnh cáo Tùy Phong, bảo hắn không có việc gì thì đừng nhảy nhót trên weibo, nhưng mọi người không biết Phượng Khởi = Phong Khởi = đàn ông nhà Trang Uẩn, thế là hiểu lầm được sinh ra.
Tùy Phong cách hai ngày lại nhịn không được lên tài khoản weibo Phong Khởi xem một chút, đủ loại tin nhắn rối như tơ vò, bên trong hỗn loạn tưng bừng, hắn thấy được một tin nhắn pm như thế này.
Nam Thần Moa Moa Ta: Nam thần, nam thần, có người tên Phượng Khởi chẳng những cos áo may ô của anh, bắt chước anh, còn anti anh nữa!
Tùy Phong nâng cằm lên suy nghĩ thật lâu. . . Hắn anti bản thân lúc nào? Hoàn toàn không có ấn tượng!
Tùy Phong đại khái mãi không nghĩ ra được, anti trong miệng các cô là câu nói kia của Trang Uẩn, Tùy Phong phản ứng cực nhanh gật đầu phụ họa. . .
Nói nhảm, đó là vợ tôi, anh ấy chính là chân lý, đều là đúng nhất định phải làm theo. . . Tùy Phong tỏ vẻ im lặng đối với những người rảnh rỗi thích gây sự trên mạng.
* * * * *
Tùy Phong nằm mơ cũng không ngờ tới, hắn chỉ mở tài khoản phụ mà thôi, nhưng lại có một ngày fan hâm mộ tài khoản chính sẽ đi bóp fan hâm mộ tài khoản phụ, nguyên nhân là do bản thân anti chính mình. . .
Trang Uẩn mừng rỡ nhìn trò cười của hắn, ai kêu hắn không có việc gì lại đi mở nhiều áo may ô như vậy, tự làm thì tự chịu đi. Có điều anh cũng bị liên luỵ vào, luôn cảm thấy mình quá vô tội.
Fan Thanh Thần cùng đoàn fan Phượng Khởi bóp fan Phong Khởi, cái chiến trận hiếm thấy này, không chừng cũng là cùng một nhà duy nhất, các em gái cứ chiến đấu hăng hái tại tuyến đầu tiên cực kỳ chăm chỉ, khiến Trang Uẩn không đành lòng nói cho các cô biết sự thật.
Lúc đầu Trang Uẩn suy nghĩ, không phải việc gì ghê gớm, chắc chỉ bóp khoảng nửa ngày đến một ngày rồi thôi, kết quả một ngày, hai ngày, ba ngày. . . Fan hâm mộ trên weibo Phong Khởi quả nhiên đều là fan thật sự chứ không phải fan được mua, sức chiến đấu đều đạt tiêu chuẩn.
Tùy Phong không còn cách nào khác, chỉ có thể tự phá áo may ô, nói phá áo may ô liền phá áo may ô, hắn tùy tiện nói một tiếng trên weibo là được, nhưng hắn cứ một mực không chịu làm chuyện đơn giản như vậy, lôi kéo Trang Uẩn muốn đăng ca khúc.
Đúng là hai người chưa từng chính thức hợp tác, Tùy Phong lật ra danh sách đề cử các ca khúc ngọt ngào rất lâu ở weibo thì chọn được một bài hát cực kỳ ngược chó « Rất Nhớ Em » (1), sau đó lôi kéo Trang Uẩn đi học.
Tùy Phong đánh nhạc đệm dương cầm, hai người hát đối, sau khi bài hát này được hậu kỳ xong liền đăng lên trước, bản thân Tùy Phong nghe nguyên một ngày, còn cài đặt bài hát này thành nhạc chuông dành riêng cho Trang Uẩn.
Trang Uẩn ngầm cho phép, anh nghĩ, dù sao anh sẽ không gọi điện thoại cho Tùy Phong, có việc thì trực tiếp liên lạc qua Wechat là được, tiếng chuông điện thoại sẽ không có cơ hội vang lên.
Đợi cho tới khi Tùy Phong cũng muốn động tay động chân với điện thoại của Trang Uẩn, Trang Uẩn tỏ vẻ quyết không khuất phục: “Em muốn đặt nhạc chuông riêng hay là muốn lên giường với anh?”
Đối với chuyện này, Tùy Phong không do dự lựa chọn —— Cái sau!
Sau khi bài hát « Rất Nhớ Anh » này được đăng lên, tất nhiên hơn phân nửa người trong giới đều bùng nổ. . .
Cái gì? Giọng của người nhà đại thần Phong Khởi trong bài hát được đăng lên giống giọng của Thanh Thần đến 99%? !
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) « Rất Nhớ Anh »: https://www.youtube.com/watch?v=Bsw4PGhWTg8
Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 57
Chương 57
Lực chú ý của Trang Uẩn hoàn toàn bị ‘Phượng Khởi’ hấp dẫn, hoàn toàn không nhận ra bạn cùng phòng đã từng quay trở lại, không sai, người bạn cùng phòng này vừa trở về liền cảm giác được sát khí hôm nay hơi nặng nên một chân vừa rảo bước tiến vào cửa, liền lập tức lui ra ngoài, ừm, ra ngoài uống ly trà chiều rồi hẵng quay trở lại.
Tiểu Hạnh Vận: Nam thần, hồi trước cậu mãi không lên mạch, là do bề bộn nhiều việc sao?
Phượng Khởi: Đúng vậy, vội lắm ~
Nói câu nào là kèm thêm một ký tự gợn sóng, con mẹ nó sao hắn không bị sóng cuốn chết luôn đi o( ̄ヘ ̄o#)
Cường độ gõ bàn phím của Trang Uẩn gia tăng rất nhiều, như sống chết muốn giữ lại từng từ khóa trên bàn phím.
Tiểu Hạnh Vận: Bận gì sao? Chẳng lẽ là đang chuẩn bị cho kỳ thi hả? Nghe Thanh Khê nói, nam thần cậu còn đang học đại học, nếu học đại học thì phải có thi giữa kỳ rồi.
Phượng Khởi: Thế thì không.
Mí mắt Trang Uẩn lại nhảy lên, khi nhìn đến hai chữ không có.
Tiểu Hạnh Vận: Ồ. . .
Phượng Khởi: Sao anh không tiếp tục đoán đi ( ⊙o⊙)
Còn bán manh, hắn bán manh còn chưa đủ sao?
Tiểu Hạnh Vận: Không thể đoán được (⊙o⊙)
Vậy! Để! Hắn!
Phượng Khởi: Em đến theo đuổi cô vợ nhỏ (*/ω *)
Trang Uẩn yên lặng nhìn câu nói kia, ba chữ cô vợ nhỏ này rất chướng mắt, nhưng nghĩ đến chuyện Tùy Phong đã thừa nhận mình có cô vợ nhỏ. . . Không, là đối tượng, thêm tài khoản này của anh, chắc không phải vì muốn quyến rũ anh đâu ha? Tưởng tượng như vậy, tâm tình liền tốt hơn một chút.
Tiểu Hạnh Vận: A. . . Vậy chúc mừng nam thần nha.
Phượng Khởi: Anh không hỏi em có theo đuổi được rồi hay chưa mà đã chúc mừng em rồi sao ~
Tiểu Hạnh Vận: Ách. . . Nam thần cậu gọi hắn như vậy, chắc là theo đuổi được rồi.
Phượng Khởi: (sợ) Vậy mà anh lại biết được người em thích là nam sao?
Trang Uẩn khẽ giật mình, ánh mắt rơi xuống trên bàn tay đã đánh chữ ‘hắn‘ kia.
Tiểu Hạnh Vận: . . . Bàn phím nhập có vấn đề.
Phượng Khởi: Có điều nói đến đó, anh biết em thích nam, anh cũng không kích động hay hưng phấn sao?
Tiểu Hạnh Vận: Hả? Vì sao?
Phượng Khởi: Nam thần cặp với fan hâm mộ ~ Trong giới có rất nhiều fan hâm mộ quyến rũ nam thần rồi thành đôi nam nam đấy.
Trang Uẩn lặp đi lặp lại câu nói mà hắn gửi tới, xác nhận mình thật sự không hiểu sai ý, nếu quả thật có thể tiến nhập vào máy tính bắt người nào đó tới đánh một trận, Trang Uẩn tuyệt đối sẽ làm như thế.
Lời này là có ý gì? Sáng tỏ như vậy, chính là đang hẹn – tình (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tiểu Hạnh Vận: Nhưng không phải cậu đã có đối tượng rồi sao (#▽#)
Mấy chữ này tuyệt đối là Trang Uẩn cố nén giận đánh ra, nhưng anh cũng không biết, một bên khác sau khi Tùy Phong nhìn thấy biểu lộ xấu hổ kia, cũng suýt nữa đập bàn phím.
Phượng Khởi: Ai. . .
CMN, hắn còn dám gửi tới một tiếng ai thán sao? Như vậy là muốn nói lại thôi? Anh đối xử với hắn không tốt à? Hắn muốn chia tay sao?
Trong đầu Trang Uẩn ùng ục chuyển qua mấy suy nghĩ, nhưng đều không có cái nào hoàn hảo.
Phượng Khởi: Em không yên tâm, luôn cảm thấy anh ấy có thể bay đi mất bất cứ lúc nào. Có đôi khi dù phải hao tổn tâm trí kiểu gì thì em cũng muốn có được anh ấy, như vậy thật sự có thể có được anh ấy sao? Anh ấy yêu em chứ? Em hoàn toàn không biết.
Lúc này Trang Uẩn mới khẽ giật mình, hắn đang bịa chuyện à? Trong đầu Tùy Phong mà lại có những phiền não này sao? Hắn chưa từng nói hai chữ này mà? Bởi vì cái tính không biết xấu hổ không biết thẹn của Tùy Phong, nên Trang Uẩn mới lớn mật hơn một chút, nhất là khi làm vài chuyện ở trên giường.
Suy nghĩ duy nhất trong nội tâm của Trang Uẩn hiện tại chính là: Em gái em ấy! Em ở trên người anh, thoả mãn nhiều tư thế như vậy, còn không biết anh thích em hay không sao? Nếu anh không thích thì em có thể ép nổi anh sao o( ̄ヘ ̄o#)
Phượng Khởi: So với việc thích em, anh ấy càng giống như thích giọng của em hơn, em liền không nhịn được suy nghĩ, có phải anh ấy tìm đến em cũng giống như fan hâm mộ tìm đến em hay không nữa.
Trang Uẩn tức đến mức lồng ngực chập trùng không ngừng, cũng lười tiếp tục chơi với ‘Phượng Khởi’.
Tiểu Hạnh Vận: Vậy em cứ đi tìm fan hâm mộ của em đi! Chia tay! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Sau đó Trang Uẩn liền nhìn ảnh đại diện bên kia tối xuống mấy giây, tiếp đó điện thoại của Tùy Phong liền gọi đến.
Lần này, ngay cả chất vấn anh cũng không cần, anh không nhận lầm người, Phượng Khởi chính là Tùy Phong.
Anh không nhận điện thoại, ngại chuông điện thoại di động ồn ào, còn cài chế độ im lặng, nhưng vẫn không nhịn được xem đoạn đối thoại kia thêm vài lần, càng xem càng cảm thấy kỳ lạ.
Anh luôn có cảm giác lời Tùy Phong nói như chặt đứt hai bên, nếu như hắn muốn hẹn – tình với ‘Tiểu Hạnh Vận’ thì không nên nói chuyện mình đã có đối tượng, nhưng nếu không phải muốn hẹn — tình, vì sao Tùy Phong lại vô duyên vô cớ tìm tới anh, nói với anh những lời này?
Hai chữ chia tay kia vừa đánh ra anh liền hối hận, hai chữ này sao có thể tùy tiện nói ra được, ai. . . Anh ngồi đối diện với máy tính, luôn có cảm giác mình đã quên chuyện gì đó. . . Là gì nhỉ?
Ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại còn đang lấp lóe, linh quang lóe lên, CMN, Tùy Phong cũng biết anh chính là Tiểu Hạnh Vận sao? ! Nếu hắn không biết, sao cuộc điện thoại này có thể tới kịp thời như vậy? !
Nhưng sao Tùy Phong lại biết? Nếu biết đây là tài khoản phụ. . . Cái tên này sẽ không nhàn rỗi đến mức cố ý giả thành người xa lạ đến trêu anh chứ? Đúng là ăn no rỗi việc mà?
Sau khi suy nghĩ rõ việc Tùy Phong đã biết tài khoản này là của mình, nộ khí của Trang Uẩn mới tiêu tan, sau khi bình tĩnh lại liền có chút dở khóc dở cười, Tùy Phong đang chê bọn họ quá thoải mái sao, muốn tìm khổ cho mình đúng không.
Cho nên những việc lo được lo mất, cái gì mà luôn cảm thấy có một ngày anh sẽ bay đi mất, là cố ý nói cho Trang Uẩn nghe sao? Nội tâm Trang Uẩn yên lặng ha ha một chút, nếu không phải mình đã khám phá ra cái áo may ô này là của Tùy Phong từ sớm, thì anh thật sự đã bị làm cho choáng váng rồi.
Trong điện thoại di động đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tùy Phong, Trang Uẩn suy nghĩ, khi điện thoại được gọi đến một lần nữa, liền nhận.
Truyền vào trong tai Trang Uẩn trước tiên chính là tiếng hít thở thật sâu của Tùy Phong, Trang Uẩn sững sờ, trong đầu hơi hiểu sai, nhất định là bị Tùy Phong dạy hư rồi, “. . . Em đang làm gì vậy?”
“Chạy bộ. . .” Tùy Phong trả lời lại trong vô thức.
Sao lại chạy bộ ngay lúc này? Trang Uẩn còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy có một người đang đứng trước cửa, một tay cầm điện thoại, một tay chống trên cửa lớn, hơi cúi người thở sâu.
Chậm hai giây, hắn mới bước nhanh tới trước mặt Trang Uẩn, ngay lập tức ôm lấy Trang Uẩn, toàn bộ quá trình Trang Uẩn đều chưa kịp phản ứng.
Trước một giây hai người còn đang trò chuyện, một giây sau mình đã ở trong ngực người kia rồi?
“Em. . .” Trang Uẩn muốn nói gì đó, nhưng Tùy Phong lại ngắt lời anh.
“Anh đừng giận, em không có đi quyến rũ người khác, em chỉ quyến rũ một mình anh mà thôi.”
Giọng thở phì phò đầy nặng nề khi nói chuyện của Tùy Phong truyền vào trong tai Trang Uẩn, trong đầu anh nháy mắt hiện ra vô số cảnh hai người ở trên giường, Trang Uẩn cũng bất giác có phản ứng ngay lập tức.
Trang Uẩn khẽ run rẩy, Tùy Phong liền biết cơ thể anh lại có phản ứng, có điều lần này hiếm khi hắn lại không như bình thường, có một tấc lại muốn tiến thêm một bước, mà là lẳng lặng ôm Trang Uẩn, chờ anh bình thường trở lại.
Trang Uẩn nghe thấy tiếng tim đập của Tùy Phong, dần dần bình tĩnh lại, “Vậy thì em chính là Phượng Khởi rồi.”
Tùy Phong gật đầu.
“Vậy em cũng biết anh là Tiểu Hạnh Vận?”
Tùy Phong lại gật đầu.
“Cho nên em giả thành người xa lạ nói chuyện với anh, chê hai chúng ta quá hòa hợp sao, cố ý gây chuyện cãi nhau với anh?”
Lần này khi Tùy Phong mở miệng liền chú ý giọng của mình một chút, “Không sao ~ Em muốn cho anh biết em yêu anh nhiều bao nhiêu nha ~“
Tùy Phong kéo dài giọng khiến Trang Uẩn chịu không nổi, “Nói dễ nghe quá ha!”
“Ôn tập chán quá, em muốn gia tăng chút thú – vui – cuộc – sống mà.” Giọng điệu của Tùy Phong hơi buồn bực, “Nhưng em đâu có biết anh đã biết em là Phượng Khởi đâu, nếu biết thì em đã không nói chuyện với anh như vậy rồi. Đời này em chỉ yêu một mình anh thôi, sẽ không quyến rũ người nào khác.“
“Sao em lại biết tài khoản phụ của anh, ngay cả Thanh Khê cũng không biết.” Trang Uẩn hỏi.
“Thanh Khê nói cho em biết.” Tùy Phong nói, “Có một lần em thấy cô ấy bình luận có nói một câu, áo may ô trước đó của anh giống với bản mệnh của cô ấy, bản mệnh của cô ấy chính là bạn trai của em, chẳng lẽ em lại không chú ý à.“
Liên quan tới chuyện của Tùy Phong, Trang Uẩn không nhớ rõ lắm, có điều hẳn là từ sớm rồi, dù sao anh đã lâu không lên cái tài khoản này.
“Sau này chúng ta đừng nhắc đến hai chữ chia tay này có được không?” Tùy Phong nhìn Trang Uẩn.
“Vậy em cũng đừng rảnh việc mở thêm tài khoản khác giả thành người xa lạ trêu chọc anh, em không sợ nhận lầm người à.”
“Anh là người em yêu nhất đời này, sao em có thể không nhận ra anh được.”
Trang Uẩn vuốt ve lưng của hắn, “Lần này nói chia tay là anh không đúng, rõ ràng trong lòng tin tưởng em. Có điều anh vẫn hơi giận chuyện này đấy, anh đối xử không tốt với em à? Anh có thích em hay không em thật sự không nhìn ra sao?”
“Tốt, cực kỳ tốt.” Tùy Phong cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của anh, liền nghe được tiếng Trang Uẩn hít khí như ý muốn, “Là em không biết thế nào là đủ, muốn anh càng đối xử tốt với em hơn nữa.”
“Em đừng quậy, đây là ký túc xá, còn chưa đóng cửa. . .”
Tùy Phong lập tức buông người ra, Trang Uẩn còn đang ngây người, sao Tùy Phong lúc này lại nghe lời như vậy? Sau đó anh nhìn thấy Tùy Phong nhanh chóng đi qua đóng cửa lại, sau đó xoay người, hai mắt sáng lên nhìn anh.
“Thu cái suy nghĩ lộn xộn trong đầu của em lại đi, em có đóng cửa cũng vô dụng, bạn cùng phòng của anh đều có chìa khoá.”
“Vậy đến chỗ đó của em đi.“
“Em nên quay về đi, trở về ôn tập, chuẩn bị kiểm tra cho thật tốt, đừng có rỗi chuyện lên mạng tự tìm đường chết.”
Tùy Phong bày ra bộ dạng đáng thương nhìn anh trong chớp mắt, Trang Uẩn không nhúc nhích chút nào, anh bất động, Tùy Phong cũng bất động.
“Được rồi, buối tối sẽ đến chỗ em ăn cơm.” Trang Uẩn lui một bước, dừng một chút, “. . . Còn có một chuyện, chờ thi xong nói sau.”
“Được. . .”
“Với lại, em đừng có xài cái chiêu mở thêm tài khoản phụ tới nói chuyện với anh nữa.” Trang Uẩn đột nhiên nói.
Tùy Phong nhìn về phía anh theo phản xạ có điều kiện, lắc đầu liên tục, “Đương nhiên sẽ không, em yêu cô. . . Anh thông minh như vậy đấy.”
“Em muốn nói cô vợ trẻ hả?”
“Là sư huynh, anh là sư huynh tốt của em.”
Trang Uẩn cười như không cười nhìn hắn, không tính toán với hắn chuyện xưng hô này, dù sao xem xét sự thật một chút, Tùy Phong xưng hô như vậy cũng đúng, khụ khụ, “Cho nên hẳn là em không có cái tài khoản nào dọa sợ anh đâu ha?”
Trang Uẩn lần đầu tiên nhìn thấy vẻ chần chờ trên mặt của Tùy Phong, vừa nhìn liền biết có bất thường, “Còn có bao nhiêu cái tài khoản thì giao hết ra đây.”
Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 56
Chương 56
Đầu tháng 12, theo thường lệ của C đại, sẽ có một đợt thi trắc nghiệm giữa kỳ chính thức, đây là cơn ác mộng của rất nhiều sinh viên, mặc dù bài trắc nghiệm giữa kỳ không treo học phần, nhưng có quan hệ mật thiết tới tổng thành tích cuối kỳ, đồng thời chiếm bốn mươi phần trăm điểm thành tích cuối kỳ. Nói cách khác, thi cuối kỳ vừa qua mức hợp lệ cũng chưa chắc sẽ không rớt tín chỉ, khi điểm trắc nghiệm giữa kỳ quá khó coi, có thể dễ dàng kéo điểm tổng xuống.
Cũng may Trang Uẩn lại khá nhẹ nhàng, cũng không phải vì anh học tốt, mà là vì môn chính học kỳ này của bọn họ chỉ cần học thuộc là được, nhưng Tùy Phong muốn ứng phó với cuộc thi lần này thì hiển nhiên phải cố hết sức một chút, không nói đến chuyện Tùy Phong lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, chưa từng thử qua tình huống thi cử ở trong nước, chỉ một môn vi phân và tích phân, là có thể treo ngược được cả một đống người.
Không phải Trang Uẩn không muốn nghĩ tốt, nhưng vì lúc Tùy Phong đang lên lớp thường xuyên gửi tin nhắn tới quấy rối anh, xem chừng là không chăm chú nghe giảng, cứ như vậy hắn có thể sẽ tùy tiện vượt qua kỳ thi mất? Anh bắt đầu hoài nghi trí thông minh của mình, dù sao lúc trước khi anh thi vi phân và tích phân thì đã phải bù đầu học lại cả một tuần, làm vô số đề thi, mới gần qua. . .
Bởi vì cuộc thi này, Trang Uẩn không thể khiến đối phương chậm trễ việc ôn tập, liền từ chối lời đến chỗ ấy của Tùy Phong. Mấy người trong ký túc xá, có người vẫn còn có thể vô tư ra ngoài tìm happy, có người thì lại ôm sách đến thư viện và phòng tự học học bài, cứ như vậy, trong ký túc xá liền trống không, Trang Uẩn liền dứt khoát ở trong ký túc xá đọc sách một mình, xem nửa giờ, nghe nhạc thiếu nhi, thời gian trôi qua cũng nhanh.
Sau khi Trang Uẩn vừa lên tài khoản YY Tiểu Hạnh Vận đã bỏ hoang một thời gian dài, lần này vừa lên, đương nhiên bắn ra không ít tin nhắn của Thanh Khê, ngoại trừ Thanh Khê thì sẽ không có ai gửi tin nhắn đến tài khoản này.
Thanh Khê gửi một đống tin nhắn tới, đều là biểu đạt tâm tình vui sướng của mình, bản mệnh của mình đã quay trở về! Sau đó lại gửi tới mấy kết nối, phổ cập khoa học gần đây #Hệ liệt về tên đàn ông cặn bã đã lăn ra khỏi giới#
Ảnh đại diện của Thanh Khê lóe sáng ngay lúc này, đoán chừng cũng nhìn thấy tài khoản của Trang Uẩn sáng lên, lập tức gửi tin nhắn tới.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Vựng Vựng! Cuối cùng cậu cũng lên mạng rồi (≧▽≦)/
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Cậu biết không, lúc cậu không có ở đây đã bỏ qua nhiều trò hay rồi đấy! ! !
Tiểu Hạnh Vận: . . . Tôi biết rồi, cậu đã gửi tôi xem rồi.
Vừa lên YY liền nhận được hơn mười tin nhắn, hại anh thiếu chút nữa đã đánh rơi điện thoại, cũng may trong phòng không có ai.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: ┗|’O′|┛ Gào ~~~ Nhìn thấy cái tên cặn bã cuối cùng cũng xéo đi, tâm tình tôi cực kỳ vui vẻ! Nhưng vẫn cảm thấy tiện nghi cho hắn, hại bản mệnh của tôi mang tiếng xấu lâu như vậy╭(╯^╰)╮
Tiểu Hạnh Vận: Quá khứ đã qua thì cứ cho qua đi, có khi bản mệnh của cậu đã sớm buông xuống rồi.
Lấy góc độ của người đứng xem, để đánh giá tâm tình của mình, lấy ly do an ủi người khác, đúng là hơi kỳ lạ.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Ừm, cậu nói đúng. Cũng may lão đại gặp được Thanh Phong ~ Sẽ rất hạnh phúc cho coi!
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Đúng rồi, cậu lên mạng là muốn xem đại thủ tử có ở đây hay không sao? Anh ấy không có ở đây TAT
Tiểu Hạnh Vận: Không sao, cậu ấy không có ở đây, tôi nghe ca sĩ khác hát cũng được.
Trang Uẩn tự nhủ trong lòng, anh đương nhiên biết hắn không có ở đây, hiện tại hắn còn đang đau khổ ôn tập, làm gì có thời gian lên mạng ca hát.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Đúng là đại thủ tử đã rất lâu rồi không lên mạng, cũng không lên mạch ở Khuynh Ca Lan Âm, chờ đến lúc có danh sách các ca sĩ hát hay hay hát của tháng, nói không chừng anh ấy sẽ không còn có tên trong danh sách mất.
Tiểu Hạnh Vận: . . . Vì sao?
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Khuynh Ca Lan Âm gần đây có quy tắc mới, nói là ca sĩ nào không lên mạch mà không xin phép quá 1 tháng thì sẽ bị giáng xuống thành mã giáp, chắc là do ca sĩ trong kênh quá nhiều, bỗng nhiên muốn chỉnh đốn ha. Ngẫm lại thì thấy đại thủ tử lười như vậy, làm gì có thể đi nhờ người khác chứ ╮(╯_╰)╭
Tiểu Hạnh Vận: Vậy cũng không sao, nếu như thích cái kênh này, về sau có thể thi lại, không muốn thi, thì cứ ở lại ổ nhỏ hát một chút cũng được, dù sao người thích cậu ta vẫn luôn treo ở đó.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Tôi cũng nghĩ giống zợ ~ Hát một chút ở ổ nhỏ cũng rất được! Dù sao tôi cảm thấy từ sau khi Khuynh Ca Lan Âm được mở ra và lớn lên cho đến ngày phát triển quy mô lớn như bây giờ, có nhiều quy tắc ghê gớm, cũng có hơi phiền phức không được tự nhiên. Thỉnh thoảng có mấy quy tắc mới, sau đó lại có một nhóm người đi, cảm giác đã không còn là Khuynh Ca Lan Âm của trước kia nữa rồi.
Tiểu Hạnh Vận: Có người vốn thích chính cái kênh này, cho dù kênh ra quy tắc gì thì cũng đều sẽ ủng hộ, có người chỉ đơn giản là thích ca sĩ nói chuyện ca hát trong kênh, một khi ca sĩ rời đi thì các cô ấy cũng sẽ rời đi không chút do dự, rồi sau đó sẽ có ca sĩ mới đến, lại hấp dẫn thêm fan hâm mộ mới tới, chuyện này rất bình thường.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: (o゜▽゜)o☆[BINGO!]
Trang Uẩn cười cười, kỳ thật đâu chỉ là trên YY, chuyện gì cũng giống vậy, cho dù là 2D hay 3D, mọi việc phát triển đều là quá trình này. Cậu nhảy vào ổ nhỏ của Phượng Khởi, ngay lúc quản lý đang thả ghi âm ở bên trong ổ nhỏ.
Nghe được giọng của Tùy Phong, anh càng đọc sách vào hơn. Ở 3D nghe giọng của Tùy Phong nhiều đến vậy nhưng vẫn không thể khống chế nổi phản ứng của cơ thể như cũ, cũng chỉ có ở trên mạng, khi anh nghe thấy giọng của Tùy Phong thì phản ứng cơ thể mới là rất nhẹ rất nhỏ.
Trang Uẩn đang lật sách, đột nhiên nghe được một tiếng ho nhẹ, anh vô thức ngẩng đầu nhìn màn ảnh máy tính, quả nhiên, cái loa nhỏ dưới góc phải YY đang lóe sáng, lại có bạn tốt hỏi thăm.
Anh vốn cho rằng là tin quảng cáo rác rưởi, dù sao không phải lần một lần hai nhận được tin nhắn như vậy, nhưng khi ấn mở ra xem, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân mình đang hoa mắt. . .
Không phải lúc này Tùy Phong đang cố gắng ôn tập để chuẩn bị cho bài kiểm tra giữa kỳ sao, vì sao còn lên mạng, lên mạng thì cũng thôi đi, học tập mệt mỏi, tuỳ ý giải trí một chút cũng không sao, nhưng đột nhiên thêm bạn tốt với tài khoản phụ của anh là sao?
Vì thế, Trang Uẩn còn cố ý xác nhận một chút, mình không vào sai tài khoản, chính là tài khoản Tiểu Hạnh Vận này. Bởi vì đến cả Thanh Khê cũng không nhìn ra được chính là anh, cho nên Trang Uẩn vốn không nghĩ đến khả năng thật ra Tùy Phong đã nhìn thấu được tài khoản này của anh.
Ôm nghi hoặc nhưng cũng muốn nhìn xem Tùy Phong sẽ có thái độ gì, anh thông qua yêu cầu thêm bạn của Tùy Phong, sau đó vẫn không chủ động gửi tin nhắn qua, chờ động tĩnh bên kia của Tùy Phong.
Phượng Khởi: Hi~ o(* ̄▽ ̄*) bu
Tin nhắn này vừa nhảy ra, mí mắt Trang Uẩn liền giựt một cái, CMN, hắn biết anh là ai sao, hắn lại dám gửi ký tự bán manh với một người xa lạ, hắn định vượt quá giới hạn sao! ! !
Trong lòng Trang Uẩn buồn bực tức giận, cho nên giọng điệu đáp trả tin nhắn cũng không tốt lắm.
Tiểu Hạnh Vận: Sao?
Phượng Khởi: A, sao thái độ của anh lại gay go như vậy X﹏X
Trang Uẩn nhìn ký tự phía sau, nhất là hai chữ X kia, tức giận đến mức miệng cũng hơi bĩu lên đầy ngây thơ, biết X chỉ là chữ tạo thành ký tự, nhưng từ sau khi Tùy Phong thường xuyên gửi tin nhắn xxx đến đùa giỡn với anh, anh đã thành thói quen hiểu x như thế, vừa nhìn thấy x cũng chỉ nghĩ tới một nghĩa, đó chính là —— kiss.
Trang Uẩn não bổ ra việc Tùy Phong lại dám kiss với người xa lạ, tức điên!
Tiểu Hạnh Vận: Hừ!
Phượng Khởi: Em nghe Thanh Khê nói anh rất thích em, sao em chủ động tới thêm bạn tốt với anh thì anh lại không kích động không hưng phấn với em một chút nào vậy? Không muốn ôm ôm hôn hôn nam thần của anh sao ~
CMN! Hắn còn muốn để người khác ôm ôm hôn hôn mình, không nghĩ tới hắn lại là người như vậy, Tùy Phong!